Sở lão gia đã đặt bữa cơm tất niên của cả gia đình tại khách sạn năm đó đã tổ chức tiệc sinh nhật 18 tuổi cho Sở Cảnh. bởi vì Sở Cảnh cố ý dẫn cả Sở Tu và Hứa Phàm tới cho nên không đi cùng Sở lão gia và Sở Di Nhiên. Khi bọn Sở Cảnh tới nơi, thì Sở lão gia tử còn chưa tới, nhưng Sở Hân Nhiên và La Dục Chương đã có mặt. Khi đi vào phòng riêng đã đặt trước, Sở Cảnh chú ý tới tầm mắt La Dục Chương đảo qua người Sở Tu và Hứa Phàm, hơi dừng khoảng 1 giây đồng hồ. Tuy rằng động tác tạm dừng này phi thường nhỏ, nhưng Sở Cảnh vẫn luôn âm thầm quan sát đối phương đã nhìn thấy rõ ràng. Các bên hàn huyên một phen, thấy người còn chưa tới đông đủ, Sở Cảnh liền lôi kéo Tả Dĩ Uyên ra ngoài ban công cho thoáng khí. Đứng trên ban công, có thể đem ngã tư đường phồn hoa náo nhiệt thu hết vào đáy mắt. Sở Cảnh híp mắt nhìn dòng xe cộ qua lại như nước chảy phía dưới, đột nhiên như nhớ tới điều gì, nghiêng đầu liếc nhìn Tả Dĩ Uyên một cái, nói: “Tả, mấy năm trước, có phải anh đã từng tới chỗ này không?” Tả Dĩ Uyên sửng sốt nghĩ nghĩ lập tức nói: “Ừ, có một lần, gia tộc Matada từng có hoạt động ở chỗ này, lần đó là anh và Rendia tới đây để kết thúc, làm sao vậy?” Sở Cảnh cong môi, cười cười, vươn tay chỉ xuống ngã tư đường: “Anh lúc đó từ bên trong đi ra, nhớ không? Ngày đó ông già tổ chức tiệc sinh nhật 18 tuổi của em ở đây, em cũng từng đứng ở đây nhìn thấy anh.” Tả Dĩ Uyên bật cười: “Chuyện đã lâu như vậy, anh sao có thể…” Bỗng nhiên như nghĩ ra điều gì, hơi chút trêu tức nói: “Em lúc ấy đã thấy anh? chỉ thoáng nhìn qua như vậy mà cho tới bây giờ em vẫn còn nhớ rõ? Nói như vậy, lần trước khi chúng ta gặp nhau trên du thuyền casino, em cũng đã nhận ra anh?” Sở Cảnh mỉm cười, nửa thật nửa giả nói: “Em cũng đã từng nói với anh rằng, em đời này chính vì anh mà tới… giờ anh đã tin chưa?” “Trời ơi.” Tả Dĩ Uyên nhìn Sở Cảnh, hồi lâu, thấp giọng ca thán một câu, dở khóc dở cười cả giận nói: “Nếu sớm biết em mê đắm anh lâu như vậy thì trước kia chúng ta cần gì phải dây dưa mất thời gian thế.” Sở Cảnh nghe Tả Dĩ Uyên oán giận, cũng khẽ bật cười ra tiếng. Lại từ ban công lộ thiên nhìn ra ngoài, đã có thể thấy xe của lão gia tử tới. Tả Dĩ Uyên vỗ vai Sở Cảnh, thấp giọng nói: “Đi thôi, sắp bắt đầu rồi.” Sở Cảnh rũ mắt xuống, khẽ gật đầu, xoay người trở lại trong phòng. Việc Sở lão gia lợi dụng cùng Tả Dĩ Uyên kết liên minh để kiềm chế cùng ép bức Sở Tu trong lòng mọi người đều rõ ràng. Ngày hôm qua, sau khi tới Sở gia, buổi chiều Sở lão gia đã cùng Tả Dĩ Uyên bước đầu thảo luận vấn đề này, chẳng qua cuối cùng bị Tả Dĩ Uyên ỡm ờ hàm hồ cho qua chuyện. Lão gia tử tuy rằng bất mãn thái độ Tả Dĩ Uyên mập mờ, nhưng thấy đối phương không đề cập gì cũng không nói thêm nữa chỉ chờ hôm sau cẩn thận nói chuyện lại. Nhưng mà, hôm nay, khi lão gia tử vẻ mặt tươi