Edit & Beta: Hoa Cúc Đêm lạnh như nước, xe Chu Vũ Đồng lẳng lặng đứng ở lối vào nghĩa trang Tùng Gia. Chu Vũ Đồng dựa vào thân xe, ánh trăng trong trẻo nhưng lạnh lùng phác họa đường nét tịch mịch của cậu. Ở bên chân, đầy bụi thuốc lá chỉ chốc lát sau đã bị gió thổi đi, xoay tròn xung quanh. Từ sau khi Trình Hướng Nam rời đi, đã bao nhiêu lần cậu đều đứng ở lối vào này bồi hồi lo sợ nghi hoặc, một lần lại một lần nhưng vẫn không giám bước vào nơi anh an nghỉ. Bởi vì cậu biết, Trình Hướng Nam không muốn gặp lại cậu. Mà cậu, cũng không có thể diện đi quấy rầy giấc ngủ của anh. Chu Vũ Đồng khẽ nở nụ cười, bỏ đi tầng ngụy trang lạnh lùng kia, nụ cười mang theo bi thương thấu xương. Ngày nào đó, Trình Hướng Nam nói với cậu “Chúng ta kết hôn đi.” Cậu rõ ràng vui sướng như vậy, mặt ngoài lại chỉ thản nhiên, không tỏ vẻ bất kì cái gì. Tâm Chu Vũ Đồng giống như bị cuộn lại cực kì khó chịu. Nếu lúc ấy, cậu có thể trực tiếp nói cho Trình Hướng Nam, tâm tình của cậu, thì có lẽ hôm nay đã không phải tiếc nuối như vậy. Cho dù một hạnh phúc ngắn ngủi, cũng còn hơn kết quả hai bàn tay trắng như bây giờ. Đến chết, bọn họ cũng không buông được cái thứ gọi là cẩn thận. —— nhưng có một số việc, bỏ qua là bỏ qua cả đời. Chu Vũ Đồng bóp tắt tàn thuốc, lần đầu tiên bước chân vào nghĩa trang Tùng Gia. Nghĩa trang Tùng Gia dưới ánh trăng, như được phủ một màn sương bác lạnh lẽo, mờ nhạt mà vắng lặng. Trên bia mộ bằng đá cẩm thạch, Trình Hướng Nam cười khẽ tao nhã, phảng phất giống như chưa từng rời đi. Chu Vũ Đồng vươn tay, đầu ngón tay run rẩy xoa tấm ảnh chụp trên đó, miêu tả khuôn mặt mà cậu ngày nhớ đêm mong. Cho dù nhắm mắt lại, cậu đều có thể chuẩn xác miêu tả mỗi một chi tiết trên khuôn mặt này. Tay cậu từ trong ngực, lấy ra một cái hộp nhung. Ánh trăng chiếu trên mặt hộp, chiếu lên cả đóa hoa tường vi mạ vàng, đẹp đẽ quý giá mà thanh lịch, phía dưới là một hàng chữ tiếng Anh mạ vàng phiêu dật “Jon Seers”. —— chiếc hộp theo đơn đặt hàng của trang sức cao cấp Johnson Wales. Mở hộp ra, cặp nhẫn màu trắng bạc dưới ánh trăng lóe lên ánh sáng lạnh lùng yếu ớt. Bên trong là một cặp nhẫn kiểu dáng giống hệt nhau. Trong lòng từng cái nhẫn có khắc chữ “XN.C” “YT.Z”. Ngày đó, cậu nhìn Trình Hướng Nam lái xe rời khỏi nhà trọ, sau đó ở cửa nhà trọ nhặt được nó. Trình Hướng Nam nhất định cực kỳ thất vọng với cậu nhỉ, cho nên mới tùy ý ném đôi nhẫn này đi. Cậu nhắm mắt lại, chặn nước mắt bên trong không để nó rơi xuống. Khi lần thứ hai mở hai mắt ra, ánh lệ đã không còn. Cậu lấy chiếc khắc nhẫn “XN.C” nhẹ nhàng đặt trước mộ bia, chiếc nhẫn khắc “YT.Z” để vào trong túi áo, vị trí ấy gần với trái tim. Trong khu mộ, ánh trăng chiếu vào