Edit & Beta: Hoa Cúc
Lâm Trạch Xuyên quyết định không để ý đến Cố Viêm. Anh cảm thấy tranh luận cùng Cố Viêm chỉ khiến mình tức chết. Không sợ lưu manh có văn hóa, chỉ sợ lưu manh đùa giỡn văn hóa——
Lúc này, điện thoại của Cố Viêm vang lên. Cố Viêm đứng dậy rời đi, tìm một chỗ yên tĩnh nghe điện thoại.
Sau khi Cố Viêm rời đi, Lâm Trạch Xuyên nhàm chán cầm một trái quýt bắt đầu gẩy gẩy. Khi Lâm Trạch Xuyên cúi đầu lột vỏ quýt, thì thấy một người đến trước mặt anh. Anh ngẩng đầu, đối phương là một thiếu niên diện mạo thanh tú.
Thiếu niên này sắc mặt âm trầm nhìn Lâm Trạch Xuyên. Lâm Trạch Xuyên đợi một lúc, cậu ta cũng không mở miệng. Lâm Trạch Xuyên cũng không để ý đến nữa, tiếp tục cúi đầu lột vỏ quýt.
Thiếu niên thanh tú vốn định dùng ánh mắt giết chết Lâm Trạch Xuyên, chỉ là Lâm Trạch Xuyên không phối hợp với cậu ta, Lâm Trạch Xuyên cúi đầu, ánh mắt hoàn toàn mất đi hiệu lực công kích.
“Này!” Thiếu niên nổi giận đùng đùng gọi một tiếng. Thiếu niên này một thân kiêu căng ngạo mạn, hiển nhiên không phải người láu cá trong giới giải trí. Vừa thấy đã biết là một tiểu thiếu gia nhà ai được nuông chiều từ bé.
Lâm Trạch Xuyên lột một miếng quýt bỏ vào miệng, ăn xong mới ngẩng đầu nhìn thiếu niên anh vừa gạt qua một bên mở miệng hỏi “Cậu gọi tôi?”
“Không gọi mày thì gọi ai!” Cho tới bây giờ đều là người ta lấy lòng nịnh bợ cậu ta, thiếu niên này đâu chịu nổi sự lạnh nhạt như vậy. Vốn đã nhìn Lâm Trạch Xuyên không vừa mắt thiếu niên lúc này lại càng thêm chán ghét Lâm Trạch Xuyên.
Lâm Trạch Xuyên miễn cưỡng dựa vào sô pha “Tôi không phải là ‘Này’, tôi làm sao biết cậu gọi tôi?” Nói xong đem quýt bỏ sang một bên, cầm lấy đặt tại dao gọt hoa quả trên bàn bắt đầu bổ cam.
—— Anh thật sự nhàn đến sợ hãi.
“Lâm Trạch Xuyên!” Thiếu niên bị xem nhẹ hoàn toàn phát bạo, muốn vươn tay kéo cổ áo anh. Lâm Trạch Xuyên cười khẽ một tiếng, cầm dao gọt hoa quả nhẹ nhàng dựng lên trước mặt thiếu niên một chút, tay thiếu niên lập tức thu lại.
Lâm Trạch Xuyên lúc này mới giương mắt liếc thiếu niên một cái “Có chuyện gì?”
Thiếu niên tức giận mặt đỏ rần, nhưng nhìn “Hung khí” trên tay Lâm Trạch Xuyên, lại không dám, sợ không cẩn thận chính mình lại bị thương.
Lâm Trạch Xuyên đem vẻ mặt của cậu ta thu vào trong mắt, trong lòng nhẹ giễu cợt một chút. Như vậy mới đúng là một tiểu thiếu gia được nuông chiều từ bé, một khi rời khỏi sự che chở của gia tộc, thì cái gì cũng không biết. Ngày cả một con dao gọt hoa quả cũng bị hù dọa, còn muốn giáo huấn người khác.
“Cách xa anh Cố Viêm một chút.” Thiếu niên hung tợn nói, chỉ tiếc một chút khí thế cũng không có.
Lâm Trạch Xuyên mỉm cười, “Kỳ thật tôi cũng rất muốn. Nếu cậu có thể nói được với Cố Viêm, tôi sẽ lập tức rời đi, tuyệt đối không quay đầu lại.”
