Edit & Beta: Hoa Cúc
Vài ngày sau khi buổi thử vai《 Bí mật sương mù 》kết thúc, tất cả các vai diễn cũng được định ra. Bên ngoài Lâm Trạch Xuyên cũng đã lấy được chức danh diễn viên của làm đoàn phim.
Khi anh nhìn thấy người vào vai nhân vật chính Lục Trảm Phong bên kia đường vạch ngang, thì kinh hãi hơi lắp bắp một chút.Vào vai Lục Trảm Phong là Ninh Xung. Lâm Trạch Xuyên cũng không nhận ra Ninh Xung, nhưng đã anh nghe được từ miệng người khác vài lần nửa cái tên này. Lần đó đi tới Thịnh Thiên cùng Tần Nhã Bồi hợp tác quay MV. Khi Tần Nhã Bồi nhìn thấy khuôn mặt của anh, miệng đã vô thức gọi ra cái tên này. Mặt khác lần thứ hai trong tiệc sinh nhật của Tần Nhã Bồi, cái thiếu niên gọi là Đổng Nhiên đó trước khi bị Cố Viêm đánh gãy lời đã nói ra một chữ “Ninh”.
Từ phản ứng Tần Nhã Bồi và Tưởng Thanh Thành, thì cái người tên Ninh Xung đó và thân thể này có bề ngoài cực kì giống nhau. Mà Đổng Nhiên kia chỉ nói được nửa câu chưa hoàn toàn nói hết, cộng với tâm tư nho nhỏ cậu ta đối với Cố Viêm… thì nửa câu còn lại là cái gì? “Đừng quá đắc ý, mày chẳng qua Ninh…” Mày chẳng qua là thế thân của Ninh Xung? Lâm Trạch Xuyên khẽ nở nụ cười. Thiếu niên kia thật đúng là khờ dại. Cho dù những lời này không bị đánh gãy, thì với anh đó cũng không liên quan gì đến sự đau khổ. Có tình cảm, mới để ý mới đau khổ. Mà anh và Cố Viêm quan hệ ——
Lâm Trạch Xuyên rũ mắt xuống, quan hệ của anh và Cố Viêm, tính là gì? Anh chưa từng nghiêm túc nghĩ về vấn đề này. Nhớ đến đây, anh đột nhiên có chút mờ mịt. Anh và Cố Viêm vốn rất đơn giản quan hệ rất rõ ràng, nhưng từ sau cái đêm ở đảo Tihiti, bắt đầu khiến anh dần dần hiểu không rõ. Khóe miệng anh nhẹ cong, tươi cười mơ hồ. Những thứ như tình yêu, cả đời tin tưởng một lần cũng đủ rồi. Cùng một sai lầm lại phạm phải hai lần, anh cũng không trả được cái giá lớn như vậy. Nghĩ vậy trong nháy mắt, anh hoàn toàn xem nhẹ chút kì quái trong lòng, lực chú ý rất nhanh chuyển đến những nơi khác.
Nhưng mà đối với Ninh Xung, đúng là anh có chút tò mò. Dù sao không ngừng có người nói anh lớn lên giống người đó, ngược lại càng khiến lòng hiếu kỳ của anh dâng lên.
“Cậu đang cười cái gì?” Trần Hi Hàm cầm tư liệu đi vào cửa, thì thấy Lâm Trạch Xuyên đang cầm một tờ giấy rồi mỉm cười, tò mò hỏi han.
“Không có gì.”
“À, cậu đang xem cái gì. Tôi có thể xem không?” Trần Hi Hàm không thể lấy được đáp án từ miệng Lâm Trạch Xuyên, ngược lại chính mình tự đi tìm đáp án.
“Danh sách các diễn viên trong《 Bí mật sương mù 》.” Lâm Trạch Xuyên dựa vào sôpha, nhẹ nhàng nhấp một ngụm trà.
“Nhanh cho tôi xem chút.” Trần Hi Hàm mắt sáng lên, cậu ta tâm tâm niệm niệm muốn nhìn xem người vào vai nhân vật chính vài ngày nay rồi, khiến tâm cậu ta thành tâm ma luôn.
Lâm Trạch Xuyên đưa tờ giấy cho cậu ta. Cậu ta lập tức cầm lấy tờ giấy, đầu tiến về phía trước, cách mặt giấy không đến 5cm.