cười tiến vào, lại không ngờ rằng Sở Tu và Hứa Phàm cũng đang ở đây, khuôn mặt tươi cười cứng đờ, cuối cùng biến thành mặt lạnh. Mắt thấy bầu không khí căng thẳng, Sở Hân Nhiên nhanh chóng đi qua giúp đỡ lão gia tử ngồi xuống, khuyên can mãi cuối cùng bầu không khí mới dịu đi, bữa cơm tất niên miễn miễn cưỡng cưỡng mở màn. Cho dù tận đáy lòng lão gia tử không thể nào vui vẻ cho nổi, nhưng tốt xấu gì cũng không làm ai mặt mũi khó coi. Tả Dĩ Uyên ra ngoài tới toilet, liếc nhìn di động, Rendia nhắn tin tới đã hoàn toàn khống chế được La gia. Chẳng qua, cái tên thủ hạ thần kinh của gã đã trốn mất. Tả Dĩ Uyên nhíu mày, bỏ di động lại vào trong túi áo, đang chuẩn bị ra ngoài thì lại thấy cửa phòng vệ sinh được đẩy mở ra, La Dục Chương bước vào. Hai người nhìn nhau một chút, sau đó cùng gật đầu với nhau, Tả Dĩ Uyên liền trực tiếp quay lại phòng ăn. Nhưng còn chưa đi vào, Tả Dĩ Uyên đột nhiên nghe thấy một trận xôn xao, mi tâm nhảy dựng, gia tăng cước bộ đi tới, liền thấy Sở Cảnh ôm Sở Hân Nhiên sắc mặt trắng bệch, vội nhanh chạy tới. “Có chuyện gì?” Tả Dĩ Uyên cau mày hỏi. “Chị ba vừa rồi khi đứng dậy không hiểu sao chân đột nhiên mềm nhũn” sắc mặt Sở Cảnh cũng không khá hơn: “Không cẩn thận đụng vào cạnh bàn, bây giờ đang thấy đau bụng… Tả, chúng ta mau chóng đưa chị ba tới bệnh viện, La… anh rể đâu?” Tả Dĩ Uyên vươn tay đỡ Sở Hân Nhiên, rất nhanh nói: “Anh vừa rồi gặp anh ta ở toilet…anh sẽ đưa Sở Hân Nhiên đi, em ở đây đề phòng, bọn Rendia đã hành động rồi, anh sợ gã đã nhận ra được cái gì đó… nhớ bảo vệ Sở Tu và Hứa Phàm.” Sở Cảnh nhăn mày, hấp háy môi, gật đầu: “Em đi tìm gã.” “Cẩn thận đấy.” Tả Dĩ Uyên dặn dò một câu, bế Sở Hân Nhiên hai tay ôm chặt bụng mình nhanh chóng chạy ra bãi đỗ xe. Dù sao đứa nhỏ trong bụng Sở Hân Nhiên cũng là đứa cháu đầu tiên của Sở lão gia, ông bị chuyện này dọa không nhẹ. Lôi kéo Sở Di Nhiên cùng trực tiếp lên xe, đi theo phía sau Tả Dĩ Uyên cùng tới bệnh viện. Sở Di Nhiên tuy rằng trong lòng mong muốn Sở Hân Nhiên xảy thai đứa nhỏ đi, nhưng giờ vẫn không thể để lộ gì, nên cũng miễn cưỡng cùng Sở lão gia tử lên xe. Sở Tu và Hứa Phàm cũng muốn đi theo nhưng lại bị Sở Cảnh mạnh mẽ cản lại, lén lút đưa cho Sở Tu một khẩu súng phòng thân, lại đơn giản vài câu kể lại tình hình trước mắt, sau đó nhanh chóng chạy tới wc nam. Quả nhiên, lục soát khắp wc, Sở Cảnh đều không thấy bóng dáng La Dục Chương đâu, kích động xoay người chạy về chỗ Sở Tu, còn chưa đến gần đột nhiên nghe thấy tiếng súng truyền trới. Nguy rồi! Sở Cảnh tăng tốc bước chạy, trong không khí thoang thoảng mùi máu tươi, thở hồng hộc tới trước cửa, Sở Cảnh ngẩng đầu nhìn về phía người bên trong hô to: “Đại ca!” Sở Tu chậm rãi nâng mí mắt, lắc lắc đầu, sau đó đi qua vài bước, ôm chặt Hứa Phàm vào trong ngực: “Trên tay trái trúng một