Lý giai thị nghĩ nghĩ, trên mặt cười đến ngượng ngùng, “Tỷ tỷ nói đùa, gia hôm kia mới khen mùi thơm này của muội thanh nhã, nhưng mà nếu tỷ tỷ ngửi không quen, muội muội sẽ đi thay ngay.” Không chờ phúc tấn trả lời, Trình giai thị vẫn luôn không ưa Lý giai thị được gia sủng ái nên tranh nói trước, “Lý giai tỷ tỷ còn không mau lui xuống phía dưới thay đổi bộ đồ khác đi, phúc tấn ngửi khó chịu, những cũng không chỉ có một mình phúc tấn thấy khó chịu, còn có tiểu a ca trong bụng người nữa. Nếu như gia mà biết, cũng sẽ giận tỷ tỷ ngươi không biết chừng mực.” Hai thứ phúc tấn cùng các thị thiếp khác mặc dù không nói gì thêm, nhưng nghe được lời này của Trình giai thị trong đáy mắt đều ẩn chứa ý cười, tựa như tán thành. Lý giai thị trên mặt mỉm cười thiếu chút nữa không nhịn được. Phúc tấn không muốn xem cảnh các nàng tranh giành tình nhân, bình thưòng các nàng lui tới có nhìn thế nào cũng thấy xinh đẹp vui tai vui mắt, hiện tại thấy thế nào cũng không vừa mắt, nghĩ đến mặt cũng có chút hơi tối đen, “Được rồi, đều tự quay về trong viện của mình đi, nếu không có chuyện gì thì không cần tới đây.” “Phúc tấn tỷ tỷ, vậy coi sao được, hằng ngày đến thỉnh an người đây chính là quy củ, bọn em làm sao có thể xem thường quy củ tùy ý làm bậy?” Mồm mép Lý giai thị thật là lưu loát nhanh nhẹn, lập tức nói rằng. “Tỷ tỷ nếu mùi hương trên người muội khiến người mất hứng, muội muội liền trở về thay y phục, sẽ quay lại đây ngay.” Phúc tấn nghe vậy lạnh lùng nhìn ngang qua, “Không cần! Rốt cuộc ngươi là phúc tấn hay ta là phúc tấn, ta đã nói cho các ngươi lui xuống, còn nhiều lời như vậy làm chi?” Nói xong, phúc tấn nhìn về phía Trữ ma ma và Lý ma ma, “Trữ ma ma, Lý ma ma, ta mệt mỏi rồi, muốn nghỉ ngơi một chút, các ngươi liền thay mặt ta đưa tiễn hai vị trắc phúc tấn.” Sau đó phất khăn tay, mang theo mấy người cung nữ hướng vào bên trong nội thất đi thẳng vào. Để lại thái tử trắc phúc tấn, thứ phúc tấn, cùng các thị thiếp khác sắc mặt biến hóa liên tục, phúc tấn cư nhiên cứ như vậy đem các nàng bỏ lại ở trong điện, vậy cũng rất quá đáng đi, chẳng lẽ thân thể mang thai, tính tình thật sự có thể biến đổi lớn như vậy sao? Nên biết trong dĩ vãng phúc tấn đều là khuôn mặt tươi cười đối lập với bây giờ, cho dù các nàng có muốn đi, phúc tấn đều sẽ giữ lại, đâu có dáng vẻ không nhịn được như ngày hôm nay vậy. Lý giai thị bị phúc tấn nói nặng hai lần liền, trên mặt đã sớm không nhịn được đỏ lên, trong lòng Trình giai thị cũng không biết có cảm nhận gì, nhưng nhìn đến Lý giai thị gặp họa, trái lại thì thấy tốt hơn một chút, đi tới trước mặt Lý giai thị, “Lý giai tỷ tỷ, ngươi cũng nghìn vạn lần chớ đem chuyện hôm nay ghi vào lòng, nghĩ đến phúc tấn tỷ tỷ là bởi vì mang thai tiểu a ca nên có hơi mệt chút, nên mới không kiên nhẫn như vậy.” Nói rồi nàng ở bên người Lý giai thị ngửi một cái, “Nhưng mà hôm nay mùi thơm này trên người Lý giai tỷ tỷ, nhưng quả đúng là nồng nặc, tuy trước đây gia nói