“Ninh Xung? Ai nhỉ?” Trần Hi Hàm đem đầu chuyển hướng về phía Lâm Trạch Xuyên, vẻ mặt hỏi, “Sao tôi chưa từng nghe đến cái tên này? Lúc trước cậu ta có diễn bộ phim nào không?”
“Tôi cũng không biết.” Lâm Trạch Xuyên nói, tiếp đó anh nhìn về phía Giang Ấn Thiên đang ngồi sau bàn công tác, “Giang ca, thời gian anh ở trong giới giải trí lâu hơn chúng tôi, có nghe nói đến diễn viên nào tên là Ninh Xung không?”
Giang Ấn Thiên nghĩ nghĩ, sau đó lắc đầu, “Không. Nếu như là người hoạt động trong giới giải trí vài năm gần đây, tôi hẳn sẽ có chút ấn tượng. Nhưng mà cái tên này, tôi thật sự không có một chút ấn tượng nào.”
“Nhưng nếu là người có thể được Vu đạo chọn vào vai nhân vật chính, thì có lẽ không phải kẻ đầu đường xó chợ.” Trần Hi Hàm chậc chậc lưỡi, “Chẳng lẽ là vị thiếu gia quan lớn nào đó muốn vào giới điện ảnh tiêu khiển?”
“Hẳn không phải như vậy.” Ở thủ đô mấy vị con cháu thế gia lớn danh như vậy, cho dù chưa từng gặp, thì cơ bản cũng đã nghe qua. Tựa như anh và Cố Viêm, tuy chưa từng gặp nhau, nhưng tên tuổi của nhau thì vẫn biết đến. Mà cái tên Ninh Xung này, cho tới bây giờ chưa từng nghe qua. Có khả năng cậu ta không phải người ở thành phố B, cho nên anh không biết. Hoặc là loại người danh tiếng nhỏ thật nhỏ, bởi vì nếu có bối cảnh thâm sâu, cho dù không ở thủ đô, thì cũng sẽ có hàng trăm hàng vạn quan hệ ở thủ đô, mọi người cũng đều hiểu.
“Vậy cậu ta tuyệt đối dựa vào quy tắc ngầm mà đi lên.” Trần Hi Hàm vuốt cằm, ra kết luận.
“Cậu khẳng định như vậy sao, phỉ báng sau lưng người khác không phải thói quen tốt.” Lâm Trạch Xuyên cầm kịch bản đặt trên bàn trà, tùy tay lật vài trang.
“Cậu nói cậu ta một là không có bối cảnh hai là không có kinh nghiệm, không phải dùng quy tắc ngầm đi lên thì là gì? Giới giải trí không phải đều như thế hay sao.” Trần Hi Hàm cãi lại.
“Có vài người không cần như vậy, bản thân họ đã là diễn viên thiên tài, tựa như Chu Vũ Đồng. Nói không chừng Ninh Xung cũng như vậy, cho nên mới được Vu đạo coi trọng, khẳng định để cậu ta vào vai nam chính.” Giang Ấn Thiên nói.
“Tôi lại rất tin rằng cậu ta được Vu đạo coi trọng là vì bò lên giường với Vu đạo.” Trần Hi Hàm nhỏ giọng lảm nhảm, “Anh nói Chu Thiên Vương là diễn viên thiên tài trời sinh chẳng phải cũng bò lên giường Trình thiếu mới đi lên được đấy thôi, nếu không dù có là thiên tài thế nào cũng không có khả năng chỉ vài năm đã trở thành Thiên Vương.”
Lâm Trạch Xuyên vốn đang uống trà, nghe được nửa câu sau Trần Hi Hàm nói thì bị sặc một cái. Anh cảm thấy có vài người vẫn nên câm miệng thì đáng yêu hơn, ví dụ như Cố Minh, ví dụ như… Trần Hi Hàm.
“Cậu hiếu kỳ với Ninh Xung nhiều như vậy, thì khi nào chính thức bấm máy, tôi mang cậu theo. Khi đó cậu có thể tự nhiên nhìn thấy người.” Lâm Trạch Xuyên mỉm cười.
Toàn bộ thân thể Trần Hi Hàm đều chuyển hướng về phía Lâm Trạch Xuyên, tay bên miệng làm một động tác kéo khóa, ánh mắt trợn to cố gắng làm ra biểu tình vô tội. Tiếp đó cậu ta tựa như một quả bóng cao su bị sịt cong thắt lưng vẻ mặt cầu xin “Kim chủ đại nhân, ngài luôn uy hiếp tôi như vậy, trái tim nhỏ bé của tôi không chịu nổi đâu.”