phát, viên đạn cũng không ở trong người, anh không sao.” Sở Cảnh thở phào một hơi, tâm tư ổn định lúc này mới phát hiện Hứa Phàm đang ngây ngốc ngồi một chỗ, hai tay gắt gao cầm chặt khẩu súng lục. Mà ở trước mặt anh, một nam nhân nhỏ gầy mặc áo da đen đang nằm gục trên đất khẽ run rẩy. “Anh…anh…anh giết người?” Hứa Phàm có chút hoảng sợ ngẩng đầu hỏi. Sở Cảnh nhìn hắc y nhân nằm trên sàn, thấy người nọ nức nở một tiếng mới khẽ cười nói: “Không sao, chưa chết được.” “A..a…” Hứa Phàm lúc này mới hoàn toàn thở phào một hơi, có chút xụi lơ ngã vào trong lòng Sở Tu: “Làm em sợ muốn chết.” Sở Cảnh cong môi, khom lưng xuống dùng chân hất gã nằm ngửa lại. Quả nhiên, chính là cái tên mặc áo đen trong bức ảnh của Tô Mặc, hơn nữa…mùi máu tươi trên người gã dày đặc khiến cậu không thể xem nhẹ. “Trên người gã bị trúng đạn không ít, chắc là vừa từ chỗ Rendia chuồn tới.” Sở Cảnh nhíu mày, nói: “Bị thương thành như vậy còn dám chạy tới đây, quả nhiên là người điên.” Nhìn khuôn mặt trắng bệch dày đặc âm khí của gã nam nhân, trong tâm Sở Cảnh bỗng sinh ra một chút bất an không nói nên lời. Cầm cốc nước trà trên bàn tạt lên mặt gã, gã kêu rên rồi tỉnh lại. “La Dục Chương đâu?” ánh mắt gã khiến Sở Cảnh có một cảm giác không thoải mái, giống y như con rắn đang bò, phá lệ ghê tởm. Gã nghe xong lời này liền bật cười, còn cười cực kỳ cổ quái. Thẳng tới khi Sở Cảnh mãnh liệt ra tay, cho gã một quyền đau đớn vào bụng, gã khụ một tiếng nôn ra một búng máu, mới cổ quái mà mở miệng nói: “Sở, Sở tứ thiếu gia, hắc…hắc hắc, giờ mày còn có thể lộ ra tư thái người chiến thắng à? ừ, mày ngáng chân La gia… nhưng mà không tìm thấy thiếu gia, ha ha ha… hơn nữa, Tả Dĩ Uyên chết, thiếu gia vẫn còn sống… ha ha…” Đồng tử Sở Cảnh co lại, hai tay túm áo gã xách lên, nét mặt căng cứng bởi vì quá dùng sức trông lại càng dữ tợn: “Con mẹ mày, mày nói lại tao xem, mày rốt cuộc đã làm gì?” Hơi thở gã mong manh, nhưng khuôn mặt trắng bệch tươi cười lại càng sáng lạn: “Bom… trên hai chiếc xe, tao đều cài bom. Chỉ cần lái xe rời khỏi ghế lái ‘tích tắc’ Bùmmm… xe sẽ nổ tung… ha ha ha… một miếng thịt cũng không còn!” Ánh mắt Sở Cảnh hằn tơ máu: “Con mẹ mày, lặp lại lần nữa!!” “Ha ha ha, tính thời gian, bọn họ đã sớm đến bệnh viện…” Gã tiếp tục cười cổ quái: “Chỉ tiếc, mày… còn có Sở đại thiếu sao không lên xe? Thật đáng tiếc, ha ha…” “A Cảnh!” Hứa Phàm có chút lo lắng mà nhìn sắc mặt Sở Cảnh không ổn: “Em đừng lo lắng, Tả tiên sinh khẳng định không có gì…A! Hân Nhiên còn đang ở trên xe Tả tiên sinh! Hân Nhiên còn đang mang bầu nữa!” Sở Cảnh lấy di động ra ấn gọi dãy số quen thuộc nhưng một lần lại một lần không gọi được, cuối cùng còn không thể liên lạc. Sở Cảnh cảm giác cả người lạnh lẽo, gầm nhẹ tiện tay ném vỡ nát cái điện thoại, sau đó giống như một con báo bị thương