Trọng Sinh Chi Thanh Thái Tử Phi
Chương 116
Khang Hi nhìn thấy thái tử như vậy, vội vàng để thái tử đứng dậy, hỏi, “Đây là thế nào, Bảo Thành?” Hiện giờ trời còn chưa sáng đây, chờ sẵn ở ngoài điện, chẳng lẽ hài tử này ngay cả nghỉ ngơi cũng không có.
“Hoàng a mã, trong lòng nhi thần khó chịu.” Thái tử bất chấp thể diện, thẳng thắn nói ra ủy khuất, “Hôm qua nhi thần trở về Dục Khánh Cung hậu, nghĩ tới nghĩ lui đều không phải, trong lòng nghĩ nếu không để hoàng a mã biết vậy chính là thẹn với hoàng a mã.”
“Rốt cuộc là làm sao vậy?” Khang Hi bị thái tử nói xong càng có chút nóng nảy.
Thái tử lúc này mới ngẩng đầu, lại nhìn thấy sắc mặt của Khang Hi điều không được tốt, trái lại không mở miệng nói được chuyện của mình, lo lắng hỏi, “Hoàng a mã, ngài hôm qua hình như không nghỉ ngơi được tốt?”
Khang Hi thấy sự lo lắng trong mắt của thái tử không giống giả bộ, trong lòng cảm thấy ấm áp, “Trẫm chỉ là không được ngủ ngon.”
“Hoàng a mã, cần phải cho gọi thái y đến xem. Nếu là có cái chuyện phiền lòng gì, nhi thần cũng có thể vi ngài phân ưu giải nạn, chỉ cần hoàng a mã có thể nghỉ ngơi tốt.” Thái tử nghe được Khang Hi không được ngủ, nghĩ cũng biết là trong lòng có quá nhiều chuyện lo âu.
Khang Hi khoát khoát tay, nói, “Ngươi có lòng, trẫm không có việc gì. Nhưng thật ra ngươi có chuyện gì nghẹn khuất?”
Thái tử suy nghĩ một chút, “Nhi thần vốn không nên lấy chuyện này đến phiền nhiễu hoàng a mã. Có điều nếu đã tới, cũng sẽ không dối gạt.”
“Ừ, nói đi.” Khang Hi để cung nhân hầu hạ, nghe thái tử đáp lời.
“Hoàng a mã, trước đó vài ngày, hoàng mã ma để thái tử phi mang Ô Nhật Na cách cách về Dục Khánh Cung giáo dưỡng, để sau này có thể gả vào nhà tốt, nhi thần cũng để cho thái tử phi chú ý việc này, miễn cho cô phụ một mảnh từ tâm của hoàng mã ma. Đây vốn là chuyện của thái tử phi, nhi thần cũng tín nhiệm thái tử phi, để tránh hiềm nghi cũng chưa tằng gặp qua Ô Nhật Na cách cách, mấy ngày này cũng chẳng biết từ đâu bốc lên tin đồn thổi, nói nhi thần đây là muốn nạp Ô Nhật Na làm thiếp.” Thái tử nói đến đây, sự tức giận hiển hiện trên mặt, “Hoàng a mã, nhi thần cũng chưa từng có ý này. Ô Nhật Na cách cách dẫu gì cũng là cách cách của Khoa Nhĩ Thấm thân vương, từ lúc vào Dục Khánh Cung cũng cẩn thận thủ lễ, nhưng chưa từng nghĩ đến nghe xong tin đồn thổi bực này, liền một mạch trở về Từ Nhân Cung.”
“Thái tử phi không khuyên người ở lại, nhi thần đã dạy dỗ thái tử phi một trận, nhưng vẫn canh cánh trong lòng chuyện này, cũng không biết hôm nay còn có thể bị người xuyên tạc thành cái dạng gì, cứ tới đây tìm hoàng a mã nói một chút. Nhi thần cùng Ô Nhật Na cách cách là trong sạch.” Thái tử cảm giác mình quả thực có thể thề với trời, nói bóng gió chính là hoàng a mã, nhi thần đối với Mông Cổ thật không có thèm nhỏ dãi.
