Sau hôm nói chuyện, Kuno đặt địa điểm gặp mặt là một trong các khách sạn của hắn. Lần hội đàm này, chỉ cho phép Kuno và Tả Dĩ Uyên hai người tiến hành, Sở Cảnh và đoàn Chris đều bị chặn ở bên ngoài, nên cũng không rõ tình hình bên trong như thế nào. Ở bên ngoài ngây người được một lúc, Sở Cảnh có chút đứng ngồi không yên, nghiêng đầu nói với Chris một tiếng, rồi xoay người ra ngoài hít thở không khí. Khu tam giác vàng này Sở Cảnh không quen thuộc, kiếp trước cũng không cùng những người ở đây qua lại nhiều, cho nên kiếp này càng không quen biết gì, cho nên đối với hoàn cảnh xa lạ này, càng khiến Sở Cảnh có chút nôn nóng. Trong đầu vừa đi vừa phân tích tình huống hiện tại, Sở Cảnh bất tri bất giác đã đi xuống tầng hầm của khách sạn. Dừng một chút, Sở Cảnh có chút buồn cười với sự thất thần của chính mình. Hướng bốn phía đánh giá một vòng, nhìn quanh đi lại trong bãi đỗ xe, khẽ nhìn đồng hồ, lắc lắc đầu, đang chuẩn bị trở về, chưa đi được vài bước, cậu đột nhiên nghe được tiếng bước chân khe khẽ truyền ra từ trong bãi đỗ. Không biết xuất phát từ tâm lý gì mà phản ứng đầu tiên của Sở Cảnh chính là nhanh chóng xoay người trốn đi. Đợi cho mọi việc lưu loát sinh đoạn làm xong hết thảy, Sở Cảnh mới dở khóc dở cười phát hiện, đây là thói quen tiềm thức từ đời trước đã thật sự ăn sâu bén rễ quá mức vào người thế nhưng lơ đãng lại bộc phát ra… Nhưng nếu đã ẩn thân thì giờ lỗ mãng lộ diện ngược lại càng kì quái. Sở Cảnh ở trong lòng hít sâu một hơi: Thôi kệ, vẫn chờ mấy người kia đi trước rồi mình hãy ra là được. Nghĩ như thế, Sở Cảnh nhịn không được ghé đầu ra ngoài nhìn, quả nhiên, khoảng nửa phút sau, cậu liền thấy một thân ảnh màu đen rất nhanh đi ra từ bãi đỗ xe. Sở Cảnh bất giác nhìn kỹ người kia…. Một thân áo đen, dáng người không tính cao, hình như…là thủ hạ của Kuno thì phải? Sở Cảnh nhìn người rời khỏi bãi đỗ xe, rồi mới nhanh chóng nhìn xung quanh một phen, thấy không còn ai khác, liền theo bản năng kéo cao áo bành tô che khuất mặt mình. Sau đó cũng không quay đầu mà nhanh chóng ly khai. Sở Cảnh nhíu mày, lúc đó thủ hạ của Kuno xuất hiện trong bãi đỗ xe là muốn làm gì? Nổi lên nghi ngờ, lại nhìn theo thân ảnh có vẻ lén lút đằng trước không khỏi càng thêm hoài nghi. Tới khi khẳng định người nọ đã đi khuất, Sở Cảnh mới từ góc tường lộ ra thân ảnh, khẽ nhếch môi, lập tức xoay người bước trở lại bãi đỗ. Đứng trong bãi đỗ xe nhanh chóng nhìn quanh một vòng, cuối cùng dừng lại trên chiếc Hummer sáng nay Chris lái, bước nhanh đi qua, sau đó kéo chốt mở cửa xe. Đơn giản nhìn kỹ một lượt trong xe, không phát hiện có gì không đúng, nhưng chân mày Sở Cảnh lại càng nhíu chặt, vươn tay giơ lên ấn ấn vài cái, cảm giác tay áo truyền tới một chút dao động nho nhỏ, sắc mặt Sở Cảnh thoạt nhìn thực không tốt. Cổ tay áo của cậu là đặc biệt tìm người làm theo yêu cầu, có thể phát hiện một số tần sóng đặc biệt, nhưng hiện tại loại tình huống này là… Sở Cảnh từ chỗ ngồi trong xe lấy ra một chiếc notebook, gạt cúc tay áo, gẩy một cái, từ giữa rút ra một cái thẻ, sau đó bỏ vào đầu đọc rồi kết nối với máy tính. Hai tay nhanh chóng gõ gõ trên bàn phím, tầm mắt đảo qua một chuỗi số hiệu xuất hiện trên màn hình, sau đó hình ảnh nhanh chóng đổi thành một mô hình sơ đồ mặt bằng, Sở Cảnh nhìn trong mô hình có một điểm nhỏ lóe ánh sáng huỳnh quang màu