Thất Tử ngồi ở trước cửa tiệm hút thuốc, từng vòng, từng vòng khói phun ra từ miệng hắn, không khí nơi khu phố cũ này bị phủ một lớp bụi mỏng mênh mông, biên cảnh phía tây nhiễm một màu đỏ nhàn nhạt đặc trưng của hoàng hôn, khung cảnh giống như nhưng bức tranh vẽ cảnh chiều tà thường thấy. Nhìn màu sắc nới cuối chân trời, Thất Tử suy nghĩ đến thất thần, khi tàn thuốc cháy đến ngón tay hắn mới bừng tỉnh. Hắn dùng chân day day dập tắt đốm tàn thuốc, vươn tay cầm lấy hộp thuốc bên người. Hộp thuốc đã hết sạch, bất tri bất giác, hộp thuốc mà Tiểu Lang cho hắn, hắn đã hút hết. Thất Tử bóp méo hộp thuốc rồi dùng sức ném nó ra xa, vừa lúc hắn ném xong, một lon bia lơ lửng trước mặt hắn. Hắn liếc mắt nhìn nhãn hiệu của lon bia mà Tiểu Lang đang cầm, tiếp nhận lấy nó rồi bật nắp, yên lặng uống từng ngụm. Tiểu Lang mở ra một lon bia khác, ngồi xuống bên cạnh hắn, uống một ngụm bia nói: “Bọn nó kêu em đến hỏi quyết định của anh.” Thất Tử nhìn lon bia trên tay, hắn đã không phải là Thất Tử của trước đây nữa, không có thể lực kinh người và sự bùng nổ mãnh liệt, thậm chí bây giờ hắn có chút do dự… Một lão Đại yếu đuối sẽ mang đến tai họa gì cho anh em, hắn rất rõ ràng. “Tôi không có tư cách làm lão Đại của mấy người.” Tiểu Lang lớn tiếng nói: “Anh không nên tự hạ thấp mình như vậy. Các anh em đều chờ anh trở về, chúng em tin tưởng anh, anh Thất Tử.” Thất Tử lộ ra một nụ cười khổ: “Chỉ bằng sự tin tưởng của mấy người?” Tiểu Lang buông lon bia, đặt nó trên mặt đất, nói: “Anh Thất Tử, em nghĩ anh nên theo em đi đến chỗ này.” Thất Tử nâng đầu nhìn Tiểu Lang nửa ngày, một lúc mới hạ mi mắt, nghĩ nghĩ, thả lon bia nằm lăn lóc trên mặt đất. Hắn cũng không muốn làm Tiểu Lang khó xử, hắn biết Tiểu Lang cùng các anh em mang theo hy vọng đi tìm hắn. Thất Tử đi theo Tiểu Lang leo lên một chiếc xe theo lộ trình. Lộ trình của xe nhanh chóng rời khỏi phố Hồng Phiên ra đến đường quốc lộ, nhìn thấy những khung cảnh quen thuộc, Thất Tử nhướn mày. Tiểu Lang muốn dẫn hắn đi đâu hắn đã đoán ra được, chỉ là hắn không rõ vì sao Tiểu Lang lại muốn đưa hắn đến nơi đó. Chiếc xe đi đến gần hết lộ trình thì dừng đến trước cửa một tòa nhà lớn, hai người bọn hắn xuống xe, Thất Tử nhì thấy tòa nhà này, lông mày không tự giác dựng lên. Tòa nhà quả là đã cũ rồi, lần gần đây nhất tụ tập đến đây cũng đã là chuyện hai mươi năm trước, lúc đó trong tòa nhà này vẫn còn có người ở, không xuống dốc đến mức như bây giờ. Hắn quen thuộc với căn nhà này như vậy, bởi vì nơi này nhà của hắn. Võ đạo Phượng gia từng là đệ nhất khôi thủ võ thuật, sân lớn của căn nhà này chính là nơi luyện võ mấy thế kỷ của Phượng gia võ đạo. Hai mươi năm trước, cha của Thất Tử, Lục Tử, người đã bị bại bởi Ngô Khải Thường, truyền nhân của Ngô gia võ đạo tại một đại hội võ thuật ba năm một lần. Sau sự kiện đó, Phương gia không thể vự