Khang Hi nghe xong ánh mắt liếc nhìn thái tử có chút phức tạp, nói thật ra hắn đối với chuyện thái tử giải thích lần này là thật có chút ngoài ý muốn, thái hậu trước đây không đem lời nói rõ ràng, Khang Hi cũng là biết đến, nhưng hắn một chút cũng không lo lắng, thái tử lại không nạp Ô Nhật Na, dù sao đã vào Dục Khánh Cung, sống là của Dục Khánh Cung chết là ma của Dục Khánh Cung. phía sau Ô Nhật Na là gia tộc hoàng kim, có bao nhiêu mê hoặc, thái tử nhất định sẽ vô cùng cao hứng khi có một vị tiểu thiếp như thế.
Nào biết thái tử cư nhiên làm theo lời thái hậu nói, thật sự đem đặt ở Dục Khánh Cung đối đãi như khách quý, xem ra cái này cũng không hoàn toàn là lỗi của thái tử phi, thái tử đối với thế lực Mông Cổ không có thèm khát, Khang Hi có chút vui mừng lại có chút hụt hẫng, cao hứng vì nhi tử còn là một người tri kỷ, hắn có ý gì đều tuân thủ, chưa từng trái ý và không có chút tâm tư riêng gì, hụt hẫng chính là thái tử đứa hài tử này làm sao càng ngày càng tỏ ra không có dã tâm vậy, ở lúc Ô Nhật Na tiến Dục Khánh Cung thì nên đem người bắt lại làm tốt việc gia tăng trợ lực cho mình mới phải.
Nếu như thái tử biết ý nghĩ trong lòng Khang Hi, sợ rằng phai cảm khái cái tâm lý của hoàng a mã này quá kỳ cục a.
“Ngươi hài tử này, sao cẩn thận như vậy.” Khang Hi hít một hơi, quay đầu rồi hướng Lý công công nói, “Ngươi đi điều tra, xem là ai nói điều bịa đặt vô liêm sỉ này.” Con trai bảo bối đều đã bẩm báo trước mặt hắn, sao có thể không làm chủ.
“Vâng!” Lý công công lĩnh mệnh đi làm việc, về phần tra truyện nói cái gì, chỉ cần là chủ tử nói thì cũng phải tra, không phải vậy thì hắn một đại thái giám ra mặt làm cái gì.
Thái tử nghe xong cảm thấy mỹ mãn, hoàng a mã lên tiếng muốn tra xét, như vậy ý chỉ chuyện thái tử phi ghen tị người, còn có việc lợi dụng con trai của hắn sẽ cứ thế cho qua,… ít nhất còn chặt đứt mấy móng vuốt của đám phi tử hậu cung, còn làm rất danh chính ngôn thuận.
Nguyên bản thái tử phi là muốn tự mình ra tay sửa trị mấy người chủ tử hậu cung không an phận, thái tử vốn cũng nghĩ chuyện cho Ô Nhật Na quay về Từ Nhân Cung chính là mưu hoa một phen, chuẩn bị làm hậu cung nổi sóng gió một trận, nhưng suy nghĩ tỉ mỉ thời buổi chính thị triều đình hiện tang đang rối loạn, không thích hợp lại phát sinh sự cố, miễn cho làm chọc giận phía trên. Nghĩ tới nghĩ lui phải nghĩ ra một cách không liên lụy quá lớn, còn phải giảm thiểu ảnh hưởng đối với thái tử phi, chiêu số hay nhất nhanh nhất chính là đi gặp hoàng a mã.
Đến một chuyến được đền bù như mong muốn, thái tử rất hiếu thuận mà hầu hạ Khang Hi rửa mặt, tiếp nhận cung nữ trình lên khăn mặt, ngâm nước vắt khô, “Hoàng a mã, xoa mặt một chút.”
Khang Hi khó có được thấy cái dáng vẻ ân cần này của thái tử, nhưng thật ra bị hắn làm cho vui vẻ, cười nói, “Hà tất làm bộ dạng tiểu nhi nữ như vậy, uổng công trẫm giáo dục.”
“Hoàng a mã, nhi thần hiếu thuận ngài là thiên kinh địa nghĩa.” Thái tử cười hì hì trả lời.
“Hừ, cũng chỉ là có chuyện mới đi xum xoe nịnh nọt.” Khang Hi giả vờ tức giận, pha trò nói.
“Hoàng a mã, ngài nhưng là oan uổng nhi thần, bắt đầu từ ngày mai, nhi thần mỗi ngày đến hầu hạ ngài.” Thái tử vội vàng biện giải cho mình, “Nhi thần còn phải vì Hoằng Thăng mấy tiểu a ca làm gương.”
