Edit: Arisassan Nam tử với tiểu ca nhi được phu tử tách ra học riêng, chương trình học của tiểu ca nhi chú trọng nhiều vào cầm kỳ thư họa, còn nam tử thì chú trọng cưỡi ngựa bắn cung, điểm chung là cả hai đều đặt tu dưỡng văn chương lên hàng đầu. Thế nhưng Tô Lâm Nguyệt lại thường hay bị người khác cười nhạo ở mảng cầm kỳ thư họa, đặc biệt là khi thực hành ngay trên lớp, hoàn toàn không hợp với con cháu quý nhân ở kinh thành từ nhỏ đã được học. Căn bản không hề theo kịp tiến độ của mọi người. Hơn nữa do Tô Lâm Nguyệt gia thế bình thường nhưng lại vô cùng xinh đẹp, thu hút sự chú ý của rất nhiều nam nhân, cho nên có rất nhiều tiểu ca nhi căm ghét y. Chỉ trong một thời gian ngắn, chuyện Tô Lâm Nguyệt là một kẻ ngu ngốc chỉ có túi da bên ngoài được truyền khắp trong thư viện. Tô Lâm Nguyệt ngồi trên tảng đá mà tức đến nghiến răng, nếu là trước đây thì ai dám đối xử với y như vậy chứ, sớm đã chết mất xác ở đâu đó rồi. Nếu không phải hiện tại y cần che giấu thân phận thì y mới không để đám hoa cỏ diêm dúa kia leo lên đầu. “Hóa ra ngươi đang ở đây.” Tiếng cười của Ninh Cảnh Duệ vang lên trên đỉnh đầu, làm Tô Lâm Nguyệt sợ hết hồn, lắp bắp hỏi: “Sao ngươi lại tới đây?” “Để tìm ngươi đó.” Ninh Cảnh Duệ ngồi xuống bên cạnh y, ở giữa cách một khoảng cách, nhưng trái tim của Tô Lâm Nguyệt vẫn đập thình thịch, chợt nghĩ đến cái gì đó rồi lại không vui: “Có phải ngươi cũng nghe thấy mấy tin đồn kia không?” Ninh Cảnh Duệ giật giật ngón tay, kiềm nén ý muốn sờ đầu y của mình, sau đó nói: “Đâu ai nói là biết cầm kỳ thi họa thì sẽ không phải là kẻ ngốc nữa đâu. Những đàn sư chơi giỏi, những họa sĩ có tiếng kia, nếu không tinh thông, thì cũng chỉ là tự ngu tự nhạc, hun đúc tâm tính thôi, không đáng để kiêu ngạo. Nếu chỉ giới hạn ở một mục đích riêng, vậy sẽ mất đi cái thú nguyên bản của nó.” Giống như những bức tranh của cha hắn, bên trong đều có hình bóng của phụ thân. Cho dù chỉ là tranh vẽ phong cảnh sông núi đơn thuần, cũng sẽ thường hay thêm vào một bóng lưng đang thưởng thức mỹ cảnh. Ai cũng bảo cha hắn đa tài, nhưng hắn chưa bao giờ thấy cha đi ra ngoài khoe khoang cả, phần lớn là đánh đàn cho bọn họ nghe, vẽ tranh cho phụ thân xem thôi. Vốn trong thư viện đã có rất nhiều đồn đại về Ninh Cảnh Duệ và Tô Lâm Nguyệt rồi, chỉ cần bọn họ xuất hiện chung với nhau, mọi người xung quanh bọn họ nhất định sẽ làm ầm lên, lần nào cũng làm mặt Tô Lâm Nguyệt đỏ tới mang tai. Ninh Cảnh Duệ bất đắc dĩ, đành phải đứng ra ngăn lại, hoặc nói sang chuyện khác. Hồ ly ngốc, lúc thường khôn khéo đến mức nào, giờ lại bày ra cái vẻ mặt này, chẳng lẽ muốn chứng thực những lời đồn đại này sao? Ninh Cảnh Duệ thường đến những nơi công cộng trong thư viện để đi dạo, sẽ thường hay ngẫu nhiên mà gặp được Tô Lâm Nguyệt, quan hệ giữa hai người cũng tốt hơn so với người khác rất nhiều. Hôm nay, lúc Tô Lâm Nguyệt bị một đám tiểu ca nhi vây lại bắt nạt mắng nhiếc, ngón tay giật giật vài cái, đang định động thủ giáo huấn bọn họ thì chợt nghe