thích, không chừng ngửi qua rồi lại chán ghét thì sao.” Lý giai thị bị ẩn ý trong lời nói của Trình giai thị làm cho ức nghẹn ở trong lòng, bước đi tới đều có chút không vững, thiếu chút nữa té xuống, liên tục kêu đau đầu khó chịu, muốn gọi thái y xem. Vốn là Trình giai thị muốn đi, thấy Lý giai thị như vậy, sợ Lý giai thị đi gặp người khác nói là mình chọc tức nàng, cũng ở lại, Trữ ma ma muốn mời các nàng rời đi nghe thấy Lý giai thị muốn gọi thái y, nghĩ muốn mặt lạnh đuổi người thế nhưng đối phương lại chính là trắc phúc tấn của thái tử điện hạ, chỉ có thể gọi người mau cho truyền thái y đến. Sắc mặt Lý giai thị thoạt nhìn quả thực kém đi rất nhiều, nhắm mắt lại nhờ thiếp thân đại cung nữ dìu xuống trên ghế ngồi, thứ phúc tấn và các thị thiếp khác đều đã đi, Trình giai thị nhìn cái bộ dáng này của Lý giai thị, càng tỏ ra không muốn mình phải gánh vác trách nhiệm gì, liền nháy mắt muốn cho Trữ ma ma đi vào nội thất thỉnh phúc tấn đi ra, đáng tiếc Trữ ma ma căn bản là coi như không thấy. Thái y tới tốc độ cũng không nhanh, bởi vì Trữ ma ma cố ý sai bảo tiểu cung nữ, để cho nàng bước chậm rì rì đi mời thái y, nói thẳng ra là không vội, chờ thái y đến rồi, Lý giai thị được mời ngồi ở sau bức mành tua rua, vươn một cánh tay ngọc ra, thái y cầm chiếc khăn nhỏ đắp lên, chẩn mạch, hai đôi lông mày nhíu lại sau đó mới thả tay ra, “Lý giai trắc phúc tấn đây là hoạt mạch chi tượng, ước chừng phải có một tháng.” (*hoạt mạch chi tượng giống như là có một mạch khác đang đập á hì hì) Lời này vừa nói ra, Lý giai thị nhất thời giống như chưa từng bị nhức đầu, tươi cười rạng rỡ, nàng đây là lại có thai a, Trình giai thị thấy vậy hận đến cắn răng, Lý giai thị vừa mới được thả ra được nhận sủng ái cũng chỉ có thời gian nửa tháng, vậy cũng để cho nàng mang bầu! Trữ ma ma nghe xong chỉ cảm thấy cái Lý giai thị này chính là muốn đâm vào tâm can người khác, hận không thể lập tức đem người đuổi ra khỏi nội viện phúc tấn, chuyện phúc tấn có hỉ mạch lúc này mới được truyền ra, cái Lý giai thị này lại tham gia vào giúp vui, đây không phải là làm cho phúc tấn ngột ngạt ấm ức sao? Lý giai thị có thai chuyện rất nhanh thì truyền ra ngoài, phúc tấn ngay nội thất, không bao lâu sẽ biết. Nghe thế một tin tức, phúc tấn mắt mị mị, thân thủ vuốt bụng, nghĩ thầm trong bụng oa còn không có sinh ra, hắn thì có cùng cha khác mẹ huynh đệ, cũng không biết cao hứng hay là mất hứng. Bất quá oa tử cha hắn, hắn là sẽ không để cho hắn sống khá giả. Thái tử vừa mới quay về Dục Khánh Cung, chợt nghe được tin tức Lý giai thị lại có thai, rất là vui vẻ, đây không phải là việc tốt thành đôi sao, tuy nói phúc tấn của hắn đối với hắn không tốt, thế nhưng bù lại khá rộng lượng, không giống phúc tấn của tam a ca đem lão tam quản rất gắt gao, thường ngày động một tí là ghen, sắc mặt đối với đám trắc phúc tấn và các thị thiếp không tốt, đến khi có thai còn hận không được một mình độc chiếm lão tam, hoàng a mã còn phải mắt nhắm