—— Nghĩ anh là một quả hồng mềm nên muốn bóp nát sao. Thiếu niên này không biết chui từ chỗ nào ra, khi Cố Viêm ở đây, không đi tới. Cố Viêm vừa đi, liền bật người xông tới. Chỉ tiếc cậu ta nhìn nhầm rồi, Lâm Trạch Xuyên không phải một người dễ bị bắt nạt.
Đầu tiên là chạy tới đã bị làm lơ, khí thế kém hơn cả khoảng, mở miệng liền đụng phải tấm thiếc rắn chắc.
“Mày ——” thiếu niên bị nghẹn sắc mặt đỏ bừng.
Lâm Trạch Xuyên nhìn thoáng thiếu niên trước mắt.
—— tình yêu đơn phương à, ở một bên tình nguyện thích Cố Viêm, chỉ tiếc Cố Viêm không thích cậu ta. Hơn nữa có lẽ ấn tượng của Cố Viêm đối thiếu niên này cũng rất nhạt.
Thiếu niên nghẹn đỏ mặt, cuối cùng cắn răng nói “Đừng quá đắc ý, mày chẳng qua Ninh…” Đúng lúc này, thiếu niên có chút kinh hoảng mở miệng, “Cố… anh Cố Viêm.”
Lâm Trạch Xuyên quay đầu, hít một hơi nói với Cố Viêm “Cố đại thiếu gia, anh có thể đừng bỗng nhiên xuất hiện khi người khác đang nói đến điểm mấu chốt không. Anh xem anh làm cho người ta nghẹn lời lỡ nghẹn đến chết thì sao?”
Cố Viêm nhẹ nhàng mỉm cười, nhéo nhéo vành tai Lâm Trạch Xuyên “Thật là oan uổng, tôi cũng không ngăn cản cậu ta.”
Nói xong anh đến trước mặt nói với thiếu niên “Đổng Nhiên, đã lâu không gặp, anh trai cậu vẫn khỏe chứ.”
Đổng Nhiên lắp bắp nói “Rất… rất tốt. Em đi trước.” Nói xong liền vội vàng rời đi.
Nếu đổi lại là ngày thường, Đổng Nhiên nhìn thấy Cố Viêm tất nhiên sẽ rất vui sướng, dù thế nào cũng sẽ không bỏ đi trước. Nhưng dưới tình huống như vậy gặp được Cố Viêm, khiến cậu ta hận không thể tìm một cái lỗ mà chui vào.
Lâm Trạch Xuyên sờ mũi, nói với Cố Viêm “Người hâm mộ Cố đại thiếu gia thật đúng là không thiếu.”
Cố Viêm ngồi ở bên cạnh anh, “Đổng Nhiên là em trai của bạn tôi.”
Lâm Trạch Xuyên cười nói “Ngay cả em trai bạn mình cũng không buông tha, anh thật sự là cầm thú.”
Cố Viêm ghé sát vào tai anh cười “Tôi chỉ cầm thú đối với em, có muốn thử một chút không?”
Lâm Trạch Xuyên cương cứng một chút, bật người suy sụp “Không cần——”
Bình thường vào thời điểm này, Cố Viêm sẽ không dừng tay. Nhưng hôm nay, Cố Viêm lại ghé vào tai anh nhẹ nhàng nói “Tạm thời buông tha cho em trước. Cùng tôi đi bệnh viện một chuyến.” Nói xong kéo Lâm Trạch Xuyên.
“Đi bệnh viện làm gì?” Lâm Trạch Xuyên hỏi. Anh nhớ rõ hành trình hôm nay của Cố Viêm không có một cái nào là tới bệnh viện. Nghĩ vậy thì có lẽ mới có quyết định như vậy, sau khi Cố Viêm nhận điện thoại.
“Cố Minh bị thương phải vào viện.” Cố Viêm nói.
Cố Viêm biểu tình cũng không lo lắng, thì có lẽ Cố Minh cũng không bị nguy hiểm đến tính mạng.
Sau khi chào hỏi Tần Nhã Bồi xong, Cố Viêm liền mang Lâm Trạch Xuyên đi bệnh viện.