thấy tiếng bước chân, liền đứng im không làm gì. Âm thanh càng ngày càng gần, y vừa nghe thấy âm thanh quen thuộc, biểu tình trên mặt lập tức đổi thành vẻ điềm đạm đáng yêu. Vốn dung mạo đã vô cùng xinh đẹp, hiện giờ lại lã chã chực khóc, trong đôi mắt còn thấp thoáng nước mắt, khiến người hận không thể ôm vào lòng mà an ủi. “Nhiều người như vậy, là đang thầm nói gì sao?” Mọi người cả kinh, Tô Lâm Nguyệt nghe tiếng thì ngẩng đầu lên nhìn Ninh Cảnh Duệ, các nam nhân đến đây cùng Ninh Cảnh Duệ trông thấy khung cảnh như vậy đều trầm mặc không lên tiếng. Ninh Cảnh Duệ sững sờ, nhìn một đám tiểu ca nhi đứng đối diện Tô Lâm Nguyệt, cười như không cười mà nói: “Lý công tử, Vương công tử, nghe nói quý phủ đều là thư hương thế gia có tiếng, công tử xuất thân từ đó đều là người ôn nhu hiền thục, hiểu biết sách vở và lễ nghĩa. Bây giờ được trông thấy, quả nhiên khiến Ninh mỗ phải mở mang tầm mắt mà.” Những tiểu ca nhi như bọn họ đến thư viện để đọc sách là một phần, mục đích còn lại là tiếp xúc gần, cân nhắc chuyện hôn nhân. Dù là nam tử hay tiểu ca nhi, mục đích phía sau đều là ngầm hiểu. Cho nên ai cũng chú trọng thanh danh của mình, bây giờ bị câu nói tựa như khen ngợi của Ninh Cảnh Duệ giáng xuống, chợt cảm thấy vô cùng cả kinh, đều thu liễm lại rất nhiều. Ninh Cảnh Duệ quay đầu đi một bước, sau đó quay đầu lại vẫy vẫy tay với Tô Lâm Nguyệt, hai mắt Tô Lâm Nguyệt sáng lên, vui vẻ theo sau. “Ngày mai là ngày nghỉ, chúng ta xuống núi chung đi, ta sẽ đến tìm ngươi.” “Ừm, biết rồi.” Ninh Cảnh Duệ muốn hỏi cái gì đó, giật giật môi, thấy xung quanh mình có rất nhiều người, không phải là lúc thích hợp, nên không lên tiếng nữa. Ngày hôm sau, Ninh Cảnh Duệ đưa Tô Lâm Nguyệt đến cửa quán rượu, tạm biệt xong trở về sân viện của mình. Mấy ngày trước hắn đã gửi thư về nhà, chỉ là vẫn chưa thấy hồi âm. Rảnh rỗi không có gì làm lại cảm thấy nhớ nhà, may mà bên cạnh có một con tiểu hồ ly để trêu chọc. Lúc Tô Lâm Nguyệt nghe thấy bằng hữu của Ninh Cảnh Duệ rủ hắn đến thanh lâu uống hoa tửu thì lông mày dựng đứng hết cả lên, tức giận vỗ một chưởng lên bàn, bàn theo tiếng mà nát bươm. Hắc y nhân quỳ phía dưới kinh ngạc một chút, thăm dò hỏi: “Có cần thuộc hạ…?” “Ai dám? Nếu có người dám tổn thương hắn, vậy thì đi Hình đường lĩnh phạt đi.” Màn đêm dần dần phủ xuống, tâm trạng của Tô Lâm Nguyệt càng nôn nóng hơn. Y vốn bị một đám tự xưng là nhân sĩ chính nghĩa truy sát, thấy bọn họ người đơn thế yếu, tách ra đi một mình, nên vọng tưởng muốn bắt tên tiểu ma đầu là y. Một đám người ô hợp, y không hề để vào mắt, còn chưa đến phiên y ra tay, lại trông thấy một chiếc xe ngựa dừng lại giữa đường. Lúc y nhìn sang, đúng lúc rèm cửa được vén lên, ngón tay thon dài mạnh mẽ, khớp xương rõ ràng, sau đó lộ ra một khuôn mặt tuấn lãng lạnh lùng, đôi mắt trong suốt nhìn thẳng vào y. Khi đấy Tô Lâm Nguyệt chợt hoảng hốt, rồi bị ngã sấp mặt. Đâu phải chưa từng thấy nam nhân đâu, với trình độ võ công của y cư nhiên còn ngã sấp xuống nữa, đúng