“Hừ lại như vậy nữa, Hoằng Thăng bọn chúng cũng đều là những đứa bé hiểu chuyện, ngươi cái người làm a mã này nhưng thật ra càng sống càng trở nên ấu trĩ. Nếu phải để ngươi hầu hạ, vậy còn nuôi nhiều nô tài như vậy để làm chi?” Khang Hi lại nói.
“Nhi tử với bọn họ có thể giống nhau sao. Hơn nữa, nhi tử nhưng thật ra muốn nhỏ lại, trở về khi còn bé, hắc hắc, khi đó hoàng a mã cũng không được mắng nhi thần.” Thái tử nói lên mấy lời dỗ ngọt Khang Hi, đó là một chuỗi chuyện không mang theo hơi hướm nặng nề.
“Lẽ nào trẫm hiện tại sẽ không thương ngươi.” Khang Hi liếc mắt lườm thái tử, tiếp nhận phối sức thái tử đưa tới, tự mình động thủ đeo lên, cung nhân vốn dĩ nên hầu hạ Khang Hi đều đứng yên một bên, không dám quấy rối hai cha con nói giỡn.
Thái tử nở nụ cười vài tiếng, lại cùng Khang Hi nói một ít chuyện phiếm, sau đó mới cùng Khang Hi một đường vào triều, đâu còn để ý hắn sáng sớm tới đây đã nhấc lên cuộn sóng gì.
Thái tử phi không nghĩ tới thái tử làm việc hiệu suất cao như vậy, sáng sớm vừa đến Từ Nhân Cung thỉnh an xong, phải biết Chung Túy Cung và Duyên Hi Cung hai người cung chủ không có tới, nói là thân thể khó chịu, tình cờ gặp Đức Phi cùng Vinh Phi, còn có mấy người hoàng tử phúc tấn, sắc mặt của mọi người cũng không được tốt. Thấy các nàng không được thoải mái, thái tử phi lại dễ chịu.
Thoải mái đi gặp thái hậu, kết quả thái hậu cũng không thoải mái, thái tử phi sửng sốt một chút, trong lòng biết nhất định là bởi vì chuyện Ô Nhật Na quay về Từ Nhân Cung, nét mặt cũng không lộ, hỏi thái hậu thiếp thân nhũ mẫu Ngô ma ma, “Thân thể thái hậu làm sao, đã mời thái y chưa?”
Ngô ma ma nghe được thái tử phi hỏi, nhỏ giọng trả lời, “Thái hậu chỉ là lớn tuổi nhất thời cảm thấy không khỏe, để nô tỳ không cần cho gọi thái y.”
“Như vậy sao được?” Thái tử phi nhưng thật ra nghĩ thái hậu đối với thân thể mình quá sơ suất. “Ngô ma ma, ngươi là lão nhân bên cạnh thái hậu, thân thể thái hậu quý giá, ngươi thế nào cũng nên khuyên nhủ mấy câu.”
Ngô ma ma bị thái tử phi nói xong nét mặt già nua phiếm hồng, thái tử phi thường ngày đều lanh lợi như thế, hôm nay làm sao lại vờ ngớ ngẩn như vậy, hôm qua Ô Nhật Na cách cách quay về Từ Nhân Cung, trong lòng thái hậu không hài lòng, nào có nhanh như vậy đã nghĩ thông suốt, không hề khúc mắc mà triệu kiến thái tử phi? Hỏi lời như vậy, chớ không phải là thật muốn đem thái y mời tới.
Thấy Ngô ma ma đã lâu chưa quay về nội thất thái hậu, thái hậu biết thái tử phi không gặp được bà là sẽ không đi, chỉ có thể để Ngô ma ma đem thái tử phi lĩnh vào.
Thái tử phi đi vào, thấy thái hậu nằm ở trên tháp, không có tinh thần gì, rốt cuộc cũng là quan tâm lão nhân gia, trong lòng là có chút mềm, đi ra phía trước cấp thái hậu thỉnh an, hỏi thái hậu thân thể có chỗ khó chịu, chợt nghe được một thanh âm yêu kiều hừ một tiếng.
“Ô Nhật Na cách cách, ngươi hôm qua trở về Từ Nhân Cung phụng dưỡng thái hậu, nhưng thật ra cực khổ.” Thái tử phi trộm nhìn đồng chí Ô Nhật Na ở bên người thái hậu vẫn như trước sinh long hoạt hổ, nghĩ đến chắc cũng không bị giáo huấn gì.