xanh lá cây, ánh mắt cậu tối dần. Đặt chiếc notebook sang một bên, ở trong xe tương ứng với vị trí trên mô hình khẽ sờ soạng, hồi lâu, rốt cục mới phát hiện tại một góc khuất có một con chip mỏng như thủy tinh kích thước chỉ bằng cái móng tay. Ở trên mặt con chip đang hiện mấy con số đỏ tươi chưa nhảy. Giỏi lắm, thật sự quá giỏi. Sở Cảnh khẽ nhếch môi, trong con ngươi tối đen lóe lên mùi máu tươi. Kiếp trước. Ai ai cũng biết, Sở gia đương gia, chó điên Sở tứ gia bình sinh hận nhất chính là người khác dùng bom đối phó mình. Hận cậu? Có thể muốn cậu chết? Đương nhiên không thành vấn đề! Nhưng tuyệt đối không được dùng tới bom…. Nếu không, trừ phi người đó thành công… bằng không, nhất định sẽ phải trả giá đại giới đến tuyệt đối không thể chịu nổi. Mà nguyên nhân tại sao Sở tứ gia lại thống hận với bom như vậy? Chỉ sợ cũng chỉ có mình Sở Cảnh biết lý do. Kỳ thật nguyên nhân cũng rất đơn giản…. Bởi vì, kiếp trước, Tả Dĩ Uyên chính là vì cứu cậu mà bị bom nổ chết. Cái loại nổ tung này, còn có không khí nồng đậm khói thuốc súng, mỗi khi tới đêm khuya đều gặp ác mộng mà nhớ lại, Sở Cảnh cũng có thể chân thật cảm nhận rõ như in. Cái loại ký ức này căn bản không một ai có thể quên được, điều này đã từng bức cậu phát điên! Sở Cảnh dùng ngón tay khẽ xẹt qua quả bom hiện đại tinh xảo như con chip kia, sắc mặt ngày càng thâm trầm. Sau khi Tả Dĩ Uyên chết, cậu nhớ rõ vì muốn thoát khỏi các cơn ác mộng hằng đêm, cậu cố ý dùng quan hệ để cùng quân nhân xuất ngũ EOD (đội phá bom) học mọi thứ liên quan tới bom mìn. Kỳ thật, đó không phải một đoạn kí ức vui vẻ gì. Sở Cảnh khẽ cười rộ lên, người khiến cậu nhớ lại những điều muốn quên đi này, thật sự rất đáng chết…. “….cho nên, L, cậu thật sự không muốn hợp tác cùng tôi sao?” Trong phòng họp, Kuno khuôn mặt âm trầm, thấp giọng hỏi Tả Dĩ Uyên ở đối diện. “Đạo bất đồng, bất tương vi mưu*.” Tả Dĩ Uyên khoát tay cười nói. (Đạo bất đồng, bất tương vi mưu: không cùng chí hướng, quan niệm thì không thể hợp tác, bàn luận) “Nhưng mà, L, cậu nên hiểu, đây là một cuộc làm ăn có lời như thế nào!” Kuno có chút nôn nóng lên tiếng: “Chỉ cần cậu nguyện ý cung cấp đường bộ cho tôi, tôi có thể chia cho cậu hai phần, không… ba phần lợi nhuận! Nếu cậu nguyện ý, cái giá này có thể thương lượng lại!” “Thực xin lỗi, nhưng tôi không đồng ý.” Tả Dĩ Uyên châm một điếu thuốc, kẹp giữa hai ngón tay, cười cười nhìn về phía Kuno giờ tựa như một con thú, nói tiếp: “Anh có kiên định của anh, tôi có kiên định của tôi, tôi không thể tự phá hủy bảng hiệu của mình được.” “Nói như vậy, cậu xác định thật sự không thể linh động dàn xếp cho tôi?” Kuno cố gắng trầm tĩnh lại, tựa vào thành ghế: “Được rồi, được rồi, cậu đã không nguyện ý, tôi cũng không thể bức ép cậu phải không? Dù sao làm ăn buôn bán cũng không thể không thấu tình đạt lý…. Nếu đã vậy, chúng tôi chỉ có thể đi tìm Rendia để hợp tác thôi.” “Không… Kuno đại ca, tôi nghĩ anh hiểu lầm ý của tôi rồi.” Tả Dĩ Uyên ngẩng đầu, trầm thấp khẽ cười một tiếng. “Cái gì?” Kuno nhíu mày. “Ý của tôi là… trong địa bàn của tôi, tuyệt đối không cho phép thuốc phiện được xuất hiện.” Tả Dĩ Uyên nhả một vòng khói, mỉm cười nhìn Kuno: “Mà Kuno đại ca anh có biết, gần đây tôi tính toán khai thác địa bàn mới một chút. Cũng vừa vặn, khối thị trường Đông Nam Á này… Tôi, rất có hứng thú đấy.”