là mất mặt mà! Theo lý thì y đã gặp không biết bao nhiêu nam nhân tuấn mỹ bất phàm, cùng với rất nhiều tên ngụy quân tử ra vẻ đạo mạo, không ngờ rằng lại bị một nam nhân mới gặp lần đầu tiên hút mất hồn. Y nhộn nhạo muốn chủ động đi tranh thủ, chứ cứ ngồi chờ yên một chỗ thì chuyện này chắc chắn sẽ chẳng đi đến đâu. Càng ở bên cạnh nhau, tin tức ngầm tra được càng nhiều, y càng hãm sâu. Tô Lâm Nguyệt phiền lòng lăn lộn trên giường, vừa tưởng tượng ra cảnh Ninh Cảnh Duệ trêu đùa người khác trong thanh lâu liền tức giận vô cùng. “Bịch” một tiếng đứng lên, Tô Lâm Nguyệt quyết định, y cũng phải đi thanh lâu, không cần biết Ninh Cảnh Duệ gọi tiểu quan nào, y sẽ đeo khăn che mặt thay thế người đó. Tô Lâm Nguyệt nhanh chóng chuẩn bị đồ, còn chưa bảo thuộc hạ đi an bài mọi việc thì cửa đã bị gõ vang: “Công tử, Cảnh Duệ thiếu gia đến đây mua rượu, hiện tại người đang ở trong đại sảnh.” Tô Lâm Nguyệt đã ra lệnh, bất cứ lúc nào Ninh Cảnh Duệ đến đây, đều phải thông báo cho y biết. Tô Lâm Nguyệt kinh hoảng, sau đó nhanh chóng sửa soạn y phục và tóc tai lại rồi nhanh chân xuống ngay. Y vừa liếc mắt đã trông thấy Ninh Cảnh Duệ đang một mình ngồi trong góc tự rót tự uống rượu. Tô Lâm Nguyệt chua xót hỏi: “Không phải ngươi có hẹn uống rượu với bằng hữu sao?” Ninh Cảnh Duệ cười như không cười mà nhìn Tô Lâm Nguyệt, hắn chưa từng nói cho y biết chuyện này, việc Tô Lâm Nguyệt từ đâu biết được đã đủ thú vị rồi. Thế nhưng cũng không cần suy nghĩ nhiều, cái này chẳng khác gì với mấy vụ ngẫu nhiên gặp nhau trước đó. “Ta vẫn thích rượu của ngươi hơn.” Tô Lâm Nguyệt âm thầm đắc ý, đương nhiên rồi, tất cả những rượu này đều do một tay y cất, phụ thân y có nháo đòi uống y còn không cho nữa mà. Ninh Cảnh Duệ lưỡng lự hỏi: “Ngươi có cân nhắc đến việc không đến thư viện học nữa không?” Tô Lâm Nguyệt ở thư viện cũng không có tâm tư đọc sách, Ninh Cảnh Duệ hiểu rõ trong lòng, Tô Lâm Nguyệt chỉ sợ là vì hắn nên mới đến thư viện. Không thấy vị huynh trưởng đưa y đến lúc trước sao, trên người không hề có khí chất của người đọc sách, còn lộ rõ vẻ chống cự đối với chuyện đến thư viện. Khi thấy thư viện cũng nhận tiểu ca nhi, liền vội vội vã vã đổi thành mình đến đi học. Vị huynh trưởng kia cũng chạy đi nhanh như trốn. Mục đích của Tô Lâm Nguyệt cũng không phải đọc sách, Ninh Cảnh Duệ thật sự không muốn trông thấy Tô Lâm Nguyệt phải chịu đựng ủy khuất như vậy. Tô Lâm Nguyệt giận dữ đứng lên, rất muốn mắng Ninh Cảnh Duệ, nhưng khi đối diện với gương mặt của hắn thì lại nói không ra lời, chỉ có thể tự giận bản thân mình mà quay người rời đi. “Đợi đã.” Ninh Cảnh Duệ dù có giơ tay ra cũng không bắt kịp tốc độ của Tô Lâm Nguyệt, sắc trời đã tối, Ninh Cảnh Duệ cũng không tiện ở chung một mình với y, chỉ có thể thở dài, tạm gác chuyện này lại sang ngày mai giải quyết. Tô Lâm Nguyệt vô cùng tức giận, rõ ràng lúc trước vẫn bảo vệ y mà, Ninh Cảnh Duệ chắc chắn đã nghe thấy mấy tin đồn kia rồi, cũng nghĩ y là một kẻ ngốc. Bây giờ còn không