nổi sự phấn chấn đối với võ đạo, đến khi Thất Tử được sinh ra, võ thuật của Phượng gia đã bị rớt xuống đến thảm hại. Thất Tử đút hai tay vào túi quần, nhìn tấm bảng gỗ ghi Phượng Lưu Đạo Trường hung dũng khí phác, chậc lưỡi. Đã là quá khứ rồi. “Lão già đó còn chưa chết tâm sao, mấy cái đồ nhảm nhí này lại kiếm được trở về nữa.” Ngay lúc này, đột nhiên một người cấp tốc phóng đến chỗ Thất Tử, ôm lấy chân hắn, là một người đàn ông mặc tây trang. Người đàn ông luôn miệng hàm hồ nói: “Chân heo.” Người đàn ông đang cầm một túi hồ sơ, đầu tóc có chút hỗn độn, dáng người thon dài thoạt nhìn có chút gầy yếu, đứng lên thì ít nhất cũng phải cao 180cm. Từ trên người người đó, Thất Tử ngửi được mùi rượu nồng nặc, trên trán lập tức nổi lên hai đường gân xanh, một cước đá bay người đàn ông. Người đàn ông lồm cồm bò dậy khỏi mặt đất, lảo đảo vài bước, mặt mày xám xịt loạng choạng đứng lên, cào cào lại mái tóc, đảo hai vòng tại chỗ, đôi mắt mờ mịt vì say nhìn trái nhìn phải, lúc này mới đem tầm mắt đặt trên hai người Thất Tử và Tiểu Lang. Người đàn ông trước là nhìn nhìn Tiểu Lang, sau đó lại nhìn đến Thất Tử thì mở miệng nở ra một nụ cười thật lớn, lộ ra hai hàng răng trắng chỉnh tề, trên một cái răng nanh còn dính lá rau mà vừa rồi ông ta ăn. Ông ta say túy lúy ôm lấy Thất Tử, vỗ lưng Thất Tử thật vang: “Tiểu Thất, con còn biết trở về nha! Cha của con đã…… Hức…… Đổi công việc, cha…… Hức, hiện tại cha cũng là bạch lĩnh, bạch lĩnh đó, ha ha……” (pờ lì… có ai hiểu bạch lĩnh là gì ko?) “Rầm” một tiếng, người đàn ông đó quang vinh ngã xuống đất, ngủ vù, vừa dùng miệng thở vừ lẩm bẩm: “Con còn nói cha con không ra sao, cha ra sao rồi đây, hức, hức… hô hô hô……” Người đàn ông ngáy khò khò. Thất Tử trừng nhìn mắt ông ta, mặt hắn đen xì rất khó xem, đã lâu như vậy, người đàn ông này vẫn không thay đổi một chút nào. Tiểu Lang thật cẩn thận nói: “Cha anh hình như là nhận ra anh.” “Sao có thể?” “Ông ta gọi anh là Tiểu Thất, còn không phải là nhận ra đó sao.” “Trước không nói cái này nữa, đem ông ta lôi vào.” Cha nhận ra hắn? Sao lại có thể? Trừ phi ông ta có mắt có thể nhìn xuyên vào bên trong, nhìn thấy linh hồn bên trong cái thể xác này. Thất Tử cùng tiểu lang đem Phượng Lục Tử nâng lên, khiêng vào võ đường rồi đưa đến phòng, đi qua nhà trước và hành lang của căn nhà này đều không nhìn thấy một bóng người. Thất Tử có chút khó hiểu, ông già này sao lại không khóa cửa mà lại đi ra ngoài vậy chứ? Tiểu Lang nhìn ra trên mặt hắn lộ ra sự nghi hoặc, thần bí nói: “Ông nội Ngũ Tử và bọn họ đều ở sân sau.” Thất Tử đang thay đồ ngủ cho Lục Tử, bật thốt: “Bọn họ?” …… Nhìn mấy chục người trong sân chỉnh tề tập võ, Thất Tử nghi hoặc. Tiểu Lang nói: “Những người này đàn em mà anh em bọn em mới thu về, vì để anh Thất Tử có thể yên tâm trở lại, các anh em sẽ cố gắng hết sức.” Thất Tử nhất thời