mắt mở, càng chưa nói mẹ ruột của lão tam là Vinh phi vẫn còn sống sờ sờ ra. Cũng may phúc tấn của hắn lại không như vậy. Quả nhiên có con trai trưởng nhìn phúc tấn thế nào cũng thấy động lòng người, thái tử vừa nghĩ đã muốn đến chỗ phúc tấn thăm hỏi một lúc, vừa mới bước vào hậu điện Dục Khánh Cung không bao lâu, đã bị thiếp thân cung nữ của Lý giai thị mời qua đó. Thái tử thấy sắc mặt cung nữ lo lắng, nghĩ đến Lý giai thị vừa chu đáo biết săn sóc người khác lại vừa dịu dàng cũng liền đi qua, vừa đến nơi đã thấy Lý giai thị khóc như lê hoa đái vũ, mặt có chút ủy khuất, liền không có giận mà hỏi, “Lý giai thị chẳng lẽ ngươi khóc cho cô xem?” Trong lòng hắn đang vui vẻ vậy mà vừa bước vào liền thấy một bộ mặt như khóc tang, cho dù là ai cũng không vui vẻ nổi. Lý giai thị vừa nghe, ngày xưa thái tử yêu thích nhất là sự nhu nhược yếu đuối của nàng, hôm nay vậy mà lại không có hiệu quả, cũng lập tức lau khô nước mắt, “Gia ngài đừng làm thiếp oan uổng, thiếp làm sao dám làm ra vẻ cho ngài xem chứ? Thiếp là đang suy nghĩ phúc tấn tỷ tỷ vừa mới có thai, làm thiếp cũng dính một ít phúc khí, thiếp cũng đã có thai được một tháng, nghĩ đến tiểu a ca không may ban đầu, trong lòng vừa khó chịu lại vừa vui mừng, cuối cùng thiếp cũng có thể vì gia mang thai hài tử, nước mắt lại không ngừng được.” Ồ, thì ra như vậy là do vui quá mà khóc? Thái tử gia trong lòng buồn bực nghĩ, nghĩ đến tiểu a ca chết non kia cũng không lại làm mặt lạnh đối với Lý giai thị nữa, nhân tiện nói, “Ngươi có thai là tốt rồi, dưỡng thai cho thật tốt, đừng để như tiểu a ca trước đây vậy, sớm ngày vì gia sinh một a ca thân hình cường tráng một chút hoặc là cách cách cũng được.” “Gia nói phải, thiếp cần phải vì gia sinh một tiểu a ca khoẻ mạnh.” Lý giai thị tự động nói át đi lời thái tử bảo sinh cách cách là được, có ai lại nói với một người vừa mới mang thai là sẽ sinh cách cách chứ, thái tử cũng không biết đang suy nghĩ cái gì. “Ngươi hiểu chuyện là tốt rồi, lúc đầu cung nữ của ngươi nói ngươi thân thể không được khỏe, đã mời thái y xem qua chưa? Phúc tấn hiện tại phải quản lý Dục Khánh Cung lại còn mang thai, có một số việc nhỏ nhặt thì nên ít tới làm phiền nàng, đừng để cho nàng nhọc lòng, gia biết ngươi là một người hiểu chuyện, lời dặn dò này ngươi chắc sẽ nên biết phải làm sao.” Thái tử suy nghĩ một chút lại nhắc nhở. Lý giai thị nghe xong có chút hờn giận, cho dù phúc tấn không có mang thai, lại có người nào dám huênh hoang qua mặt nàng, hiện tại mọi chủ tử trong cung này, cùng thái tử điện hạ tất cả đều nhìn vào cái bụng của phúc tấn, còn nàng vừa có thêm một lần mang thai, lại có ai chú ý tới nàng chứ. “Thiếp nghe gia, gia, phúc tấn tỷ tỷ mang thai gần đây không thích ngửi mùi cơ thể của người khác, nghe nói mùi mồ hôi sẽ khiến nàng không thoải mái, đợi đến lúc gia đi qua chỗ tỷ tỷ, nên quan tâm việc này một chút. Tỷ tỷ là mang thai đầu lòng, có một số việc thiếp cũng có thể thấu hiểu nàng, ước chừng ngửi