một thân ảnh cô đơn, một đêm không ngủ. Trong góc phòng tiệc, Lâm Trạch Xuyên càng phát bực. Anh nhắm mắt lại, cách ly mình với tất cả mọi thứ xung quanh. Lúc này, điện thoại vang lên. Anh nhìn thoáng màn hình di động, là điện thoại của Cố Viêm. “Alo.” Lâm Trạch Xuyên tiếp điện thoại, “Chẳng lẽ anh đến? Bay đến?” Anh nhớ nơi này không gần biệt thự của Cố Viêm, lái xe có lẽ phải mất nửa giờ. Bắt y đến đây trong mười phút chẳng qua chỉ là thuận miệng nói ra. “Xuống đây đi.” đầu kia điện thoại, Cố Viêm nói. Lâm Trạch Xuyên bị nghẹn một chút, sau đó nói, “Anh thật sự đến đây?” Tránh phóng viên dọc theo đường đi, anh tới nơi Cố Viêm nói, thì thấy một chiếc Bentley màu đen lẳng lặng đứng ở đó. Lâm Trạch Xuyên đi tới, mở cửa xe ngồi vào vị trí phó lái, “Rời khỏi nơi này.” Xe rời khỏi khách sạn tổ chức tiệc giải thưởng điện ảnh Kim An. “Đi đâu?” Cố Viêm hỏi. “Tùy tiện.” Lâm Trạch Xuyên dựa lưng vào ghế, nhắm mắt lại. —— chỉ cần rời khỏi nơi này là tốt rồi. Xe chạy trong chốc lát, dừng lại ở ven đường. Lâm Trạch Xuyên mở mắt, đè cửa sổ xe xuống, nhìn ra bên ngoài cửa sổ. Phát hiện nơi này không phải nội thành, mà là một vùng thuộc khu ngoại thành. Không có những ánh đèn sáng rọi, chỉ có những ánh sao trời. Anh hít sâu một chút, không khí coi như không tồi, “Sao anh lại dừng xe?” “Tâm tình không tốt?” Cố Viêm tắt máy, hỏi. Khi nhận được điện thoại của Lâm Trạch Xuyên, y đang tham gia một bữa tiệc giao lưu. Lâm Trạch Xuyên rất ít khi chủ động gọi điện thoại cho y. Mà ở trong điện thoại, giọng điệu lại có chút gì đó không đúng. “Ừ.” Lâm Trạch Xuyên thuận miệng đáp. Cùng nhìn thấy Chu Vũ Đồng và Tần Minh, nếu tâm tình anh tốt, thì mới gọi là kỳ quái. Cho dù anh không muốn ở lại phòng tiệc thì anh cũng có thể tự mình rời đi, hoàn toàn không cần thiết phải gọi điện thoại để Cố Viêm đến đây. Nhưng khi đó không biết vì cái gì, ma xui quỷ khiến lại gọi điện thoại cho Cố Viêm. Chẳng lẽ bởi vì mình khó chịu, nên muốn Cố Viêm chạy theo sau? Lâm Trạch Xuyên nhẹ khẽ lắc đầu, anh hình như đang sống như trước đây. Trình Hướng Nam hai mươi tuổi…bốc đồng, Trình Hướng Nam từ sau khi hai mươi bốn tuổi thì sẽ tự mình làm việc mình muốn. Anh cười cười, chẳng lẽ thân thể tuổi trẻ, tâm lý cũng trẻ đi hay sao? “Có thể nói cho tôi biết nguyên nhân không?” Cố Viêm nói. Lâm Trạch Xuyên nhìn thoáng Cố Viêm “Nếu tôi nói không thì sao?” Cố Viêm nhẹ nhàng nở nụ cười “Tôi đây sẽ đợi cho đến khi em muốn mở miệng.” Lâm Trạch Xuyên nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ, trống trải mà an tĩnh. “Ý anh là nếu tôi không nói, thì anh sẽ không lái xe?” thân thể Lâm Trạch Xuyên tựa vào lưng ghế. Thật ra anh biết ý của Cố Viêm, nhưng