Edit: Arisassan
“Phụ phụ, phụ phụ.”
Ninh Vũ ôm Tiểu Táo, khuôn mặt hớn hở: “Ngôn Khê ngươi nhìn này, Tiểu Táo biết gọi phụ thân rồi.”
“Ừ, Tiểu Táo thật ngoan, biết nói rất sớm, chắc chắn sẽ là một hài tử vô cùng thông minh.”
“Đúng thế, thông minh giống như cha nó vậy.”
Ninh Vũ ôm Tiểu Táo: “Chúng ta bế sang cho cha xem đi.”
Ninh Vũ vừa tới nơi liền luôn miệng khoe: “Cha, Tiểu Táo của chúng ta biết gọi phụ thân rồi. Nào, Tiểu Táo, gọi một tiếng đi.”
Vừa nãy gọi một cái khiến cho ai cũng vui mừng, hiện tại lại không cho song thân chút thể diện nào, ngậm chặt miệng không thèm nói, tự mình ngồi một chỗ vọc ngón tay.
“Tiểu Táo ngoan, gọi phụ phụ cho ta nghe một chút đi.”
“Phụ phụ?”
Tống Ngôn Khê giải thích: “Hiện tại Tiểu Táo chỉ biết nói phụ phụ, không nói được hai chữ phụ thân.”
“Biết nói sớm hơn Vũ nhi hồi đó rồi, hồi bé Vũ nhi vừa lười vừa ngốc, biết nói hay biết đi đều trễ hơn người khác nhiều.”
Tống Ngôn Khê thầm nói: “Biết đi sớm có gì tốt đâu, chân sẽ bị nặn thành hình tròn mất.” Tống Ngôn Khê vung vung tay một chút: “Nào có đẹp như phu quân đâu, vừa chân dài vừa cao.” Đẹp trai cực kỳ.
Ninh cha buồn cười chỉ chỉ mũi Tống Ngôn Khê: “Được rồi được rồi, ngươi nói gì cũng đúng cả, ai cũng không nói lại được ngươi, Vũ nhi là tốt nhất được chưa, để ta ôm Tiểu Táo một chút nào.”
“Ai, Tiểu Táo lại lớn hơn rồi, bao giờ mới biết gọi công công đây? Công công cho ngươi ăn bánh.”
Ninh Vũ mong chờ nhìn Tiểu Táo, muốn bé kêu một tiếng “phụ phụ” để khoe khoang trước mặt cha mình.
Tống Ngôn Khê nhìn mà buồn cười, cầm đồ chơi của Tiểu Táo lên mà dụ dỗ: “Cha đâu?”
Tiểu Táo nghe thấy giọng của Tống Ngôn Khê, lập tức quay sang nhìn y, hiểu được câu hỏi liền đưa ngón tay bụ bẫm lên chỉ về phía Tống Ngôn Khê.
Ninh cha với Ninh Vũ thấy vậy thì vui vẻ vô cùng.
“Phụ phụ đâu? Phụ phụ là ai?”
Tiểu Táo nhìn Ninh Vũ, nhe hai hàng nướu mới nhú tí răng ra cười.
“Cha, ngươi nhìn đi, Tiểu Táo biết ta kìa, biết ta là phụ thân nó đó.”
Tiểu Táo rất hợp thời kêu một tiếng “Phụ phụ.”
“Ai, đúng là Tiểu Táo ngoan của ta.” Ninh Vũ nghe mà cả lòng đều mềm nhũn.
Ninh Uyên vừa về tới, trông thấy khung cảnh hòa thuận vui vẻ này mà lòng đau xót không thôi, mình thì phải ra ngoài khổ cực làm việc, dãi nắng dầm sương, trong khi đám nhóc này lại được mang mệnh ngồi nhà hưởng phúc.
Ninh Uyên định bế Tiểu Táo, tay còn chưa đưa ra đã bị Ninh cha ngăn lại: “Thôi thôi, người ngươi vừa cứng vừa tro bụi đầy mình, làm bẩn Tiểu Táo của chúng ta mất. Mau thay đồ đi, nước đã chuẩn bị xong rồi kìa.”
Ninh Uyên gãi mũi, nhận mệnh đi thay đồ.
Tiểu Táo ở chung với Ninh Uyên ít nhất, nhưng lại không sợ Ninh Uyên chút nào, ngồi trong lòng Ninh Uyên chơi đùa vô cùng vui vẻ.
Mọi người ngồi cạnh nhau nói chuyện phiếm.
Tống Ngôn Khê nhanh mắt trông thấy Tiểu Táo giật giật chân, rồi nhìn nửa người dưới của mình, trong lòng chợt cảm thấy không ổn, chưa kịp bế lấy Tiểu Táo, Tiểu Táo đã tiểu ra rồi.
Ninh Uyên sầm mặt, nhìn Tiểu Táo: “Ta vừa mới thay đồ mà ngươi đã tiểu ướt hết rồi, sau này không muốn ta ôm nữa đúng không?”