nổi điên xông tới dùng sức đấm túi bụi lên người gã nam nhân. Ánh mắt gã càng ngày càng rời rạc, chỉ trong chốc lát liền tắt thở. Hứa Phàm có chút kinh ngạc nhìn một Sở Cảnh hoàn toàn xa lạ trước mắt, đang chuẩn bị đi tới giữ Sở Cảnh lại, nhưng còn chưa kịp đứng dậy, đã bị Sở Tu kéo lại. Hứa Phàm ngẩng đầu, nhìn Sở Tu đang lắc đầu với mình, khuôn mặt luôn lãnh đạm cũng lộ ra nét bi thương trầm trọng. “A Cảnh…” Sở Tu mở miệng, tiếng nói lúc được lúc mất giống như không biết phải nói thế nào: “Anh gọi điện thoại… bên kia nói, trước cổng bệnh viện…đã xảy ra một vụ nổ liên hòan…” Sở Cảnh lăng lăng nhìn hai bàn tay đã nhiễm đầy máu đỏ tươi, sau đó chầm chậm quay đầu nhìn Sở Tu, tựa như nghe không hiểu anh đang nói gì, hồi lâu mới chậm rãi đứng dậy, dùng nước trà rửa tay mình thật sạch. “A Cảnh…” Hứa Phàm nhỏ giọng gọi, Sở Cảnh lại như không nghe thấy, vẫn như trước cẩn thận dùng nước trà rửa sạch vết máu. Thẳng tới khi hai tay hoàn toàn sạch sẽ, lúc này mới dùng khăn ướt cẩn thận lau khô nước, rồi tùy tay ném xuống sàn, khẽ cười nói: “Thực bẩn.” Nghe câu này đến Sở Tu cũng có chút lo lắng: “A Cảnh em…” Sở Cảnh lại đột nhiên khôi phục bộ dạng thường ngày, có chút không hiểu nghiêng đầu nhìn Sở Tu, không nhanh không chậm nói: “Đại ca, vết thương trên vai anh cần băng bó… anh Hứa Phàm, anh đưa đại ca tới bệnh viện đi, em sẽ tìm người tới xử lý ở đây. Năm mới mà thấy máu, chậc chậc, thật sự là điềm xấu.” Hứa Phàm nghe Sở Cảnh nói lại càng lo lắng: “A Cảnh, em, em đừng như vậy, bọn Tả tiên sinh khẳng định không có việc gì…” “Em biết.” Sở Cảnh nở nụ cười, đôi mắt xinh đẹp cong cong, cử chỉ thong dong: “Em đương nhiên biết Tả không có việc gì, em đã nói với Tả rồi, muốn chết thì cùng chết. Em vẫn còn đang sống tốt thế này, anh ấy sao có thể chết được? Được rồi, hai anh tới bệnh viện trước đi, tối có thời gian em sẽ tới thăm hai người…” Nói xong, sửa sang lại y phục của mình, xoay người đi ra ngoài. “Tu à, A Cảnh không sao chứ?” Hứa Phàm không biết nên miêu tả tâm tình của mình lúc này thế nào, mặc dù có chút sợ hãi, nhưng lại càng đau lòng Sở Cảnh hơn: “Chúng ta…” Sở Tu lắc đầu, ngay chính anh lúc này cũng đang rất hoang mang lo sợ. Hít sâu một hơi, bình ổn tâm trạng mới nói: “Chúng ta trước mắt cứ tới bệnh viện xem đã.” “…Được.” Hứa Phàm gật đầu, theo Sở Tu ra ngoài, nhưng khi tới cửa, đột nhiên như nhớ ra cái gì, quay người lại, nhìn quanh mặt đất một chút, nhặt cái gì đó, rồi mới đi tiếp: “Đi thôi.” Sở Tu thu hành động của Hứa Phàm vào trong mắt, đưa tay xoa xoa tóc người yêu, rồi khoác eo cậu nhanh chóng rời khỏi khách sạn. Một tháng sau. Trên một hòn đảo tư nhân xinh đẹp. “Đến thăm bảo bảo à?” nam nhân vốn đang nằm ở trên giường nghe tiếng cửa mở, lập tức nhìn ra ngoài. Thấy một nam nhân gương mặt tinh xảo đi vào, lập tức