không biết nên nói gì. Tiểu Lang nói tiếp: “Kỳ thật, các anh em đều nguyện ý đi theo anh, là bởi vì anh luôn nghĩa khí, thật tình xem chúng em như anh em trong nhà mà đối đãi, đi theo anh Thất Tử, bọn  em rất vui, mặc kệ anh biến thành bộ dáng gì đi nữa, cho dù là một phế nhân, chúng em cũng nguyện ý đi theo anh, bọn em cần chính là anh Thất Tử, không phải nắm đấm của anh.” Thất Tử nhìn các anh em đang không ngừng cố gắng, lâm vào trầm tư. “Tiểu Thất, cha muốn uống nước.” Đột nhiên quần áo đang mặc trên người bị người ta kéo xuống, Thất Tử từ trong trầm tư bừng tỉnh, mông bị bại lộ trong không khí đón gió lạnh, cơ thể Thất Tử khẽ run rẩy, cố gắng bỏ qua mấy đàn em ở phía sau đang nhìn về bên này. “Hử? Tiểu Thất, sao trên mông con lại có cái lỗ vậy?” Thất Tử lập tức lấy tay bị lấy miệng lão cha của mình: “Câm miệng, con lập tức mang cha đi uống nước.” Hắn cầm quần áo từ trên đất lên mặc vào, nói với Tiểu Lang đang ngẩn người, “Lo ở chỗ này cho tôi một chút.” Sau đó kéo Lục Tử đang ôm một chân của mình bước đi. Lục Tử cười mị mị hướng Tiểu Lang phất tay: “Lần sau lại đến nhà chơi nha.” Tiểu Lang kỳ quái nhìn trái nhìn phải, hắn nhớ rõ phòng của chú Lục Tử ở nhà trước, ở đây nhà dãy nhà sau, hai nơi cách nhau một khoảng khá dài, chú ấy làm sao lại tới đây được? Thất Tử đem Lục Tử dỗ dành nhét vào trong chăn, Lục Tử lại như một con mèo nhỏ làm nũng kéo kéo chăn, lộ ra một đôi mắt ướt sũng đáng thương nhìn hắn. Thất Tử hung dữ nói: “Không được.” “Không được thì thôi… Người ta ngủ một mình hơi sợ, Tiểu Thất cùng cha ngủ được không?” “Một bó tuổi to còn làm nũng, cha không thấy ghê tởm?” Lục Tử đá chăn ra, giống y như một đứa con nít uốn éo: “Không biết đâu, không biết đâu, người ta phải ôm Tiểu Thất, con không cho người ta ôm một cái, người ta liền khóc cho con xem.” Lục Tử hít hít mũi, bộ dáng sẽ lập tức khóc ngay bây giờ. (Tiểu Lục moe quá =w=) Thất Tử che miệng cha hắn lại: “Câm miệng, con cùng cha ngủ.” Lục Tử lập tức chiến thắng mỉm cười, chui vào trong chăn, cuộn tròn lại biến thành một cục tròn tròn. Ngày hôm sau, Thất Tử bị một tiếng thét chói tai làm bừng tỉnh, Lục Tử, cũng chính là lão cha nhà hắn khẩn trương, ôm gối đầu ngồi trên giường lấy tay chỉ hắn ở. “Cậu cậu cậu cậu là ai?” Đã biết tỉnh dậy là như vậymà. Đầu Thất Tử đau nhức. “Cháu nói chú đem cậu ta trở thành Tiểu Thất?” Lục Tử bưng bát cơm, vô cùng nghiêm túc lắc đầu, bên khóe miệng còn dính một hạt cơm trắng trắng, “Không có khả năng! Chuyện này tuyệt đối không có khả năng. Cậu ta bộ dạng xấu như vậy, kém Tiểu Thất nhà chúng ta rất nhiều, chú sao có thể đem cậu ta trở thành Tiểu Thất chứ? Không có khả năng, không có khả năng.” Thật không hổ là cha hắn, người nhà mới là tốt nhất. Thất Tử yên lặng nghĩ. Vì sao lúc Lục Tử say rượu sau lại đem hắn đã trở thành Y Chức nhìn ra thành Thất Tử, chuyện