muốn cho y đến thư viện, chẳng lẽ hắn cảm thấy phiền vì bị y quấn lấy suốt ngày sao? Tức chết mà, mấy tiểu ca nhi kia có gì tốt chứ, một mình y thôi cũng có thể đánh cho bọn họ không thở được rồi. Tô Lâm Nguyệt vừa nổi giận, những thuộc hạ của y lập tức động não, liên tục dâng lên mưu kế giúp thiếu chủ truy nam nhân. Vị huynh trưởng kia ôm kiếm: “Hay là để thuộc hạ trói Cảnh Duệ thiếu gia đến đây đi, bước vào Vạn Minh Cung của chúng ta rồi thì không thể tìm đường thoát.” “Ta đã nói bao nhiêu lần, bây giờ là Vạn Hoa Cung. Vừa nghe tên Vạn Minh Cung thôi là thấy đậm mùi tà giáo rồi, lỡ dọa sợ Cảnh Duệ thì sao? Hắn là con cháu thế gia đàng hoàng, không dính dáng đến giang hồ như chúng ta.” “Hạ độc hắn, không chịu theo ngài thì không cho thuốc giải.” Tô Lâm Nguyệt tức giận ném ly xuống bên chân người ra ý kiến: “Nói nhăng nói cuội gì vậy? Bên ngoài đều kêu đánh kêu giết đối với Vạn Hoa Cung của chúng ta, ai mà dám làm lộ thân phận của ta ra ngoài thì ta sẽ cho hắn đẹp mặt. Một người quang minh lỗi lạc, tâm tư thuần khiết như Cảnh Duệ, chắc phải thích những công tử đại gia gia thế trong sạch, ôn nhu hiền huệ cơ.” Tô Lâm Nguyệt càng nói lòng càng xót, y nhọc lòng bịa đặt thân phận chẳng phải là vì lý do này sao, thân phận thật của y căn bản không thể công khai ra được, với gia cảnh của Cảnh Duệ thì chắc chắn sẽ không tiếp nhận một tiểu ca nhi giang hồ thô lỗ. Đáng lẽ y không nên nói mình là con của chủ quán rượu, như thế Ninh gia thèm để ý y mới là lạ, nếu biết sớm hơn thì đã ngụy trang thành một tiểu ca nhi nhà quan rồi. “Hạ độc không được thì dùng thuốc đi. Nam nhân mà, đều không thể chịu nổi cám dỗ. Nếu Cảnh Duệ thiếu gia là một quân tử quang minh lỗi lạc, vậy cứ gạo nấu thành cơm trước đi, hắn không muốn chịu trách nhiệm cũng không được.” Lời này vừa nói ra, những người khác còn chưa kịp phản đối, Tô Lâm Nguyệt đã vỗ tay cười to: “Sao ta lại không nghĩ tới cách này sớm hơn nhỉ? Đúng là diệu kế mà!” Ngày hôm sau, Tô Lâm Nguyệt ăn diện thật lộng lẫy, mang theo rượu do y đặc chế đến tìm Ninh Cảnh Duệ. Sau khi Ninh Cảnh Duệ rời giường, liền suy nghĩ việc tìm thời gian thích hợp để giải thích cho Tô Lâm Nguyệt về chuyện tối hôm qua, hắn vẫn lo Tô Lâm Nguyệt tức giận không thích hắn nữa, tối hôm qua cũng không tài nào ngủ ngon. Ninh Cảnh Duệ còn chưa xuất phát, Tô Lâm Nguyệt đã hứng thú bừng bừng cầm một vò rượu đến đây. Tô Lâm Nguyệt đến mà không báo trước, cứ quen cửa quen nẻo đi thẳng vào trong. Đôi khi Ninh Cảnh Duệ sẽ mượn cớ mua rượu để đến quán rượu của Tô Lâm Nguyệt, rượu mà chưởng quỹ lấy cho hắn đều lấy từ bên dưới quầy hàng, toàn là những bình rượu rất nhỏ. Hắn cũng trông thấy những người khác tới mua rượu, rượu của bọn họ lại được rót từ những vò lớn bên ngoài. Xem ra rượu bán cho hắn là loại rượu đặc biệt. “Đây là loại rượu ngon mới chưng cất, nhân lúc rảnh rỗi nên ta đích thân mang đến cho ngươi đây. Ngày hôm nay thời tiết rất tốt, không bằng chúng ta uống mấy chén để nếm thử mùi vị đi?”