“Cố Minh thế nào mà lại bị thương?” Cách bệnh viện còn một đoạn, Lâm Trạch Xuyên thuận miệng hỏi một chút. Vị đại thiếu gia Cố Minh này tuy nhìn qua không đáng tin cậy, lại cả ngày ăn chơi đàng ***, chẳng khác nào một nhị thế tổ ăn chơi trác táng. Nhưng Cố Minh bị Cố gia ném vào quân đội một thời gian, tất cả các thành tích khảo hạch đều đứng đầu danh sách, thân thủ sẽ rất tốt. Sao lại đột nhiên bị thương vào bệnh viện.
“Cánh tay trúng một viên đạn.”
Cánh tay trúng đạn đương nhiên sẽ không nguy hiểm đến tính mệnh. Con cháu Cố gia đều được rèn rũa trong quân đội, bị thương cũng là chuyện bình thường, cho nên Cố Viêm cũng không lo lắng. Nhưng cũng vẫn phải đi nhìn một chút.
Lâm Trạch Xuyên khẽ ừ. Trung Quốc quản chế súng ống cực kì nghiêm khắc, nghiêm cấm người dân dùng súng. Tuy vẫn sẽ phát sinh những cuộc đọ súng, nhưng cũng đều ở các khu xa xôi.
Nhưng Cố Minh ở thủ đô xảy ra chuyện, hơn nữa thân phận Cố Minh như vậy, có lẽ còn có khúc mắc.
“Là ai dám ở thủ đô làm như vậy?” Lâm Trạch Xuyên hỏi. Cố Minh gặp chuyện không may, Cố gia tuyệt đối sẽ không bỏ qua, đương nhiên sẽ điều tra.
“Tạm thời còn chưa tìm được manh mối.”
“Ngay cả Cố gia cũng tra không được?” cái này Lâm Trạch Xuyên thật sự có chút tò mò.
Cố Viêm ý tứ hàm xúc, không rõ cười khẽ một tiếng. Lâm Trạch Xuyên nghi hoặc quay đầu, nhìn về phía Cố Viêm, “Anh cười cái gì?”
“Cố Minh.” Cố Viêm thấp giọng cười nói, “Lần này hoàn toàn bị oan.”
Lâm Trạch Xuyên nguýt y một cái “Có chuyện gì mời anh giải thích một chút.”
“Lần tập kích này không phải hướng về phía Cố Minh, là bản thân anh ta chạy lên đỡ đạn giúp người khác, cho nên mới bị thương.”
Lúc này Lâm Trạch Xuyên cũng không biết nói gì. Anh thật sự nghĩ không loại người cà lơ cà phất vô tư tới vô tâm như Cố Minh vậy mà lại đi đỡ đạn cho người khác.
“Người nọ là ai?” Lâm Trạch Xuyên hỏi.
“Lúc ấy anh ta đi cùng Tần Minh.” Cố Viêm nói.
Lâm Trạch Xuyên ngơ ngẩn “Tần Minh?”
Cố Viêm gật đầu, “Đối phương hướng về phía Tần Minh.” Nói xong y liếc mắt nhìn Lâm Trạch Xuyên một cái, “Là người lần trước cùng chúng ta ăn cơm.”
Lâm Trạch Xuyên máy móc gật đầu, cười có chút miễn cưỡng, “Tần Minh phải không, tôi có ấn tượng.” Đúng không chỉ dừng lại ở ấn tượng, mà còn có khắc ấn tượng khắc sâu, nhất lần gặp mặt cuối cùng trước khi chết.
Trong nháy mắt, nội tâm Lâm Trạch Xuyên âm u nghĩ, Tần Minh sao không trực tiếp trúng đạn mà chết luôn đi. Chẳng lẽ thật sự muốn làm tai họa ngàn năm hay sao.
Anh bỗng nhiên cười ra tiếng, âm cuối khống chế không được mà run rẩy, ánh mắt lạnh lẽo.
“Em làm sao vậy?” phản ứng của Lâm Trạch Xuyên bị Cố Viêm thu vào trong mắt.
Lâm Trạch Xuyên nặng nề tựa vào lưng ghế “Tôi không sao.” hai mắt nhắm lại.
Cố Viêm nhìn anh một cái thật sâu, không tiếp tục hỏi. Bởi vì Lâm Trạch Xuyên nhắm mắt, cho nên không thấy.
Đến bệnh viện, Cố Viêm dừng xe, nói với Lâm Trạch Xuyên im lặng nhắm mắt ngồi trên ghế phó lái “Đến rồi.”