anh không muốn hiểu. Vì sao khi đối mặt với Cố Viêm, anh lại cảm thấy có một áp lực vô hình khiến anh muốn trốn, loại cảm giác này, thật không tốt. “Nếu em lý giải như vậy, thì cũng có thể.” Cố Viêm mỉm cười nói. Theo Lâm Trạch Xuyên cố ý lý giải sai lệch. Gió đêm mang theo ý lạnh, nhưng Lâm Trạch Xuyên lại cảm thấy khô nóng vô cùng, khiến anh có cảm giác hô hấp rất khó khăn. Anh kéo cổ áo xuống, muốn cởi bỏ cúc áo, tựa như làm vậy có thể khiến hô hấp thông thuận. Nhưng khi cởi bỏ cúc áo trên cổ, anh vẫn cảm thấy bực bội lại cởi thêm một cúc nữa. Chết tiệt, vì sao vẫn như vậy! Lâm Trạch Xuyên xoay người, đến Cố Viêm trước mặt, khẽ cắn xuống môi Cố Viêm, đáy mắt lóe quang mang đùa dai mà bốc đồng “Nếu —— tôi không nói, thì anh vẫn chờ đợi hay sao?” Cố Viêm mỉm cười “Tính nhẫn nại của tôi có giới hạn.” Tay Cố Viêm nắm cằm Lâm Trạch Xuyên, chiếm lại quyền chủ động, “Nếu tính nhẫn nại của tôi dùng hết, có lẽ ——” “Có lẽ cái gì?” Lâm Trạch Xuyên thở gấp hỏi. “Em sẽ không muốn biết đâu.” Cố Viêm thấp giọng cười nói. Lâm Trạch Xuyên còn muốn nói điều gì, nhưng rất nhanh mọi nơi trong miệng anh tất cả đều là hơi thở của Cố Viêm, lời anh muốn nói đến miệng rồi cuối cùng cũng nói không ra lời. Môi răng triền miên, kéo ra một sợ chỉ bạc mang theo hơi thở *** mỹ. Lâm Trạch Xuyên không giãy dụa, mà phối hợp dùng sức hôn trả, cái gì anh cũng không muốn nghĩ. Tất cả thật hỗn loạn, khiến anh bực bội kinh khủng, lại không có chỗ phát tiết. Trong lòng như có lửa cháy khiến anh khó chịu không thôi, thậm chí nhịn không được muốn giết người. Không khí trong miệng rất nhanh bị tiêu hao hầu như không còn, tay anh muốn đẩy Cố Viêm ra, lại bị Cố Viêm chặt chẽ bắt lấy, tránh thoát không được. Anh dùng lực cắn xuống, lát sau trong miệng đầy vị máu tanh rỉ sắt. Mùi máu tươi khiến anh càng thêm nóng nảy bắt đầu vận động. Một bàn tay của Cố Viêm buông lỏng cằm anh, dọc theo cổ đi đến cúc áo nơi cổ. Lâm Trạch Xuyên vốn đã cởi hai cúc, hai hạt châu và xương quai xanh tinh xảo dưới ánh sáng nhàn nhạt như ẩn như hiện. Con người Cố Viêm vốn thanh minh cũng dần dấy lên những ánh lửa sâu kín. Tay y trực tiếp từ vạt áo trợt xuống, giật mạnh áo sơmi của Lâm Trạch Xuyên. Cúc áo rơi vãi trong xe, rất nhanh lăn đi đâu mất. Lần này Lâm Trạch Xuyên bị Cố Viêm làm cho kinh ngạc, ánh mắt đột nhiên trợn to “Anh ——” Cố Viêm cúi thân, đem Lâm Trạch Xuyên đặt lên chỗ ngồi. Thân thể Cố Viêm cũng tùy theo áp xuống, cần cổ tương giao, làn da ấm áp dính sát vào nhau, khiến người ta bất giác sợ run. Lâm Trạch Xuyên nghiêng đầu một chút, cắn xuống cổ Cố Viêm. Mùi máu tươi lại một lần nữa tràn ngập khoang miệng, dưới đáy lòng không khỏi dâng lên một trận