cười rộ lên hỏi. Nam tử mỉm cười một chút nói: “Ngày mai bảo bảo có thể ra khỏi lồng ấp, đến lúc đó sẽ bế tới cho anh xem.” Nam nhân gật đầu, ngược lại hỏi: “Nhưng mà chị ba của em…” Hai mắt Sở Cảnh tối sầm lại, đi tới bên người Tả Dĩ Uyên, lên tình thần nói: “Anh vẫn nên tự lo cho bản thân đi, hai chân sắp bị phế đi còn đòi lo lắng cho người khác?” Tả Dĩ Uyên phị mặt, nói: “Cái gì mà bị phế đi? Chỉ là bị bỏng với gãy xương một chút thôi. Chỉ cần chăm tập hồi phục chức năng, nhiều nhất là hai năm sẽ khôi phục lại như trước kia. Mà cũng may lúc trước Hứa Phàm còn nhớ giúp em nhặt sim di động lại, nếu không thật vất vả mới thoát được vụ nổ nhưng lại không liên lạc được với em, bộ muốn anh chết thật sao?” Sở Cảnh nhìn Tả Dĩ Uyên, khẽ mỉm cười, cúi đầu cho hắn một nụ hôn triền miên. Nụ hôn này bao hàm cảm ơn sự may mắn còn có nhiệt tình sớm không kiềm chế được của cậu. Đủ loại dung hợp vào với nhau, ngọt ngào khiến hai người có chút mê đắm. Cậu không biết lúc trước Tả Dĩ Uyên phát hiện bom như thế nào, rồi lại có thể bế Sở Hân Nhiên đang mang thai tìm được đường sống trong chỗ chết ra sao. cho dù mỗi lần Tả Dĩ Uyên đều là vẻ mặt có thưởng sẽ nói cho cậu biết hắn đã anh dũng bất phàm thế nào, nhưng Sở Cảnh chỉ cảm thấy hai chân Tả Dĩ Uyên bị bọc kín kia thực sự quá chói mắt. Mỗi đêm nhớ lại cậu đều cảm thấy cả người lạnh băng. Nhưng mặc kệ thế nào, Tả Dĩ Uyên còn sống. chị ba còn sống, Bọn họ đều còn sống, chỉ điểm ấy là đủ rồi. Hôn hôn, không khỏi có chút súng lên đạn chuẩn bị cướp cò, đưa tay sờ sờ bộ vị như túp lều phia dưới của Tả Dĩ Uyên, Sở Cảnh ái muội mỉm cười: “Cứng rồi.” Tả Dĩ Uyên hừ hừ cọ Sở Cảnh: “Lửa em châm, em tự giải quyết đi.” Sở Cảnh buông tay: “Khó mà làm được, bác sỹ Tập đã nói, ít nhất 3 tháng đầu cấm chỉ chuyện phòng the.” Tả Dĩ Uyên bất đắc dĩ: “Bộ cô ấy nghĩ anh là nữ nhân đang có thai sao? còn ba tháng đầu cấm chỉ chuyện phòng the?” Sở Cảnh nhếch môi: “Em cũng hết cách, đúng rồi, em qua thăm chị ba chút.” Tả Dĩ Uyên biết Sở Cảnh nhất định sẽ không hồi tâm chuyển ý, chỉ có thể thở dài nói: “Chị ba…rồi sẽ tốt thôi, đừng quá thương tâm.” “Em biết.” Sở Cảnh gật đầu. “Còn nữa…” Tả Dĩ Uyên nhìn Sở Cảnh nói: “Sở Tu truyền tin tới nói… La Dục Chương xuất hiện tại N thị.” Sở Cảnh dừng một chút, lập tức lộ ra tia cười lạnh: “Em biết rồi.” Sở Cảnh rời khỏi phòng Tả Dĩ Uyên, lại đi lên mấy tầng nữa, trên đường gặp được bác sỹ Tập xinh đẹp đang đi tới đối diện. Tiến tới bắt chuyện, lập tức hỏi: “Sức khỏe chị ba tôi thế nào rồi?” “Việc này không vội được.” Tập Viện nhún vai, nghĩ nghĩ lại an ủi: “Nhưng mà các chỉ số đang dần dần khôi phục lại, rất có cơ hội tỉnh lại.” Ánh sáng trong mắt Sở Cảnh tối dần, nhưng vẫn chậm rãi đi vào. Trong phòng, một cô gái xinh đẹp cả người cắm dầy dây dợ vẫn an an tĩnh tĩnh nằm ở