Với mỗi người mà nói cuối tuần là ngày rảnh rỗi vui vẻ nhất, cũng là ngày qua nhanh nhất. Bận rộn cả một tuần, thời gian rốt cuộc cũng qua, lại là một ngày cuối tuần. “A, thật là chán!” Màn hình máy tính lại hiện game over, Hạ Trĩ bất mãn bỏ chuột ra, xoay người dựa lên ghế, nhìn Hạ Linh đang nằm chợp mắt trên sô pha nói:“Linh, em chán quá.” Hạ Linh từ từ mở hai mắt, cười nhìn khuôn mặt nhăn nhó của người yêu, vô tội hỏi:“Cho nên  bảo bối thân ái, anh nên làm gì cho em đây?” “Ừm, không biết, dù sao em thật chán!” Hạ Trĩ chỉ là muốn làm  nũng một chút mà thôi, cũng  không muốn Hạ Linh phải làm cái gì. Đứa nhỏ này cũng thật kỳ quái, lúc đi làm thì đặc biệt muốn ở nhà nghỉ, chờ đến khi nghỉ, lại bảo không vui bằng khi đi làm. “Như vậy, chúng ta vận động một chút đi, như vậy sẽ không nhàm chán.” Hạ Linh nói xong, liền đứng lên đi về phía thiếu niên, trong mắt mang theo hưng trí cùng dục vọng. Hạ Trĩ nhìn thấy ánh mắt hưng trí bừng bừng của Hạ Linh, sợ hãi rụt cổ, Hạ Trĩ vừa lui về phía sau vừa cười cười, liên tục xua tay,“Nè, Nè, linh! Bây giờ là ban ngày!” “Ban ngày thì sao. Ở đây lại không có ai, chúng ta tạo chút kích thích đi?” Hạ Linh giơ tay bắt lấy người yêu đang muốn chạy trốn, đem người ôm vào lòng, giọng nói mang theo một chút hương vị tà mị. “Linh, bình tĩnh!” Hạ Trĩ cố gắng tạo khoảng cách giữa hai người, đáng tiếc hiệu quả không lớn. Cơ thể hai người vẫn ôm chặt lấy nhau, hơn nữa cậu còn cảm giác được biến hóa của thân thể Hạ Linh, trong lòng nghĩ dù sao cũng không tránh khỏi, nhỏ giọng nói:“Trở về phòng được không?” “Được.” Ôm lấy tiểu Trĩ, Hạ Linh còn cố ý tung lên một chút. Nghe được tiếng la của người yêu, Hạ Linh vừa lòng cười,“Giỏi lắm, nặng hơn một chút, đợi lát nữa sẽ thưởng cho bảo bối.” Trong lòng Hạ Trĩ cũng thấy có chút kỳ quái, rõ ràng cậu cũng là nam nhân, chiều cao cũng không lùn hơn Hạ Linh bao nhiêu, sao dễ dàng liền bị anh ôm lấy! Hai người trở về phòng gian triền miên thật lâu, cuối cùng Hạ Linh cũng  buông tha tiểu Trĩ. Tiểu Trĩ lúc này hữu khí vô lực nằm trên giường, ánh mắt bất mãn hung hăng nhìn chằm chằm Hạ Linh đang giúp cậu mát xa. Ca ca này thật sự càng ngày càng không biết tiết chế là cái gì! “Ừm, nhẹ chút, anh đang sờ chỗ nào!” Tiểu Trĩ nhìn chằm chằm nhìn đôi tay Hạ Linh đang lướt trên thân thể rồi lại dừng ở chỗ bí mật khó nói, đỏ mặt quát. “Anh chỉ giúp em mát xa mà thôi.” Hạ Linh nói việc trên tay cũng không dừng lại. “Anh tên đại sắc lang. Em đói bụng.” “Dạ, tiểu thiếu gia của anh.” Ánh mắt cưng chiều của Hạ Linh dừng ở trên người người yêu. Bây giờ tiểu Trĩ luôn khiến người thích như vậy, nguyện ý làm nũng với anh, nguyện ý tùy hứng với anh, không còn có vẻ nao núng khi nhìn thấy mình lúc trước. Điều này làm cho anh vô cùng vui sướng, anh nguyện ý dung túng cậu, sủng cậu như vậy. Dặn dò Đào Dương chuẩn bị thức ăn người yêu thích hơn nữa có vẻ dễ dàng tiêu hóa, chờ tiểu Trĩ ngồi xuống bàn cơm, đã  đói đến mức da ngực dán da lưng. Cậu vốn dậy trễ, điểm tâm cùng cơm trưa ăn cùng một lúc, lúc nãy lại làm vận động tiêu hao thể lực, nhìn thấy món ăn mê người, cầm lấy đũa nhanh chóng ăn. Ợ một cái, Hạ Trĩ dựa vào ghế, thỏa mãn nói:“Oa, ăn no, thật thỏa mãn!” “Bảo bối hôm nay ăn thật