Trọng Sinh Chi Thâm Độ Dụ Hoặc
Chương 30
Một lời giới thiệu bản thân bình thường, chẳng lẽ không phải nên bắt tay nhau thể hiện thái độ hữu hảo sao? Lacey trừng mắt nhìn nhìn Tả Dĩ Uyên đang cười đến xuân phong phơi phới, chờ đợi hồi lâu, mới không bị động mà phát giác, đối phương quả thật không có ý tứ muốn bắt tay với gã.
Hơn nữa, Lacey phát hiện người đối diện, thậm chí có thể nói là lần đầu tiên gã chính thức gặp mặt, nhưng hình như cả người hắn đều mang một tia bài xích với gã. Nhưng đến tột cùng là vì cái gì? Gã không nhớ là mình có làm gì tổn hại đến lợi ích của Tả Dĩ Uyên.
Khụ, đương nhiên, có khả năng là từng có. Lacey âm thầm thay đổi suy nghĩ vừa rồi của mình, dù sao làm lính đánh thuê nhiều năm như vậy, chưa biết chừng một nhiệm vụ nào đó, không cẩn thận đụng phải Tả Dĩ Uyên rồi chăng?
Nhưng… mấy loại chuyện kiểu này, sẽ không kéo cừu hận lâu như vậy đi? dù sao gã cũng chỉ là nhận tiền làm việc thôi mà.
Có chút mất tự nhiên sờ sờ chóp mũi, hướng Tả Dĩ Uyên lịch sự gật đầu, xem như làm dịu đi bầu không khí mà bồi thêm một câu tự giới thiệu: “Lacey Flender.”
“Mr Flender…” Tả Dĩ Uyên nhếch môi một cái, một tay vô ý vuốt ve mái tóc của Sở Cảnh, thanh âm trầm thấp nói với Lacey: “Anh và A Cảnh…. trước kia có quen biết?”
Tả Dĩ Uyên nhìn như bình thường nhưng lại nghe ra câu hỏi mang theo chút hỗn loạn cùng khác lạ, Sở Cảnh cảm giác kì quái một chút. Khẽ nghiêng đầu liếc mắt nhìn Tả Dĩ Uyên một chút, vừa định nói gì đó, trong đầu có một ý niệm chợt lóe.
Phản ứng này của Tả Dĩ Uyên… chẳng lẽ là đang ăn dấm? Sở Cảnh khẽ rũ mắt xuống, khóe môi không thể nhận ra mà khẽ cong lên một độ cung. Híp mắt nhìn gương mặt mờ mịt của Lacey ở đối diện, trong lòng Sở Cảnh không khỏi thầm nghĩ, đây không hẳn là một tên ‘vô tình tưới liễu liễu xanh um’*.”
(*Nguyên văn là câu ‘hữu tâm tài hoa hoa bất khai, vô tâm sáp liễu liễu thành âm: ý chỉ việc dốc hết tâm sức việc không thành, còn vô tình làm việc lại có kết quả.)
“A, đương nhiên quen biết!” Lacey nghe Tả Dĩ Uyên hỏi vậy, nhất thời không kịp phản ứng, ngược lại bởi vì được hỏi mà càng khoái trá, ngữ khí một lần nữa trở nên vui vẻ: “Đó là chuyện khi Sở tới Las Vegas, a, được quen biết Sở thực sự là một chuyện rất tuyệt vời!”
“A? thật không.” Tả Dĩ Uyên khẽ mỉm cười một chút hỏi lại.
Có lẽ sau này khi Lacey bị Tả Dĩ Uyên chỉnh tới sống không bằng chết mình có thể tranh thủ vì anh ta mà xin cho một cái ‘chết không đau đớn’, Sở Cảnh mang theo vài phần đồng tình ngẫm nghĩ, lại không cảm thấy áy náy mà quét mắt nhìn Lacey một cái. ừm, ít nhất có thể bảo toàn cái thây mà nhỉ.
Mắt thấy Lacey sắp bắt đầu lải nhải, Sở Cảnh ở trong lòng Tả Dĩ Uyên lẳng lặng quan sát cuộc chiến hồi lâu rốt cục vẫn là lương tâm đại phát, hướng Lacey thản nhiên mở miệng: “Lacey, tôi nghĩ, vị chủ nhân mới của anh hẳn là đang bắt đầu đi tìm vệ sỹ của mình rồi.”
Lacey nghe vậy, một phen vỗ đầu mình một cái, thấp giọng than thở: “Không xong, xém quên mất!” mang theo một tia phiền toái gãi tung mái tóc mình, rồi vẫy vẫy tay với hai người: “Vậy tôi đi trước… Sở, lần sau có cơ hội, chúng ta hảo hảo tán gẫu một hồi!”
“Ừ.” Sở Cảnh thản nhiên lên tiếng, sau đó nhìn Lacey lấy tốc độ cực nhanh biến mất khỏi tầm mắt của hai người.
“A Cảnh, không thể tưởng tượng được em lại quen biết với Lacey Flender một lính đánh thuê tiếng tăng lừng lẫy? thật sự khiến tôi kinh hỉ.” thấy Sở Cảnh vẫn nhìn theo hướng Lacey rời đi, Tả Dĩ Uyên không khỏi vừa bực mình vừa buồn cười ghé sát vào bên tai Sở Cảnh thấp giọng hừ cười.
“Đó thật sự là một cuộc gặp ngoài ý muốn khiến người ta không muốn nghĩ tới.” Sở Cảnh hít một hơi: “Tả, tin tôi đi, anh sẽ không muốn trải qua một cuộc gặp gỡ bất ngờ đầy “tuyệt vời” như vậy đâu.”