Ô Nhật Na thấy thái tử phi nhìn về phía nàng, trợn mắt nhìn lại. Hôm qua trở lại Từ Nhân Cung, mới nói ý đồ mình trở về đã bị thái hậu mắng một trận, lại không có mặt mũi về lại Dục Khánh Cung, thật vất vả trằn trọc cả đêm, sáng nay còn phải nhìn cái gương mặt này, thực sự là chướng mắt! “Phụng dưỡng thái hậu là bản phận ta nên làm, không cần có vài người dẻo miệng…”
“Ô Nhật Na!” Thái hậu cắt đứt lời Ô Nhật Na, ngồi dậy bùm bùm một lèo Mộng ngữ mắng chửi, cung nữ nhũ mẫu nghe hiểu được Mông ngữ đều cúi thấp đầu, thái tử phi bị tiếng mắng mười phần khí lực của thái hậu làm cho cả kinh, mắng thật ác độc nha, gien hung hãn của Ô Nhật Na quả nhiên là di truyền, bất quá thái hậu tốt xấu gì so với Ô Nhật Na hơn nhiều lắm.
Thái hậu mắng xong, lại liếc mắt nhìn vẻ mặt ủy khuất bất mãn của Ô Nhật Na một cái, tiếc hận mà ho khan một tiếng, rồi mới cùng thái tử phi nói, “Ngươi có lòng, ai gia vẫn khỏe.” Vừa nói vừa liếc nhìn Ô Nhật Na, suy nghĩ một chút mới nói, “Hôm qua Ô Nhật Na đến, cùng ai gia nói, cũng lạ do toán tiểu nhân ăn nói lung tung, phá hủy thanh danh của ngươi, Ô Nhật Na giận mới trở về bên người ai gia, cũng đã để ngươi phải lo lắng.”
Thái tử phi kiến thái hậu chủ động đưa thang leo xuống, muốn bỏ qua chuyện này, cũng nói, “Hoàng mã ma đừng nói như vậy, ngài để ta chỉ điểm giáo dưỡng Ô Nhật Na cách cách, ngược lại làm cho cách cách nghe tin đồn bậy bực mình, nhắc tới cũng là ta có phần thất trách. Ta ngược lại cũng không sợ mấy lời đồn đãi, chỉ là Ô Nhật Na cách cách sẽ chịu ủy khuất.”
“Nàng tuổi còn nhỏ cũng chưa được chững chạc, cũng cần mài dũa tính tình của nàng một phen. Không thể nghe tiếng gió đã nghĩ đó là mưa, nhất thời không vui lại đi tìm ai gia dựa dẫm, ngược lại làm hại ngươi vất vả.” Thái hậu rất là thành thật mà nói rằng. Nàng nghe được rõ ràng thái tử phi nói chịu ủy khuất là có ý gì, không ngoài việc Ô Nhật Na sẽ vì tin đồn này tổn hại khuê danh, ở kinh thành khó gả.
Ban đầu thái tử phi đem Ô Nhật Na giữ ở Dục Khánh Cung giáo dưỡng, không đem nàng cho thái tử, không thể nói là lỗi của thái tử phi, thái tử cũng thủ lễ, như vậy chỉ cần Ô Nhật Na thành thành thật thật, ngoan ngoãn để thái tử phi giáo dưỡng một trận cũng có thể tìm một mối tốt, danh tiếng trong sạch nha. Nhưng Ô Nhật Na một lòng một dạ phải làm người của thái tử, ý định mờ ám của nàng chỉ cần trong cung có người muốn thì đều có thể lộ ra ngoài, cái này dễ khiến cho người gặp rắc rối.
Thái hậu đem Ô Nhật Na vứt cho thái tử phi, là muốn Ô Nhật Na nhẫn nhịn thêm ít lâu, nào có dự đoán được Ô Nhật Na lại chủ động chạy về Từ Nhân Cung, cái này hay rồi, đám người luôn nhìn chằm chằm Dục Khánh Cung kia còn không phải cao hứng chết sao.
Thái hậu ở lúc nhìn thấy Ô Nhật Na, cũng đã tức giận đến hận không thể đem Ô Nhật Na tống về Mông Cổ, bà trải qua nhiều khó khăn mới có một ngày thanh tĩnh, tại sao lại có một đứa cháu gái vụng về hay thích ngáng chân như vậy? Mắng Ô Nhật Na xong, vừa tức thái tử phi, dù thế nào cũng không nhẫn nhịn thêm mấy ngày chứ, thế mà lại kích động đem Ô Nhật Na đuổi về Từ Nhân Cung như vậy, thái tử phi đến danh tiếng của mình cũng không cần nữa sao?