không quen mùi vị trên thân thể người khác cũng có chút đáng lo, lúc này thường phải có nô tài hầu hạ, lỡ đâu tỷ tỷ vẫn không thích nghi được, đối với tiểu a ca trong bụng sẽ không tốt.” Lý giai thị cẩn thận nhìn sắc mặt của thái tử nói rằng. Thái tử nghe xong, thẳng thừng nhìn Lý giai thị, thấy nàng nhịn không được chột dạ, thế nhưng trên mặt lại lộ vẻ cười như trước, không biết sao, thái tử đột nhiên nở nụ cười, sau đó nói, “Ngươi cứ nghỉ ngơi cho tốt, ta đến chỗ phúc tấn.” Nói xong, một chút lưu luyến cũng không có, xoay người rời đi. Thái tử vừa đi ra không bao lâu, trong phòng Lý giai thị truyền đến âm thanh của đồ sứ bị đánh nát, nghe có tiếng động cung nữ canh giữ ở ngoài cửa vội vàng đi vào thu thập mảnh nhỏ. Thái tử đi tìm phúc tấn, phúc tấn không muốn gặp, chỉ để cho người truyền lới nói hắn đang nghỉ ngơi, đang ngủ, thái tử đem cung nữ và nhũ mẫu canh gác ở ngoài cửa phòng đều đuổi đi hết, tự mình mở cửa liền tiến vào, thấy phúc tấn quả thật đang nằm ở trong chăn, hai mắt nhắm nghiền, có điều mí mắt hơi động đậy, có thể nhìn ra là chưa ngủ. “Phúc tấn, cô biết ngươi chưa ngủ.” Thái tử đi tới bóp gương mặt của phúc tấn một cái, bị phúc tấn hất ra. “Ta lười thấy ngươi, không phải là ngươi đang ở chỗ Lý giai thị sao?” Phúc tấn tức giận mở mắt ra, hắn phiền đến chết đi được. “Ai ui, Lý giai thị nói phúc tấn ngươi không quen ngửi mùi người lạ, mùi mồ hôi cũng đều không được, có phải thật vậy hay không. Cô nghe xong đã muốn tới xem một chút, phúc tấn là sống ra sao đây.” Thái tử nói xong cái này, lại cảm thấy có chút buồn cười. Phúc tấn nghe xong giận dữ, “Nàng có ý gì!” Muốn chết phải không, rõ ràng là không thích mùi hương trên người nàng lại còn nói hắn không quen ngửi mùi người lạ. “Ngươi để cho nàng bớt đi tìm ta kiếm chuyện, trên người không biết bôi cái bột phấn gì, rất nồng, vậy mà ngươi cũng chịu được, nàng còn nói, gia nói rất thích, thế nào mà ta lại chưa từng nghe qua chứ? Gia, ngươi thật sự thích mùi hương nồng sao? Ta cho ngươi biết, ta cũng không phải là không quen ngửi mùi người lạ gì, ta chỉ là không quen ngửi mùi hương trên người nàng!” Nói xong phúc tấn khinh bỉ nhìn thái tử, giống như là phẩm chất con người của thái tử rất thấp kém vậy. Lý giai thị dám ỷ lại vào việc mình có thai ở trước mặt Dận Nhưng nhỏ thuốc nhỏ mắt ngậm máu phun người, cũng đừng trách sau này hắn cho nàng ăn mấy thứ hay ho, hắn mất hứng thì lòng dạ cũng sẽ nhỏ đi. Đừng tưởng rằng có thái tử sủng ái, còn có thai là có thể ở trước mặt hắn diễu võ dương oai, nếu thật muốn xử lý, thái tử cũng không dám ở trước mặt hắn nói gì! Thái tử bắt gặp tròng mắt phúc tấn liếc ngang sang một bên chỉ biết là nàng đang tỏ vẻ khinh bỉ, chưa kể đến ai khác phúc tấn của mình cũng đã đủ xấu xa tồi tệ rồi, “Cái miệng này của ngươi thật là độc. Được rồi, cô không cùng ngươi nói chuyện này, ngày mai ngươi ở trong viện hảo hảo an thai cho cô là được, cô cũng không cần đến trước mặt ngươi làm