sảng khoái. Cố Viêm bị anh cắn một trận, tay bắt lấy cằm anh, giải phóng cổ mình từ trong miệng của anh ra, thấp giọng cười nói “Răng nanh thật là sắc nhọn.” Lâm Trạch Xuyên liếm liếm khóe miệng, môi dính máu Cố Viêm trong bóng đêm mang theo sự hấp dẫn trí mạng “Cảm giác không tồi.” “Thật không?” Cố Viêm âm thanh trầm thấp, ghé vào lỗ tai anh cười nói, “Chờ chút nữa cảm giác sẽ còn tốt hơn.” Lâm Trạch Xuyên ngẩng đầu, lộ ra đường cong cổ duyên dáng quyến rũ, “Tôi rất chờ mong.” Đầu ngón tay Cố Viêm xẹt qua ngực anh, sau đó dừng lại ở một điểm trước ngực. Lâm Trạch Xuyên hít sâu một hơi, thân thể không tự giác mà run rẩy. Cố Viêm thỏa mãn nhìn phản ứng của Lâm Trạch Xuyên, sau đó ngón tay thay phiên nhau tại hai điểm nào đó xoa nắn, thẳng cho đến khi chúng sung huyết đứng thẳng. Lâm Trạch Xuyên hô hấp ngày càng dồn dập. Sâu trong đôi mắt đã mang theo hơi nước ***. Anh đột nhiên kéo Cố Viêm xuống dưới, tay trợt xuống, giật khóa quần, bàn tay luồn vào quần trong, sau đó dùng lực nắm chặt nơi nào đó dưới thân Cố Viêm. Anh cảm thụ biến hóa ở hạ thân Cố Viêm, khóe miệng nhẹ cong tươi cười. Dựa vào cái gì mỗi một lần đều tùy ý Cố Viêm làm chủ tất cả, vẫn làm cho anh trầm luân trong bể dục vọng, mà Cố Viêm tựa như không đếm xỉa đến gì khác từ trên cao nhìn xuống khống chế tất cả? Tay kia kéo vạt áo Cố Viêm, vuốt ve vòm ngực kiên cố. Cố Viêm nhìn động tác của Lâm Trạch Xuyên, thấp giọng nở nụ cười, nhưng không ngăn cản. Tay Cố Viêm cũng nắm chặt hạ thân anh, chậm rãi dùng sức. Lâm Trạch Xuyên bị một trận khoái cảm kích thích mà hít một hơi. “Em cứng rắn.” Cố Viêm cắn vành tai khéo léo trắng noãn của Lâm Trạch Xuyên, khẽ cười nói. Thân mật dán vào nhau, Lâm Trạch Xuyên thậm chí có thể cảm nhận được kết hầu Cố Viêm chậm rãi hoạt động, Lâm Trạch Xuyên liếm động mạch ở cần cổ Cố Viêm, khẽ cười một chút, “Anh không giống?” Con ngươi Cố Viêm tối sầm, ngay cả hô hấp cũng bắt đầu thêm nóng rực, “Hôm nay em, thật nhiệt tình.” “Không vui sao?” tay Lâm Trạch Xuyên càng thêm dùng sức nắm dục vọng của Cố Viêm. “Rất thích.” Cố Viêm nhẹ nở nụ cười, sau đó dùng chất lỏng phân bố ở hạ thân Lâm Trạch Xuyên bôi trơn làm khuếch trương cho anh. Thân thể Lâm Trạch Xuyên bắt đầu nổi lên màu phấn hồng thản nhiên, hô hấp cũng dồn dập. “Có lẽ được rồi.” Cố Viêm lẩm bẩm. Sau đó cởi quần Lâm Trạch Xuyên, tách ra chân anh, động thân tiến vào thân thể anh. “A ——” một khắc kia khi Cố Viêm tiến vào thân thể, Lâm Trạch Xuyên nhịn không được kêu lên. Cố Viêm hôn lên môi anh, nuốt xuống tiếng rên rỉ. Hai thân thể giao triền cùng một chỗ, luật động kịch liệt. Tay Lâm Trạch Xuyên ở trên lưng Cố Viêm, không tự giác cào ra rất nhiều dấu vết hỗn độn.