Giang Ấn Thiên không nói gì nhìn Trần Hi Hàm, tiếp tục lắc đầu, “Nói mang cậu đi nhìn diễn viên chính một chút, còn chưa nói sẽ khấu trừ tiền thưởng của cậu. Cậu bị dọa thành như vậy là sao chứ?”
Trần Hi Hàm thoáng một cái đầy máu sống lại “Ai nha. Thì ra là như vậy nha. Giang ca anh thật là một người tốt.”
Lâm Trạch Xuyên khụ một tiếng. Sau khi anh sống lại làm thế nào mà gặp phải những người này nhỉ.
Trần Hi Hàm nghe được tiếng Lâm Trạch Xuyên ho khan, tươi cười nịnh nọt đi tới “Chén trà này lạnh rồi, tôi đổi cho ngài một ly khác.”
Lâm Trạch Xuyên “…”
Thời gian trôi qua nhanh chóng. Một tháng sau, Lâm Trạch Xuyên đã nhận được thông báo tham ra buổi lễ bấm máy《 Bí mật sương mù 》.
Buổi lễ bấm máy《Bí mật sương mù 》 diễn ra tại trung tâm hội nghị khách sạn quốc tế Hồng Lâm Tư. Cùng ngày bấm máy, trước cửa khách sạn quốc tế Hồng Lâm Tư đã bị giới truyền thông cùng các fans mê điện ảnh vây chặt đến mức con kiến chui không lọt. Khách sạn phải tạm thời điều động thêm 3 đội bảo an mới miễn cưỡng duy trì được trật tự. Bảo an kiểm tra tương đối nghiêm khắc, ngoài các khách quý đặc biệt, thì chỉ những đài truyền thông có thư mời mới được phép tiến vào. Thư mời được chế tạo đặc biệt, mỗi một phần đều được đánh số rất độc đáo đề phòng các ký hiệu giả.
Lâm Trạch Xuyên xuống xe, đèn flash nháy lên sáng loáng… Khiến anh không ngờ là, thế mà anh lại nhìn thấy không ít fans hâm mộ gắn hình anh và tên của anh. Chớp mắt khi anh xuống xe, đã có người hét lên. Khu vực những người đó tập trung, cũng rất có tổ chức. Khi Lâm Trạch Xuyên xuống xe, được bảo an hộ tống tiến vào bên trong khách sạn, tránh được sự xô đẩy của đám người này. Cũng tránh cho Lâm Trạch Xuyên – không có thói quen giao tiếp miễn phải xấu hổ.
Làm một người mới vừa có chút danh tiếng, một số tin tức tiêu cực đều có khả năng hấp dẫn lực sát thương rất lớn. Đặc biệt là tin tức tiêu cực như mắc bệnh ngôi sao linh tinh. Loại tin tức như thế ngoại trừ với Chu Thiên Vương lực sát thương giá trị âm, thì tất cả các minh tinh khác cho dù minh tinh đã thành danh đã lâu rồi, cũng sẽ đặc biệt chú ý.
Vào bên trong khách sạn, thì có nhân viên công tác chuyên nghiệp dẫn anh tiến vào trung tâm hội nghị quốc tế.
Trong trung tâm hội nghị quốc tế, đại bộ phận mọi người đã đến đông đủ. Ghế diễn viên, vị trí của Lâm Trạch Xuyên cũng ở gần giữa. Vị trí chính giữa đương nhiên là của nam nhân vật chính. Vị trí này còn trống, trên tấm bảng tên viết hai chữ “Ninh Xung”. Bên trái tên “Ninh Xung” chính là bảng tên của “Lâm Trạch Xuyên”. Bảng tên bên phải là “Lương Bình Yên”.
Lương Bình Yên chính là diễn viên vào vai Dr.C. Một diễn viên nổi tiếng trong nước, đã từng có được giải thưởng nam diễn viên chính xuất sắc nhất của điện ảnh Kim An. Anh ta xuất đạo sớm hơn Chu Vũ Đồng, nếu không phải nửa đường xuất hiện một Chu Vũ Đồng, thì anh ta sẽ ông vua không ngai giới điện ảnh. Cho dù như vậy, anh ta vẫn là một minh tinh lớn trong các minh tinh, là nam diễn viên trong nước có giá trị con người gần bằng với Chu Vũ Đồng.
