“Cokar.” Tả Dĩ Uyên hít sâu một hơi, toàn thân bỗng cảm thấy đau nhức khiến hắn giờ phút này một chút cũng không muốn lãng phí cùng cái thằng nhóc nhị hóa (ngu ngốc) trước mắt này liền mở miệng nói: “Đi ra ngoài.” “Ah?” Cokar toàn thân cứng nhắc trong chớp mắt, lập tức bi thương quay đầu nhìn Tả Dĩ Uyên: “Boss, anh không thể như vậy, boss, tôi thật sự sai rồi, tôi lập tức liền làm, lập tức!” Vừa nói, Cokar vẻ mặt quyết tuyệt xoay người lại, vươn tay cầm một chiếc bui gai. ….Ngao ngao, đau quá! Cokar vừa dùng bụi gai đâm vào lưng, đau đến độ nước mắt cũng phải chảy dài. “Tôi lặp lại lần nữa, ĐI RA NGOÀI!” thanh âm Tả Dĩ Uyên lại trầm tới cực độ rít lên: “Hiện tại, lập tức, lập tức…. CÚT NGAY! Nếu không muốn giây tiếp theo sẽ bị tống vào nhà ngục Sierra Leone….” “Boss….” Cokar bị Tả Dĩ Uyên làm cho sợ tới sửng sốt, ngây người, nghe rõ ý tứ trong lời hắn, lập tức cuống cuồng, vứt bỏ bụi gai trong tay, hấp tấp vài bước chạy tới trước mặt Tả Dĩ Uyên. Sau đó, không cần thận dẫm phải mấy cái bụi gai trên sàn. Sau đó, Cokar bị trượt chân. Sau đó, Tả Dĩ Uyên cùng Cokar đồng thời chịu bi kịch. Tả Dĩ Uyên hai mắt mở lớn trợn trừng trừng nhìn Cokar đang lao tới chỗ mình, nhưng toàn thân đang bị trói tới không thể nhúc nhích, hắn cũng không có cách nào có thể chống đỡ hay né tránh. Một trận khó chịu qua đi, Tả Dĩ Uyên cảm giác trước mắt toàn bộ đều tối đen. Ngực từng đợt đau đớn ập tới, yết hầu tràn ngập tia tinh ngọt. Các loại tai họa bất thình gần đây cơ hồ đã vùi dập bao tu dưỡng tốt đẹp nhiều năm qua bồi dưỡng, khiến Tả Dĩ Uyên có xúc động trực tiếp muốn mắng chửi cái thằng sao chổi trước mặt này. Fuck, cmn, mày tránh xa lão tử ra một chút có nghe không, hỗn đản?! Nhưng mà, trước khi kịp để Tả Dĩ Uyên khôi phục nguyên khí để mắng chửi người thì phía cửa phòng bệnh, một giọng nói thanh lãnh thản nhiên vang lên, trong nháy mắt liền như mũi tên bắt thẳng vào đầu Tả Dĩ Uyên. “Hình như tôi tới không đúng lúc thì phải?” Cokar bị thanh âm đột ngột vang lên sau lưng làm cho hoảng sợ, nhanh chóng từ trên người Tả Dĩ Uyên đứng dậy. Hỏng bét, nguy rồi, Cokar có chút không dám nhìn tới sắc mặt Tả Dĩ Uyên đang nằm trên giường bệnh vừa bị mình hãm hại, thực không nói ra lời, sẽ không phải bị mình ngã đè lên khiến cho vết thương mãi mãi không thể khôi phục đấy chứ… Vấn đề là… còn bị người ta mục kích! Cokar ôm tâm trạng thấp thỏm, cứng ngắc quay đầu nhìn về phía cửa phòng bệnh. A a… mỹ nhân! Hai mắt Cokar lóe sáng. A a… lại thêm một đại mỹ nhân! A a… lại còn là một đại mỹ nam nhân…. Nam??!! Cokar có chút chua xót suy nghĩ, nếu cứ tiếp tục thế này, khả năng có ngày cậu sẽ bị bẻ cong mất! Mỹ nam nhân so với mỹ nữ nhìn còn đẹp hơn, ngao ngao… So với Cokar không biết đang loạn tưởng đầy trời cái gì, Tả Dĩ Uyên lúc này thật sự không biết cảm giác lúc này của mình là cảm giác gì. Hàng mi quen thuộc, đôi mắt quen thuộc…luôn khiến hắn nhớ nhung đến chết, lúc này, ngay tại đây, cách hắn chưa tới 10 bước chân, đã ở rất gần bên hắn. Vui mừng cực hạn trong nháy mắt lấp đầy những chỗ trống rỗng trong lòng, nhất thời, ngược lại giống như người câm không nói nên lời dù chỉ là một từ. Sở Cảnh lạnh băng nhìn tình cảnh bên trong phòng bệnh. Một nam nhân đang nằm trên giường, một thiếu niên…. đang đứng bên cạnh giường bệnh, lại còn bán nude?!