trên giường, trông càng có vẻ suy nhược đáng thương. Sở Cảnh ngồi xuống bên giường, cầm tay Sở Hân Nhiên lên. “Chị ba, cũng đã một tháng rồi, chị còn không tỉnh lại sao? bảo bảo cũng sắp ra khỏi lồng ấp, chị mà không tới bế nó một cái, con bé sẽ tức giận đấy.” Vụ nổ ngày đó, là do tên thủ hạ điên của La Dục Chương một tay an bài. Bom được thiết kế thực tinh xảo, nhưng cũng may vẫn bị Tả Dĩ Uyên phát hiện ra. Nhưng chiếc xe của Sở lão gia tử lại không may mắn như vậy. Trên xe tổng cộng có ba người, toàn bộ đều chết ở trong vụ nổ. Thực mỉa mai, Sở Cảnh tin rằng, nếu không phải do thân thể ông già không tốt, nằm mê man trong xe không biết gì, chứ nếu không với mấy chục năm kinh nghiệm của mình, quả bom kia khẳng định sẽ không thoát khỏi tầm mắt của ông… Sở Di Nhiên chết cũng không oan uổng. “Đúng rồi, chị ba, không phải chị thích con gái sao? bảo bảo là một bé gái đáng yêu. Đôi mặt và cái miệng rất giống chị, về sau lớn lên nhất định là một đại mỹ nhân.” Sở Cảnh khẽ mỉm cười: “Nhớ không, lúc trước chị đã nói với em, chị muốn thấy con mình lớn lên, cho con bé ăn diện như một tiểu công chúa…Đợi tới khi con bé trưởng thành, nếu nó dẫn bạn trai về nhà, em và Tả sẽ đồng thời lấy chổi đánh cho thằng nhóc kia một trận, chị có chịu không?” “Mấy người Sở Di Nhiên đã mưu toan chiếm đoạt Sở gia lâu như vậy, nhưng cuối cùng, Sở gia vẫn trở về tay đại ca…” Sở Cảnh cầm khăn sạch nhẹ nhàng lau mặt cho Sở Hân Nhiên: “Nhưng đại ca lại không muốn ngồi lên vị trí gia chủ, anh ấy muốn nhường lại cho em, em đương nhiên là không chịu rồi, tìm cơ hội liền trực tiếp bay tới đây đấy. Cho nên hiện tại chuyện lớn chuyện nhỏ của Sở gia bắt buộc đại ca phải làm thôi, em mới không ngốc mà đi ăn khổ đâu.” “Chị ba… đã tìm ra tung tích của La Dục Chương. Chắc không thể buông tha cho gã được. Em xin lỗi.” Chạng vạng, Sở Cảnh đang cùng ăn cơm với Tả Dĩ Uyên, mới ăn được một nửa, đột nhiên nghe thấy tiếng giày cao gót cộp cộp dồn dập nện xuống sàn nhà. Sở Cảnh dừng đũa quay đầu lại nhìn thấy Tập Viện chống lưng bám vào cửa thở hổn hển, sau khi lấy lại hơi mới rất nhanh nói: “Tứ thiếu gia, mau tới xem đi, Tam tiểu thư đã tỉnh lại!” Sở Cảnh cảm giác trong nháy mắt đầu óc trống rỗng, ngay sau đó cả người bật dậy, ra hiệu cho Tả Dĩ Uyên, rồi lập tức nhanh chóng chạy về phía phòng bệnh của Sở Hân Nhiên. Trong phòng bệnh chật ních bác sỹ, y tá, bọn họ bận rộn một hồi rồi lui ra. Tập viện vỗ vai Sở Cảnh, mỉm cười nói: “Biết cậu cao hứng nhưng cũng nên kiềm chế chút. Thân thể tam tiểu thư còn rất yếu, đừng ở lại quá lâu.” Sở Cảnh cố ép bản thân không được kích động, gật gật đầu, sau đó bước nhanh vào trong. Sở Hân Nhiên nằm trên giường bệnh thấy Sở Cảnh, tròn mắt nhìn. Tuy rằng vẫn phải đeo mặt nạ dưỡng khí, nhưng Sở Cảnh vẫn thấy rõ Sở Hân Nhiên hơi hơi nhợt nhạt