Tiểu Táo chớp chớp đôi mắt to ngập nước của mình, vẻ mặt cực kỳ vô tội.
Tống Ngôn Khê lấy quần áo sạch của Tiểu Táo ra, Ninh Vũ bế Tiểu Táo, động tác thay đồ cho Tiểu Táo của hai người vô cùng thành thạo.
Ninh cha cũng giúp Ninh Uyên một tay, hai người trở về phòng thay đồ một lần nữa.
Ninh Vũ cười trên sự đau khổ của người khác: “Ha ha ha, Tiểu Táo hay lắm!”
Tống Ngôn Khê bất đắc dĩ: “Đừng dạy hư Tiểu Táo.”
“Tiểu Táo được phụ thân ôm ít nhất, cho nên phải để phụ thân biết cảm giác bị tiểu ướt toàn thân.” Tiểu Táo lúc nào cũng tiểu lên người hắn, lần này phụ thân hắn thật sự xui xẻo rồi, hắn thích trêu người như thế này nhất.
Hai người vừa bước ra đã nghe thấy mấy lời này, Ninh Uyên khinh thường mà nhíu mày, Ninh cha thì cười nói: “Phụ thân ngươi hiểu rõ cảm giác đó hơn ngươi nhiều. Hồi bé ngươi cũng cực kỳ bướng bỉnh, lúc cho ngươi đi tiểu thì nửa ngày cũng không có động tĩnh gì, tưởng là ngươi không mắc tiểu, thế mà phụ thân ngươi vừa ôm một cái, ngươi lập tức tiểu lên người hắn luôn. Từ nhỏ đã thích chọc giận phụ thân ngươi rồi, đúng ra thì hắn còn khổ nhọc hơn ta nữa ấy chứ.”
“Thật ư?” Ninh Vũ sáng mắt, không ngờ hồi bé hắn lại có thể lập được thành tựu vĩ đại đến như vậy.
Ninh Uyên trừng mắt: “Tiểu tử thối, từ nhỏ đã hỗn hào rồi. Ngủ một giấc thôi mà còn nằng nặc đòi ta ôm.”
Ninh Vũ đầy mặt không tin, nói hắn dính cha hắn có khi còn đáng tin hơn ấy.
“Không nói dối ngươi đâu.” Ninh cha nói thêm: “Vừa đặt ngươi lên giường là ngươi sẽ khóc, chỉ khi được người khác ôm mới ngủ được. Mà không phải người nào ôm cũng được, hạ nhân dỗ ngươi không được, cha ôm cũng không được, phải để phụ thân ngươi ôm thì ngươi mới nín khóc, ngoan ngoãn chịu ngủ, thiếu điều hành hạ chết phụ thân ngươi, phải ôm ngươi đến mức hai tay tê rần.”
“Sau khi lớn lên cũng chẳng khá hơn được bao nhiêu, không hề nghe lời chút nào, chỉ biết gây chuyện.” Ninh Uyên lên tiếng thuyết giáo Tiểu Táo: “Đừng học theo phụ thân thối của ngươi đó, hồi bé toàn khiến cho chó chê mèo ghét, ai cũng ngại phiền.” Ninh Uyên nói rồi chợt cảm thấy có gì đó không đúng, nhanh chóng sửa lại: “Không được, Tiểu Táo ngươi phải cố gắng hơn đó, phải hỗn hơn cả phụ thân ngươi, để hắn phải đau đầu đi, cho hắn cảm nhận được cái khổ của gia gia lúc trước.”
Ninh cha dở khóc dở cười kéo người ra: “Sao hai ngươi y chang nhau vậy? Chỉ biết dạy hư Tiểu Táo thôi.”
Cả nhà ăn cơm xong thì ngồi cười đùa một chút, sau đó ai nấy về phòng mình.
Ngày mai là ngày yết bảng kỳ thi đồng sinh, tuy phu quân nói không chơi với Hạ Như Phong nữa, nhưng Tống Ngôn Khê biết Ninh Vũ vẫn rất quan tâm tới Hạ Như Phong.
Nếu nói kỹ hơn thì giữa hai người cũng không có mâu thuẫn gì lớn cho lắm, chỉ là ý kiến bất đồng nhau thôi, dù sao hai người cũng đã quen nhau từ nhỏ, thế nhưng không ai chịu nhượng bộ, không muốn mình là người cúi đầu trước, cho nên mới lạnh lùng với nhau như vậy, Tống Ngôn Khê biết trong lòng Ninh Vũ cũng không dễ chịu gì.
Tống Ngôn Khê vẫn phái hạ nhân đi chú ý danh sách yết bảng, đồng thời chuẩn bị lễ vật cho Hạ Như Phong.