…. A, không. Vừa rồi hai người họ còn vừa dính vào nhau thân mật không rời nữa. Sở Cảnh cảm giác một cỗ nhiệt hỏa vô danh đốt cháy trong lồng ngực, khiến cho dạ dày cậu ân ẩn cảm giác đau đớn. Hơn nữa… lại còn không thèm phản bác?! “Quầy rầy hai người rồi! thật có lỗi. Tôi ra ngoài trước, hai người tiếp tục.” Sở Cảnh lộ ra một tia cười lạnh, liếc mắt nhìn Cokar vẫn bán nude, thanh lãnh cứng rắn nói một câu, sau đó xoay người rời khỏi phòng bệnh. Tả Dĩ Uyên đầu óc mê man. Đây…đây là cái tình huống gì? Cokar có chút do dự tròn mắt nhìn, sau đó quay đầu sang nhìn Tả Dĩ Uyên, lắp bắp hỏi: “Người vừa rồi….” Nhưng, Cokar còn chưa hỏi xong, hai người trong phòng đột nhiên nghe tiếng cửa phòng lại bị ‘rầm’ một tiếng đá văng, ngay sau đó, Cokar cảm giác mình bị người nào đó túm lấy thắt lưng dễ dàng xách lên. “Ngao… anh làm gì! Làm gì vậy!” Cokar chật vật bám vào trên người mỹ nhân mặt lạnh vừa xuất hiện, lung tung quẫy đạp. Nhưng mà, một chút hiệu quả cũng không có. Cokar có chút phẫn nộ. Một người, hai người… chẳng lẽ đầu năm nay toàn bộ mỹ nhân đều bị Godzilla bám vào người hay sao? Hơn nữa người này… hình như cũng cao hơn cậu. Đối với Cokar đang giãy dụa không ngừng trong tay mình, Sở Cảnh vẫn luôn không nể tình. Xách theo Cokar, bước tới cửa phòng, sau đó thuận tay trực tiếp đem người ném ngay ra ngoài, rồi ‘rầm’ một tiếng đóng sầm cửa lại. ………..Thật, thật đáng sợ. Cokar nuốt một ngụm nước miếng, nghiêng đầu nhìn Chris đang đứng ở bên ngoài lộ ra vẻ mặt đồng tình với cậu ta, Cokar có một dự cảm bất hảo. “Chris, người vừa rồi… là ai?” Chris đi tới, thương hại vỗ vỗ bả vai trần của Cokar, thở dài thật dài: “Cậu sẽ không muốn biết đâu.” “…” Lộ ra biểu tình như đưa đám này là anh ta rốt cuộc muốn thể hiện cái gì đây? Cokar nhăn nhó nghĩ. Trong phòng, sau khi sầm rền gió cuốn ném cái tên chướng mắt kia ra ngoài, Sở Cảnh vẫn lạnh lùng đứng ở một bên nhìn Tả Dĩ Uyên, nửa ngày cũng không nói một câu. Tả Dĩ Uyên bị Sở Cảnh nhìn có chút chột dạ. …..vấn đề là, hắn rõ ràng cái gì cũng không có làm, thế nên loại cảm giác chột dạ kỳ quái này, rốt cuộc là vì sao đây? “Chuyện vừa rồi, A Cảnh…” Tả Dĩ Uyên nhìn Sở Cảnh, bởi vì đau đớn mà trên gương mặt hơi chút cứng ngắc lộ ra một nụ cười, thoạt nhìn có chút mất tự nhiên. Nhưng tràn ngập trong đôi mắt nâu kia toàn bộ đều là ôn nhu nhung nhớ, tựa như chỉ nhìn thấy mỗi mình người trước mắt này. “Vừa rồi đó chỉ là hiểu lầm, anh…” Còn đang nói… Tả Dĩ Uyên rốt cuộc không thể nói nốt, đương nhiên cũng không cần phải nói nữa. Sự ấm áp hiện rõ trên môi, đã đủ chứng minh hết thảy. Sở Cảnh vươn tay giữ bên má Tả Dĩ Uyên, từ từ nhắm mắt lại, cực kỳ cẩn thận mà chuyên tâm hôn môi hắn. Mới đầu chỉ nhẹ nhàng chạm phải, cảm thụ khí tức ấm áp của đối phương, ngay sau đó, đôi môi nhợt nhạt chậm rãi được đôi môi hơi khô khốc mà có chút thô ráp của người kia tinh tế nghiền nát, rồi đầu lưỡi vươn ra, thật cẩn thận dùng chính nước bọt của mình mà thấm ướt cánh môi đối phương. Nụ hôn này, so với việc nói là tỉnh cảm mãnh liệt được sinh ra sau khi chia cắt được gặp lại, không bằng nói là một loại cẩn thận chứng thực. Chứng thực rằng… …..Anh vẫn còn sống, anh vẫn ở cạnh em như trước, phải không? Tả Dĩ Uyên nhìn lông mi Sở Cảnh dài dài mà cong vút, thật đẹp, tựa như một con bướm đang xòe rộng đôi cánh sặc sỡ, an tĩnh mà rũ xuống, ngẫu nhiên cực nhanh mà rung động, giống như kích thích trong lòng chỉ vì một người mà nổi lên. Vì thế trong nháy mắt, rất muốn cảm tạ thượng đế, cảm tạ vận mệnh, đã đem người này tới cho hắn. Vì thế, cuộc đời hắn trọn vẹn. Hít sâu một hơi, hai mắt Tả Dĩ Uyên nhắm nghiền, dùng sức hôn đáp trả cậu tựa như đang trả lời… ….Anh không sao, anh vẫn ở đây, vĩnh viễn sẽ không rời bỏ em.