nhiều, xem ra thật sự là đói bụng lắm.” Hạ Linh ôm bảo bối nhà mình ha ha cười. Hạ Trĩ bỗng nhiên nghĩ tới cái gì, vỗ đùi mắt lưng tròng nhìn Hạ Linh nói:“Đúng rồi! Linh! Ngày mai chúng ta đi công viên trò chơi đi!” “Đi công viên trò chơi?” Hạ Linh nhíu nhíu mày:“Sao lại muốn đi đến chỗ đó? Trước kia không phải đã đi sao?” “Đi rồi? Ai, lần đó mang theo đứa nhỏ đi chơi không đủ! Lần này chỉ hai người chúng ta đi, chơi cho thật đã!” Dưới ánh mắt chờ đợi của người yêu, Hạ Linh vẫn  bại trận. Tuy rằng anh cảm thấy hai người đã đến tuổi này, hai nam nhân đi đến chỗ đó có chút kỳ quái. Nhưng mà nếu là người yêu yêu cầu, sao anh có thể không đáp ứng. Vì thế hôm sau hai người lên đường đi đến công viên trò chơi. Cuối tuần ở công viên náo nhiệt hơn bình thường rất nhiều, cha mẹ nắm tay con trai con gái vừa nói vừa cười, đứa nhỏ tùy hứng lôi kéo cha mẹ lựa chọn trò chơi  mình yêu thích. Cũng có nam nữ nắm tay đi cùng một chỗ, nam sinh cưng chiều mua kem ly cho bạn gái, bộ dáng ngọt ngào thực tại làm cho người ta hâm mộ. Hạ Linh cùng Hạ Trĩ đứng trong đám người, có vẻ có chút kỳ quái. Hạ Linh nhìn quanh bốn phía, nhìn thấy đội ngũ xếp hàng thật dài, bất đắc dĩ thở dài:“Bảo bối em chờ anh, anh đi mua vé.” “Em và anh cùng đi.” Hạ Trĩ nắm lấy tay Hạ Linh, cười đến sáng lạn. Động tác tự nhiên như muốn cho tất cả mọi người biết bọn họ là người yêu. Tiểu Trĩ trước kia cũng không phải là như vậy, tiểu Trĩ là mình mà thay đổi. Nghĩ đến điều này, trong lòng Hạ Linh giống như ăn mật. Nắm ngược lại tay người yêu, hai người đẹp trai như vậy đứng trong đội ngũ xếp hàng, hấp dẫn không ít ánh mắt. Còn có không ít nữ sinh lớn mật tiến lên muốn chụp ảnh chung, đều bị một câu của Hạ Linh “Không được, người yêu tôi sẽ ghen ” từ chối. Mà Hạ Trĩ đã sớm ở sau lưng  anh đỏ bừng mặt. Nghe được lời của Hạ Linh, nữ sinh càng kích động, lưu luyến nhìn bọn họ vài lần mới rời đi. “Ôi chao! Tiểu trĩ!” Lại một giọng nữ bén nhọn truyền vào tai, còn mang theo chút hưng phấn. “Dung Anh tỷ? Mạc đại ca, Kì đại ca, Như học tỷ, mọi người cũng đến chơi trò chơi sao.” Hạ Trĩ nghe tiếng nhìn lại, chỉ thấy bốn người kia đứng cùng nhau. Kì Tuyển vẫn mang theo nụ cười như gió xuân, giơ tay xoa xoa đầu Hạ Trĩ:“Đúng vậy, thật trùng hợp.” “Ai nha, anh đã  thật lâu không có nhìn thấy tiểu Trĩ.” Mạc Thiếu Dương ồn ào muốn giơ tay ôm tiểu Trĩ, lại bị khuôn mặt lạnh lẽo của Hạ Linh ngăn lại. Mạc Thiếu Dương phẫn nộ thu tay, ngượng ngùng sờ sờ mũi của mình, nhìn về phía Hạ Trĩ lặng lẽ nói:“Vị kia nhà em thật là dữ!” Giọng Mạc Thiếu Dương cũng không nhỏ, mọi người ở đây đều nghe được. Hai vị nữ sĩ còn phối hợp cười ra tiếng. Mặt Hạ Linh mặt lại đen không ít, đem người yêu nhà mình  kéo vào lòng, ngăn lại động tác xấu của đối phương. Hạ Linh đối tình địch này thực kiêng kị. Mạc Thiếu Dương  đã muốn không thèm để ý. Từ sau khi tiểu Trĩ cùng Hạ Linh cùng một chỗ, hắn đã quyết định buông tha việc theo đuổi tiểu Trĩ. Tuy rằng trong lòng có chút chua xót, nhưng là chậm rãi cũng vượt qua. Đây là lựa chọn của tiểu Trĩ, cho dù hắn không cam lòng cũng không thể làm gì. Hắn không phải  loại người không chiếm được sẽ hủy diệt, hắn nguyện ý để người mình  yêu rời đi, chỉ cần cậu hạnh phúc. “Được