Có đoạn tâm sự này, thái hậu sáng nay mới không muốn gặp thái tử phi, thế nhưng sự tình sẽ luôn luôn có cách giải quyết, không muốn gặp cũng phải gặp, thấy thái tử phi thương lượng một đối sách, mọi người cùng nhau xoay tròn câu chuyện, bà nghĩ lí do thoái thác tốt là Ô Nhật Na đi Dục Khánh Cung để thái tử phi giáo dưỡng, sau đó nhân có lời đồn đãi nói Ô Nhật Na vốn là tiến Dục Khánh Cung, nhưng thái tử phi ghen tị không chịu, Ô Nhật Na trong cơn tức giận quay về Từ Nhân Cung chứng minh mình trong sạch. Nói như vậy, danh tiết của Ô Nhật Na cũng coi như được bảo vệ. Chuyện lớn hóa nhỏ, chuyện nhỏ hóa không, ngày mới lại đến.
Thái tử phi cũng coi như cơ linh mà phụ họa theo lí do thoái thác của bà, hay là thái tử phi và thái tử đã thương lượng qua, cũng là nghĩ như vậy đi.
“Hoàng mã ma ngài nghìn vạn lần đừng nói như vậy, tóm lại là ta làm việc không chu toàn. Ô Nhật Na cách cách cũng đừng tức giận, lời đồn đãi chỉ là lời đồn đãi, không nên cho là phải, chúng ta lên tiếng cũng sẽ không còn tin đồn này.” Thái tử phi cùng thái hậu nói xong, còn không quên trêu đùa Ô Nhật Na một cái.
Ô Nhật Na bị thái hậu và thái tử phi nói xong mắt mở to xoay tròn, rõ ràng là nàng bị thái tử phi chọc giận quay về Từ Nhân Cung, thế nào vào trong miệng thái hậu cùng thái tử phi, nàng là chịu không nổi lời đồn đãi mới quay về Từ Nhân Cung chứng minh mình cùng thái tử thuần khiết? Thì là lời đồn đãi cũng nên là nói chuyện thái tử phi ghen tị người mới phải, làm sao có thể đổ lên trên người nàng? “Ngươi nói cái gì? Cái chuyện này có liên quan gì tới ta?”
“Cái gì ngươi ta a!” Thái tử phi còn chưa lên tiếng, thái hậu tựu lại bị Ô Nhật Na chọc tức, “Ở kinh lâu như vậy, còn không có học được quy củ sao? Thái tử phi là chị dâu ngươi! Làm sao có thể bất kính như thế!”
“Nàng…” Cũng xứng sao! Ô Nhật Na ở lúc kìm hãm cơn tức xuống, đem hai chữ còn dư lại nuốt trở vào.
Thái hậu thấy Ô Nhật Na còn chưa rõ, lại không muốn ở trước mặt thái tử phi tỏ thái độ, chỉ đành phải nói, “Ô Nhật Na, ngươi nghe, ai gia cho ngươi cùng thái tử phi đến Dục Khánh Cung thụ giáo, cũng là tốt cho tương lai bàn chuyện cưới gả của ngươi. Chớ hề biết ngươi lại sinh ra tâm tư khác, cũng do ai gia không đem lời nói rõ ràng. Bởi thế, thiếu chút nữa làm liên luỵ danh tiếng của ngươi và thái tử phi, cùng thái tử. Ngươi hiểu không?”
“A!” Ô Nhật Na bị thái hậu nói mới vỡ lẽ, có chút như bị đánh sâu vào, trước đây thái hậu thực sự không có ý nào khác sao? Lúc ở Mông Cổ, thân vương a mã đều đã nói nàng sẽ được sống trong phú quý, chỉ cần nghe lời thái hậu nói, nàng nghe xong ghi nhớ kỹ thế nào hiện tại lại biến đổi?
Nàng hiện tại không vào được Dục Khánh Cung, còn đánh mất mặt mũi, nàng còn có thể lập gia đình sao? Nghĩ vậy, Ô Nhật Na suy sụp tinh thần theo, oa một tiếng khóc.
Truyện khác cùng thể loại
10 chương
30 chương
344 chương
4 chương
10 chương
63 chương