mỉm cười với mình. Cô khẽ mở miệng: “A Cảnh.” Vào giờ khắc này, Sở Cảnh cảm giác hốc mắt có chút đau xót. “Chị đừng nói gì, an tâm tĩnh dưỡng nhé?” Sở Cảnh vươn tay vuốt ve tóc Sở Hân Nhiên: “Hiện tại hồi phục sức khỏe mới là quan trọng nhất, bảo bảo vẫn đang chờ mẹ tới bế đấy.” Hai mắt Sở Hân Nhiên sáng rực lên, giật giật khóe môi: “Bảo bảo?” “Ừ, là một cô bé xinh đẹp.” Sở Cảnh cười nói: “Tuy rằng sinh non, nhưng được chăm sóc đặc biệt trong lồng ấp, vẫn rất khỏe mạnh, không sao cả.” Sở Hân Nhiên cười ngọt ngào: “Chăm sóc con bé giúp chị nhé.” Sở Cảnh gật đầu: “Đương nhiên, em là cậu ruột của nó mà. Em không chăm sóc nó còn chăm sóc ai đây? Huống chi bảo bảo lại là đứa nhỏ khiến người người đều yêu thương.” Sở Hân Nhiên dùng sức nhìn. Sở Cảnh nhẹ giọng, ôn nhu dỗ dành: “Chị ba, chị cố gắng hồi phục sức khỏe, qua một thời gian nữa, em sẽ bế bảo bảo tới cho chị xem, được không?” Sở Hân Nhiên khẽ gật đầu, rồi lại như lưu luyến gì đó, nhìn Sở Cảnh hồi lâu, chắc là quá mệt mỏi, lúc này mới nhu thuận nhắm mắt lại. Sở Cảnh ngồi ở đầu giường lẳng lặng nhìn Sở Hân Nhiên một lúc, cứ ngồi chờ, thẳng tới khi mặt trời hoàn toàn khuất núi, mới khẽ đi ra khỏi phòng bệnh. Khoảng 5 giờ sáng, Sở Cảnh nhận được một cuộc gọi, cậu đi ra ngoài nghe điện, đầu dây không có tiếng nói, chỉ thoang thoảng tiếng gió thực lớn truyền tới. “…Lần đầu tôi gặp chị gái cậu, chính là trong trường học này.” Đối phương vừa mở miệng, Sở Cảnh lập tức nắm chặt di động: “La Dục Chương?” “Khi đó em ấy mới năm nhất thì phải? trên người mặc một chiếc áo sơ mi trắng bình thường, đưa lưng về phía tôi, đang mải trồng hoa, thoạt nhìn một chút cũng không giống thiên kim tiểu thư, ha ha…Lúc ấy, em ấy quay đầu nhìn tôi một cái, tôi biết, tôi muốn em ấy. Đời này, chỉ cần em ấy.” Sở Cảnh nhớ tới Sở Hân Nhiên vẫn đang nằm trên giường bệnh, cả người cắm đầy dây dợ, hận đến cơ hồ cắn chặt răng: “Thằng khốn nạn! Cách mày yêu chị ấy là như vậy sao? mày thể hiện tình yêu bằng cách giết cha cùng anh em chị ấy? thậm chí còn cả chị ấy nữa? khi đó chị ấy đang bị động thai… chị ấy thiếu chút nữa đã chết mày có biết không hả?” “…đúng thế, tôi là một thằng khốn nạn. Đời này, người tôi có lỗi nhất chính là em ấy…” “Mày cảm thấy bây giờ nói lời này còn tác dụng sao?” Sở Cảnh cười lạnh: “Mày nghĩ rằng bọn tao sẽ bỏ qua cho mày sao?” “A, cậu sai rồi. lần này tuy rằng tôi thua, nhưng tôi không bại bởi các cậu, tôi bại bởi số mệnh.” La Dục Chương khẽ cười rộ lên: “Ông trời không muốn thấy tôi, từ nhỏ số mạng tôi so với những người khác thường kém hơn một chút… A, ha hả, tôi thật sự không cam lòng.” “La Dục Chương!” “Được rồi, các người cũng nên đến đây đi, tôi đi đây… nhưng mà, các người hãy nhớ lấy, tôi cho dù chết đi, cũng tuyệt đối không chết ở trong tay các người, mạng của tôi, chỉ có