này sau bữa sáng cũng không ai hỏi lại nữa, vì không ai có hứng thú đi truy cứu một người say rượu nghĩ cái gì. Trải qua một đống chuyện phải lo lắng, Thất Tử quyết định trở về, tiếp tục cùng các anh em cùng nhau cố gắng. “Good, Go!” Thất Tử dẫn một trăm đàn em, khí thế bừng bừng, đạp bước tiến thẳng phố Bắc. Chỉ ngắn ngủn trong vòng hai ngày, bọn hắn đã thu hồi được mấy địa bàn bị chiếm, quét ngang cả khu phố Bắc cũ. Đầu não của bốn bang đều đem sự chú ý của mình đặt trên tiểu tử mới mọc lông mao này, sau đó liền chấn động cả bốn bang vì thiếu niên nhỏ gầy này, cùng nghĩ cách ra mặt mượn sức Thất Tử. Còn chưa tới thời gian buôn bán, vậy mà trong quán bar vốn dĩ phải trống trải đã có vài chục người người trong. Người đàn ông ngồi đối diện Thất Tử nói: “Cậu ở phố Hồng Phiên đánh Hắc Ngưu một trận, sau đó còn trói gã lại, tôi rất khó có thể nói cho các anh em một câu công bằng.” Thanh âm của người đó thực bình tĩnh, có chút trầm thấp, các đường cong trên gương mặt thô quánh cương nghị, ngũ quan rõ ràng, tây trang màu đen, bên trong là áo sơ mi mày trắng hưu nhàn, ba nút áo trước ngực cũng không nút lại, áo sơ mi rộng mở để lộ khuôn ngực rắn chắc cùng một đám lông ngực. Đối với phụ nữ mà nói người này quả thật là một người đàn ông rất có tính cảm, ở trên giường có thể thỏa mãn bất kì người phụ nữ nào. Cho dù giờ phút này, người ngồi đối diện chính là lão Đại mà mình tôn kính, Thất Tử cũng không lùi bước, hắn phải có trách nhiệm với anh của mình. “Tôi hiểu ý của Hạ lão Đại, nhưng Hắc Ngưu không thể được thả ra dễ dàng như vậy, gã hại hết mấy anh em tốt dưới tay tôi, việc này không thể quên nhanh như vậy, ngài không thể nói câu công bằng với anh em, tôi nếu thả gã ra cũng không thể có một câu công bằng với anh em của tôi.” “Cậu tính xử trí Hắc Ngưu như thế nào?” Thất Tử cười cười, con ngươi đen tuyền lóe ra ánh sáng tàn khốc. “Mấy anh em kia của tôi trong nhà đều là già có trẻ, thiếu đi trụ cột chính, nhà bọn họ phải tính sao?” Hạ lão đại gật gật đầu, hắn từ trên người thiếu niên này thấy được một bóng dáng quen thuộc, điều này làm cho hắn hạ định quyết định, phải đưa bằng được thiếu niên này về chỗ mình. “Chuyện của Hắc Ngưu tôi có thể giúp cậu áp chế, nhưng tôi có một điều kiện.” Thất Tử hiểu được ý của Hạ lão đại, cũng không quanh co lòng vòng, nói thẳng: “Hạ lão đại không cần phải nói nữa, Y Chức tôi từ nay về sau chính là thuộc hạ của Hạ lão đại.” Hạ lão đại vừa lòng, nâng cốc bia trước mặt lên: “Hoan nghênh gia nhập Bắc bang, chúng ta cùng vì ngày mai, nâng chén.” Thất Tử giơ cốc bia lên chủ động chạm vào cốc Hạ lão đại: “Vì ngày mai.” Hạ lão đại rời đi, ánh mắt Thất Tử tiễn xe Hạ lão đại cho đến khi chiếc xe hòa lẫn vào đám người tấp nập, biến mất ở ngã tư phố Nghê Hồng, xoay người, ánh mắt ngoài ý muốn chạm phải một đôi mắt quen thuộc. hết chương 22.