Lâm Trạch Xuyên mở mắt chuẩn bị xuống xe. Lúc này, Cố Viêm đột nhiên nói “Nếu em không muốn vào, thì ở trong xe chờ đi.”
Lâm Trạch Xuyên lạnh lùng mỉm cười “Không cần, tôi cùng anh đi.” Tuy Lâm Trạch Xuyên cố gắng khống chế cảm xúc, nhưng hiệu quả đương nhiên không tốt. Bản thân anh cũng không biết, biểu hiện của anh và thân phận của “Lâm Trạch Xuyên” cực kì không hợp.
Cố Viêm thản nhiên nở nụ cười “Vậy đi thôi.”
Cố Minh được an bài trong một phòng bệnh cao cấp. Khi Cố Viêm và Lâm Trạch Xuyên tiến vào, Cố Minh đang gặm táo. Cánh tay trái bị băng bó cực kỳ chặt chẽ, hiển nhiên đã phẫu thuật xong. Cố Viêm nói đúng, Cố Minh bị thương không nghiêm trọng. Ngoại trừ cánh tay bị băng bó, sắc mặt bên ngoài kém một chút, cũng không có gì đáng ngại.
Thấy Cố Viêm vào phòng, Cố Minh ấp úng ấp úng gặm hai ba cái hết quả táo, tùy tay ném hạt táo vào thùng rác, sau đó mở miệng “Em họ thân mến, cậu đến đây xem thành tích của tôi hở? Chẳng lẽ cậu không biết thăm bệnh thì phải mang hoa và quà để an ủi hở?” Sau đó, anh ta đánh giá Cố Viêm một lần từ lên xuống dưới, “Hoa và quà an ủi đâu hả? Cậu sao có thể tay không tới thăm người bệnh? Người ta đã bị thương thân thể, cậu còn muốn làm tổn thương tâm của người ta. Ah ah ah “
“Nếu anh có thể ngậm miệng lại, thân thể anh sẽ nhanh chóng tốt lên.” Cố Viêm thản nhiên nói.
Cố Minh lập tức ngã xuống giường, miệng vẫn không ngừng nghỉ “Cố Viêm, cậu vậy mà lại đi bắt nạt một người bệnh! Cậu có còn lương tâm hay không?” Anh ta chuyển con mắt hai cái, “Nếu không, cậu tặng Tiểu Lâm cho anh đi. Bản thiếu gia từ khi nhìn thấy cậu ấy sau này vẫn luôn nhớ mãi không quên… Cố Viêm, cậu xem bây giờ bản thiếu gia bị thương như vậy, đem Tiểu Lâm tặng cho anh đi.”
“Em thấy anh không phải bị thương cánh tay, mà là bị thương ở đầu nhỉ.”
Một câu của Cố Viêm, khiến Cố Minh bị nghẹn ho khan liên tục.
“Tần Minh đâu?” Cố Viêm nhìn chung quanh một chút, hỏi.
Cố Minh đắc ý dào dạt nói “Bản thiếu gia đây muốn ăn cháo thịt nạc trứng muối, Tần Minh đi mua cho bản thiếu gia rồi.”
“Đó là bởi vì anh giúp anh ta đỡ đạn bị thương, anh ta đương nhiên sẽ phải chăm sóc anh. Nếu đổi thành người khác cũng vậy thôi.” Cố Viêm nhìn vẻ mặt đắc chí của Cố Minh, thay anh ta làm rõ chân tướng.
“Cố Viêm! Cậu không đả kích bản thiếu gia cậu sẽ chết hả!” Cố Minh hét lớn một tiếng, lập tức ủ rũ.
Cố Viêm đứng lên, lôi kéo Lâm Trạch Xuyên đi ra ngoài, “Tinh thần không tồi, xem ra không có gì đáng ngại. Em có thể hồi báo với bác cả được rồi.”
Cố Minh “…”
Đúng lúc này, cửa phòng bệnh mở ra, Tần Minh đi đến.
Cố Minh mắt sáng rực, vẫy vẫy tay phải không bị thương “A Minh, anh rốt cục đến đây. Cố Viêm tên hỗn đản này bắt nạt bản thiếu gia.”
Hoa Cúc: Tui thấy một con khuyển thụ:v (Cố Minh mắt sáng rực vẫy vẫy đuôi…)
Truyện khác cùng thể loại
20 chương
14 chương
16 chương
86 chương
5 chương