rồi, các người nếu còn anh trừng tôi tôi trừng anh như vậy nói, chúng ta cũng đừng chơi nữa.” Kì tuyển quyết định hai người ánh mắt trao đổi. “Tiểu Trĩ, nếu chúng ta gặp, liền cùng đi chơi đi!” Từ Dung Anh không để ý hàn quang Hạ Linh bắn tới, nắm tay Hạ Trĩ,“Không ngại chúng ta làm bóng đèn đi.” “Không ngại, ha hả, không ngại.” Hạ Trĩ xấu hổ cười cười, nhìn thoáng qua Hạ Linh sắp hóa đen, nhanh chóng rút tay mình ra,“Linh, chúng ta vào thôi.” Cầm vé, một đám người chậm rãi vào công viên trò chơi. Có rất nhiều trò chơi, nhưng mà bởi vì là cuối tuần, trò nào cũng có một đội ngũ xếp hàng thật dài. “Oa, thật nhiều người!” Từ Dung Anh nhìn hàng ngũ, nháy mắt có chút đau đầu. “Đúng vậy, kia…… Chúng ta chơi cái gì trước? Thuyền hải tặc? Tàu siêu tốc? Hay là nhà ma?” Mạc Thiếu Dương chọn một loạt trò chơi khủng bố mà đề nghị, rước lấy sự xem thường của mọi người. “Nè, anh chọn trò chơi hài hòa một chút được không, ngay từ đầu liền chơi trò kích thích vậy, tiểu Trĩ không chịu nổi thì làm sao bây giờ?” “Phải không? Tôi là thấy cô không chịu nổi đi! Người nhát gan!” Thực bất đắc dĩ nhìn Mạc Thiếu Dương cùng Từ Dung Anh lại bắt đầu đấu võ mồm, vài người quyết định không nhìn hai người kia. “Hai người không nên đấu đến ngươi chết ta sống, đi chơi những trò đó đi, chúng ta đi ngồi đu quay” Kì Tuyển nắm tay người yêu, nhìn về phía Hạ Trĩ cùng Hạ Linh. “Được, tôi đồng ý.” Hạ Linh gật đầu, chỉ cần có thể làm cho tên quỷ đáng ghét Mạc Thiếu Dương này cách người yêu mình xa một chút, chơi cái gì Hạ Linh  không có ý kiến. “Cứ quyết định vậy đi.” Không đợi hai người còn lại trả lời, bốn người liền tự giác nắm tay người yêu rời khỏi. “Nè! Mấy người!” Từ Dung Anh nhìn về phía mọi người kêu to, nhưng không có nhận được câu trả lời. Từ Dung Anh giận đến dậm chân:“Tức chết tôi! Lại để tôi lại cho tên khốn này! Tốt xấu gì tôi cũng là nữ sinh!” “Cô mà cũng coi là nữ sinh? Vậy thì thôi! Cô là không dám cùng tôi thi đi?” Mạc Thiếu Dương ôm hai tay, khiêu khích nhìn Dung Anh. “Hừ! Ai sợ!” Từ Dung Anh khinh thường liếc  một cái,“Chơi thì chơi! Anh quyết định, vòng thứ nhất chơi cái gì?” “Đi chơi tàu cao tốc! Hôm nay nhất định đem cô chỉnh đến nằm úp sấp.” “Hừ, ai nằm úp sấp còn chưa biết  đâu!” Thời gian qua nhanh, mặt trời dần dần ngã về tây, đoàn người chơi thật sự tận hứng, nhưng cũng mệt mỏi. Lúc ngồi ở  trên ghế dài nghỉ ngơi, mọi người mới nhớ đến hai người bị bỏ quên. Kì Tuyển gọi điện thoại cho Mạc Thiếu Dương, không ngờ liền thấy hai người đi lại.“Oa…… Mệt mỏi quá.” Từ Dung Anh vỗ hai chân đau đớn,“Mạc Thiếu Dương, không nghĩ tới anh chơi giỏi vậy.” “Khụ, tôi  lần đầu tiên thấy nữ sinh như cô, thật lớn gan.” “Ôi chao? Hai người  đã xảy ra chuyện gì có phải không?” Ánh mắt nghi ngờ của Kì Tuyển di chuyển giữa hai người, người mà vừa thấy mặt liền cãi nhau, vậy mà bây giờ còn khen đối phương. “Cái này gọi là gặp đối thủ có thể liều mạng. Tôi cũng không xem cô ấy là nữ sinh.” “Tôi cũng không xem anh là nam sinh. Hừ!” “Được rồi được rồi, vừa rồi còn tốt bây giờ lại bắt đầu đấu võ mồm. Thật sự là tinh lực tràn đầy.” Đỗ Tiểu Như ngăn cản hai người,“Chúng ta cần phải trở về. Mệt chết.” “A, về nhà về nhà.” Nói tạm biệt, đoàn người quay về nhà.