thể do tôi hủy diệt…” “Alo? Alo? La Dục Chương?!” Sở Cảnh nhìn cú điện thoại đã được ngắt kết nối, gắt gao nhíu chặt chân mày, trong lòng phiền muộn nói không nên lời. Nhưng không bao lâu sau, lại một cú điện thoại khác gọi tới. Sở Cảnh vừa ấn nghe, hóa ra là Sở Tu. “A Cảnh… La Dục Chương vừa nhảy từ tầng cao nhất trường đại học X xuống…chết tại chỗ.” Sở Cảnh cúp điện thoại, đứng tại chỗ trong chốc lát, nhưng không biết phải làm sao, đáy lòng bất an càng lúc càng nặng. cau mày nhìn lướt qua cửa, Sở Cảnh quay người lại, chạy thẳng tới phòng bệnh Sở Hân Nhiên. Khẽ đẩy cửa phòng ra, bên trong tối đen như mực. Sở Cảnh nhìn nhìn, bỗng dâng lên một chút khiếp đảm. cắn răng mở đèn phòng, cảnh tượng trước mắt khiến hô hấp cậu cứng lại. Tả Dĩ Uyên nằm trên giường chờ mãi cũng không thấy Sở Cảnh quay về, ấn chuông gọi y tá tới hỏi, mới biết được Sở Cảnh đã đi tới phòng bệnh Sở Hân Nhiên. nghĩ nghĩ, nhờ y tá lấy xe lăn tới cho mình, sau đó ngồi thang máy đi thẳng lên phòng bệnh của cô. Tự mình đẩy xe lăn, thẳng tới khi tới bên cạnh Sở Cảnh, Tả Dĩ Uyên mới phát hiện có chuyện xảy ra. “Chị ba tự tháo mặt nạ dưỡng khí ra.” Thanh âm Sở Cảnh thực nhạt: “Chiều qua chị ấy tỉnh lại, em đã rất vui mừng, sớm biết vậy còn không bằng bất tỉnh. Chăm sóc như vậy, tốt xấu gì cũng có chút chờ mong.” Tả Dĩ Uyên không biết mình nên an ủi Sở Cảnh thế nào. “Ngay cả con gái mình chị ba cũng chưa thấy…” Sở Cảnh nở nụ cười một chút: “Chị ấy, quả nhiên có huyết thống Sở gia chảy trong người…tuy rằng bề ngoài không lộ ra nhưng vẫn là một người thật nhẫn tâm.” “Không sao, không sao đâu, A Cảnh, em còn có anh, em còn có anh.” Tả Dĩ Uyên ôm lấy Sở Cảnh, hôn lên đỉnh đầu Sở Cảnh, nhất thời có chút hận Sở Hân Nhiên. “A, đúng rồi, em còn có anh… ừ, con gái chị ba cũng là con em… đứa nhỏ đáng yêu như vậy, chị ba còn chưa nhìn, chị ấy sẽ hối hận, nhất định sẽ…” Sở Cảnh vươn tay ôm chặt Tả Dĩ Uyên, nước mắt vẫn luôn kiên trì không cho rơi xuống giờ lại ào ào chảy ra, thấm ướt một bên vai Tả Dĩ Uyên. “Đúng, cô ấy nhất định sẽ hối hận…” Tả Dĩ Uyên cũng ôm Sở Cảnh giống như muốn đem cậu tiến nhập vào xương cốt mình. “Tả, chúng ta về Mỹ đi.” Sở Cảnh thì thào: “Rời khỏi nơi này, được không?” “Được.” Tả Dĩ Uyên mỉm cười vuốt ve tóc Sở Cảnh: “Mang theo cả bảo bảo, chờ trời sáng chúng ta sẽ đi ngay.” “Tả…” “Huh?” “La Dục Chương cũng đã chết… nhảy xuống từ tầng cao nhất trong trường đại học của chị ba. Anh nói xem, vì sao gã lại quay lại N thị?” “Em cảm thấy sao?” “Gã nói, gã yêu chị ba. Anh thấy sao?” “Chắc vậy đi.” “Ừ… chắc vậy.” “A Cảnh…” “Huh?” “Anh yêu em. Yêu em hơn bất cứ ai.” “Ừ.” Sở Cảnh chôn đầu trong ngực Tả Dĩ Uyên, an tâm nhắm mắt lại: “Em cũng vậy.” Đêm đen nhạt dần, bầu trời phía đông, chút ánh nắng đầu tiên của ngày mới dần hé lộ. ~ o0o Hoàn Chính Văn o0o ~