phiền, ngươi cũng đừng lấy chuyện này ra mà làm phiền cô, đây đều là việc thuộc bổn phận của ngươi. Cô hôm nay muốn tìm ngươi nói chuyện, hoàng a mã nói muốn sắc phong ngươi làm thái tử phi, còn để cô lên nhận chiếu chỉ sắc phong.” Thái tử nói lại liền đưa tay bóp mặt của phúc tấn, “Phong ngươi làm thái tử phi, cũng không phải là ý định của cô, ngươi đừng thấy vậy mà vui mừng.” “Ái Tân Giác La Dận Nhưng, xin hỏi ngươi con mắt nào thấy ta cao hứng vui mừng?” Phúc tấn cấp tốc đưa tay bắt lấy tay của thái tử, đưa tới bên mép liền hung hăng cắn một cái, sau đó vui vẻ nói, “Ta là thật cao hứng, nên dùng nhiều sức để biểu thị sự vui vẻ đến ngươi.” Thái tử đau đến lông mày đều nhíu lại, kéo tay về thấy nguyên một dấu răng chỉnh tề, tức giận, “Đáng lẽ cô không nên có lòng tốt sang đây thăm ngươi!” Lúc đầu khi hắn biết được Lý giai thị mang thai thì rất vui vẻ, sau lại sợ phúc tấn biết được trong lòng sẽ khó chịu, đối với việc ôm con trai trưởng vào tay không tốt nên mới nhất thời quyết định tới xem một chút, kết quả phúc tấn lại có cái thái độ này, quả nhiên không nên tới xem phúc tấn, điều phúc tấn quan tâm chú trọng nhất căn bản không phải đám nữ nhân mang thai ở hậu viện kia, những nữ nhân kia có được cưng chìu hay không nàng không quan tâm chỉ có chăm chăm tìm được lý do tìm mình phiền phức hay không mà thôi! “Đều đã mang thai còn không chịu an dưỡng, cho dù không nghĩ đến chính bản thân ngươi, cũng phải nghĩ cho con trai trưởng trong bụng của cô chứ!” Phúc tấn nghe xong trái lại nở nụ cười, xốc ổ chăn lên, hai tay vuốt bụng của mình, sau đó cười đến vẻ mặt gian xảo yêu nghiệt mà nhìn thái tử, “Gia, trong bụng ta đây có phải là người con trai trưởng độc nhất của ngươi sao hả? Hả?” Thái tử thấy phúc tấn như vậy, sinh lòng cảnh giác sợ phúc tấn bất mãn điều gì trong lòng lại làm cái chuyện không nên gì, vội hỏi, “Phúc tấn đây là nói đùa sao, ngươi là phúc tấn của gia, cũng là ngạch nương ruột thịt của đứa nhỏ, cái này người nào mà không biết. Cô còn có việc, ngày mai ngươi đi từ Nhân Cung thỉnh an hoàng mã ma, cũng phải cẩn thận nhiều chút, đừng để dập đầu va đụng, cô còn bận việc phải theo đoàn tùy giá đi tuần du ngoại ô, trước hết cứ vậy đi.” Vẫn là sớm chuồn đi thì hơn, miễn cho ở lâu một hồi phúc tấn lại tức giận. “Gia, ta có thể cản ngươi đi sao? Cứ ở lại đây đi, trước đó không phải nói tuần du Nhiệt Hà sao, tại sao lại đổi thành tuần du ngoại ô?” Phúc tấn thấy thái tử có chút ý tứ vì hắn suy nghĩ, trong lòng có chút hài lòng, hai tay buông bụng ra, một lần nữa đắp chăn lên cho mình nằm xuống, sau đó vỗ vỗ vị trí trống ở một bên, “Gia, lại đây cùng nhau nằm, nô tì có việc muốn nói cùng ngài.” Thái tử nghe được, quay đầu lại nhìn vẻ mặt tươi cười của phúc tấn, càng tỏ ra có chút do dự. Thái độ của phúc tấn càng mềm mỏng, thì càng chẳng phải chuyện tốt gì. Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Giãy dụa lắc lư điệu múa của sâu đi ngang qua, mua hoa đây mua hoa đây