Lâm Trạch Xuyên cùng Lương Bình Yên một trước một sau đi đến, không bao lâu, ghế diễn viên hầu như đã đến đông đủ, ngoại trừ vị trí chính giữa vẫn trống không như trước.
Những đài truyền thông ở đây có một nhiệm vụ quan trọng, chính là muốn có được tư liệu về nam diễn viên chính của《Bí mật sương mù 》. Đây là điều mà từ sau khi《Bí mật sương mù 》 công khai thử vai, giới truyền thông vẫn một mực nghi vấn. Cho dù các đài truyền hình thần thông quảng đại cỡ nào, trước khi lễ khởi động máy một thời gian dài như vậy dùng đủ các loại thủ đoạn, cũng không thể đạt được một chút tin tức về nam nhân vật chính này. Thậm chí ngay cả cái tên cùng không hỏi thăm được. Điều này ngược lại càng khơi dậy lòng hiếu kỳ của đông đảo quần chúng.
Bây giờ, giới truyền thông tiến vào trung tâm hội nghị quốc tế, mới nhìn thấy cái tên được viết vào tấm bảng nam diễn viên chính. Bình thường khi nhìn thấy tên, lập tức tất cả các phóng viên sẽ bắt đầu sưu tầm thông tin về người đó. Nhưng lần này nhìn thấy tên “Ninh Xung”, tất cả các phóng viên đều mờ mịt, bí mật giúp nhau trao đổi tin tức, những vẫn như trước hoàn toàn không biết gì về người này.
Nghi thức bấm máy chưa chính thức bắt đầu, cho nên phóng viên bên dưới bắt đầu trao đổi tin tức, trên đài các diễn viên, nhân viên cũng khe khẽ nói nhỏ.
Lương Bình Yên quay đầu, mỉm cười nói với Lâm Trạch Xuyên “Tôi đã xem cậu diễn《 Tiềm hành 》, biểu hiện rất có sức cuốn hút. Rất mừng khi được làm việc với cậu, hợp tác vui vẻ.”
Danh tiếng của Lương Bình Yên trong giới cực kì tốt, bình dị gần gũi tính tình ôn hòa, không mắc bệnh ngôi sao, ở chung cũng rất tốt. Phong cách xử sự hoàn toàn tương phản với Chu Vũ Đồng. Hai người địa vị gần như nhau, cho nên thường xuyên bị giới truyền thông đặt cạnh nhau so sánh.
Lâm Trạch Xuyên cũng cười nói “Được ảnh đế Kim An khen như vậy, thật đúng là khiến tôi thụ sủng nhược kinh(1). Tại hạ(2) trong thời gian hợp tác, còn cần tiền bối chỉ giáo hơn nhiều.”
(1) Thụ sủng nhược kinh: được sủng ái mà lo sợ được nhiều người yêu thương vừa mừng lại vừa lo
(2) Tại hạ: lời nói khiêm tốn, thường thấy trong Bạch thoại thời kỳ đầu (Bạch thoại là các dạng văn viết tiếng Trung dựa trên tiếng địa phương khác với văn ngôn là dạng văn viết tiêu chuẩn được sử dụng tại Trung Quốc cho tới đầu thế kỷ 20)
Đúng lúc này, cửa lớn trung tâm hội nghị quốc tế lại một lần nữa mở ra. Tầm mắt mọi người đều bị hấp dẫn. Khi thấy rõ dáng vẻ người mới tới, tất cả mọi người đều lặng im. Người nọ tuổi không lớn lại có gương mặt tinh xảo, lông mày như vẽ, ngũ quan không tỳ vết, hình dáng đường cong tuyệt đẹp, da thịt màu ngà(3), mái tóc dưới ánh đèn nhuộm thành màu đay thẫm(4) tạo ra sự nhu hòa sáng bóng. Cả người thanh nhã thoải mái như bức tranh phong cảnh. Yên lặng ngắn ngủi qua đi, ngay sau đó ánh đèn flash bắt đầu điên cuồng lóe lên.
(3) Da thịt màu ngà: Ý nói màu ngà voi, da thịt như màu ngà voi, rất đẹp rất trắng.
(4) Màu đay thẫm/màu cây đay đậm: Màu tím đỏ thường được đùng để nhuộm tóc.
Không vì gì khác, chỉ vì người này có dáng vẻ cực kỳ giống Lâm Trạch Xuyên. Đây tuyệt đối là một tin tức chấn động.
Truyện khác cùng thể loại
48 chương
51 chương
32 chương
67 chương