“Huh?” Tả Dĩ Uyên nhíu mày, hừ xuất một cái đơn âm hỏi lại.
“Còn nữa, Lacey chỉ là bằng hữu của tôi thôi.” Sở Cảnh bất đắc dĩ đỡ trán.
“Ừ.” Tả Dĩ Uyên lên tiếng, ngữ khí lần này ngược lại bình tĩnh hơn nhiều. hai người đều trầm mặc một lúc, đột nhiên, một tiết tấu âm nhạc vui tươi từ đại sảnh truyền ra.
Âm nhạc sôi động khiến người ta nhiệt huyết sôi trào khiến Tả Dĩ Uyên bỗng nhớ tới nguyên nhân mình tới tìm Sở Cảnh. tận lực đè thấp thanh âm của mình, Tả Dĩ Uyên khẽ thì thầm bên tai Sở Cảnh nói: “A Cảnh, em biết không, cẩn thận nghĩ lại, điệu tăng-gô này kỳ thật không phải là do hai nam nhân nhảy với nhau sao.”
Sở Cảnh chớp chớp mắt, không lập tức nói chuyện. chuyện không quá phổ biến như vậy, cậu ngược lại cũng đã nghe qua. Thời cổ đại khi vũ điệu này được phát sinh, kỳ thật là bởi vì yêu cầu dùng cơ thể làm ngôn ngữ để trao đổi tin tức. những động tác lắc trái lắc phải đều vì do binh lính vì điều tra tình hình quân địch 4 phía mà bố trí.
Nhưng mà, nói nhiều hơn nữa cũng không thể, bởi vì…
“Tôi không biết nhảy.” Sở Cảnh cong môi nói.
Cái này đúng là lời thật. về phương diện vũ đạo, Sở Cảnh đương nhiên không có khả năng là một chuyên gia, nếu có thì cũng chỉ giới hạn trong văn hóa và phong thổ vùng đất Latin. Còn đối với điệu Tăng-gô, cho dù là kiếp trước hay kiếp này, cậu cũng chưa từng học qua, cái loại cảm giác kề sát đối phương, lại còn là người mình không tín nhiệm, vô luận thế nào cũng không có khả năng giao phó cho người ngoài.
“Không sao.” Tả Dĩ Uyên thấp giọng mỉm cười: “Có lẽ tôi sẽ là một thầy giáo giỏi.”
Sở Cảnh tâm vừa động, xoay người đối mặt trực diện với Tả Dĩ Uyên, vừa chuẩn bị nói gì đó, trong tầm mắt đột nhiên phát hiện một điểm sáng màu đỏ lóe lên ở sau lưng Tả Dĩ Uyên, đây là….
“Tả, cúi xuống!” Sở Cảnh gầm nhẹ một tiếng, nhanh chóng xông lên đè thân mình Tả Dĩ Uyên xuống dưới đất.
Nghe Sở Cảnh lớn tiếng cảnh cáo, Tả Dĩ Uyên cũng nhanh chóng phản ứng lại,vươn tay ôm lấy Sở Cảnh vào trong lòng, cúi thấp người lăn một vòng trên mặt đất, may mắn tránh thoát một đường đạn xẹt qua, bắn xuống mặt đất.
Phía đối diện tập kích một phát không trúng, nhanh chóng hướng nóng chĩa theo Tả Dĩ Uyên liên tiếp bắn vài phát. Tả Dĩ Uyên dẫn theo Sở Cảnh lợi dụng bồn hoa hai bên trên ban công tương đối cao ngăn cản được một chốc, lập tức tìm được khe hở, nhanh chóng kéo Sở Cảnh chạy vào trong đại sảnh.
Tuy rằng đại sảnh cũng có khả năng nguy cơ tứ phía, nhưng tốt xấu gì cũng có nhiều vật thể che chắn, cộng thêm có nhiều người cùng vệ sỹ ở đó sẽ an toàn hơn một chút. Cũng không thể đứng mãi ở ban công trống trải làm bia cho kẻ thù ngắm bắn.
Chris nguyên bản vẫn chú ý tới ban công, vừa nhìn thấy Tả Dĩ Uyên lôi kéo Sở Cảnh từ ban công vọt vào đại sảnh, lập tức hiểu rõ sự tình xảy ra. Vươn tay móc ra khẩu súng ngắn vẫn dắt ở thắt lưng, còn chưa chờ cậu ta tới gần Tả Dĩ Uyên và Sở Cảnh, toàn bộ đèn trong đại sảnh đột nhiên tắt phụt.
Vũ hội ngoài ý muốn dừng lại, khiến các tân khách đang nhảy mua trò chuyện một trận xôn xao, mấy vị tiểu thư quý tộc nhát gan thậm chí còn bị không gian đột ngột tối om mà hoảng sợ la hét liên tục.
Tả Dĩ Uyên thật không dám khinh thường, vội vàng ôm chặt lấy Sở Cảnh ngồi xổm xuống gầm bàn, vươn tay lưu loát rút súng ra, cau mày, cảnh giác quét mắt khắp bốn phía.
“’Nơi này không an toàn, em ngàn vạn lần không được rời khỏi người tôi, biết chưa?” một tay nắm chặt tay Sở Cảnh, Tả Dĩ Uyên thấp giọng dặn dò.
Sở Cảnh khẽ mỉm cười. trong bóng tối, cười đến hai mắt loan loan.
“Được.”
Truyện khác cùng thể loại
55 chương
108 chương
47 chương
44 chương
1 chương
105 chương
6 chương
105 chương