Sau đó y nhanh chóng nhận được tin, tuy thứ hạng không tốt, nhưng cuối cùng cũng đậu rồi. Tống Ngôn Khê nghĩ thầm, không biết phải làm gì để hai người làm hòa với nhau đây. Y không hề muốn Ninh Vũ gặp chuyện không vui chút nào.
Hai người bọc kỹ Tiểu Táo, xách theo những đồ dùng cần thiết của Tiểu Táo, lên xe ngựa bắt đầu đi. Đến đầu đường, Ninh Vũ nhanh chóng ôm Tiểu Táo xuống xe ngựa, sau đó đỡ Tống Ngôn Khê xuống, muốn bế Tiểu Táo dạo phố, theo phía sau là vài hộ viện cùng tiểu tư.
Đây là lần đầu tiên Tiểu Táo nhìn thấy đường phố đông người náo nhiệt như vậy, nằm nhoài bên trong lồng ngực của Ninh Vũ, hai mắt nhìn tới nhìn lui liên tục.
“Xem nó vui chưa kìa, nhìn là biết sau này sẽ là một đứa du thủ du thực, thích hóng chuyện này nọ cho xem.”
Tống Ngôn Khê bất mãn nói: “Không được, Tiểu Táo phải làm đại quan, không thể du thủ du thực dạo chơi khắp nơi được.”
Ninh Vũ chậc một tiếng, có chút cười trên sự đau khổ của người khác: “Nghe chưa nhi tử? Cha ngươi mong ngươi làm đại quan lắm đó, nhớ phải cố gắng nỗ lực, để cha ngươi được nở mặt nở mày.” Không biết tại sao Ngôn Khê lại cố chấp với việc Tiểu Táo trở thành đại quan đến như vậy, lúc nào cũng treo câu đó bên mép.
Tiểu Táo thấy cái gì cũng vô cùng tò mò, cực kỳ thích những món đồ có màu sắc sặc sỡ, vừa nhìn thấy liền chằm chằm không đi.
Tống Ngôn Khê mua rất nhiều đồ vật mà Tiểu Táo thích, cái gì cũng có, từ ăn, dùng đến chơi. Đồ ăn thì Tiểu Táo chỉ có thể nhìn, bé vẫn còn nhỏ, không thể ăn hết mấy thứ đó được.
Tống Ngôn Khê nhận ra Tiểu Táo thích nhìn những người có diện mạo xinh đẹp hơn, lập tức tối mặt, chìa ngón trỏ ra cho Tiểu Táo nắm: “Phu quân, sau này có khi nào Tiểu Táo sẽ là một tên háo sắc không? Hiện tại đã lộ ra một ít dấu hiệu rồi kìa.”
Ninh Vũ nhìn một chút: “Đừng nói bậy, Tiểu Táo còn nhỏ như thế, biết cái gì là xấu với đẹp đâu chứ? Hơn nữa, nếu là háo sắc thì sau khi lớn lên rồi cứ làm như ta ấy, cưới đệ nhất mỹ nhân về là xong, lúc đó mọi sắc đẹp trước mắt đều sẽ bị phai mờ. Tằng kinh thương sơn nan vi thủy, trừ khứ vu sơn bất thị vân*.” Lời này của Ninh Vũ khiến cho Tống Ngôn Khê phải nhíu mày.
[*hai câu trong bài Ly tứ kỳ 4 của Nguyên Chẩn, tạm dịch: “Từng qua biển lớn, không gì nước/ Chưa đến Vu sơn, chẳng biết mây”, ý bảo chưa nhìn thấy nước ở biển lớn, chưa trông thấy mây ở Vu sơn thì coi như chưa được thấy nước, thấy mây đích thực.]
Tống Ngôn Khê phì cười: “Là “thương hải” chứ không phải “thương sơn”, trên núi làm gì có nước chứ?”
Ninh Vũ khó khăn lắm mới xuất khẩu ra được một câu thơ, vậy mà lại đọc sai, hắn cảm thấy vô cùng mất mặt, bèn ngụy biện nói: “Ai bảo trên núi không có nước chứ, suối nước trên núi ngọt ngào biết bao.”
“Ừ ừ.”
Tiểu Táo đáng thương, không nhận ra song thân nhà bé đang bận liếc mắt đưa tình, không hề ngại có bé ở đây.
Ninh Vũ nghe lời Tống Ngôn Khê, đến Bích Vân Trai nghỉ chân, chủ yếu là để Tiểu Táo quen mùi sách mực, bồi dưỡng thói quen sau này.
Không ngờ lại trông thấy Hạ Như Phong ở phía trước, Hạ Như Phong cũng trông thấy đội ngũ số lượng không ít kia.
Ninh Vũ hai mắt nhìn thẳng, giả vờ như không nhìn thấy gì, đi ngang qua Hạ Như Phong.
Hạ Như Phong nhìn theo bóng lưng của Ninh Vũ, ra vẻ như muốn nói lại thôi. Tiểu Táo nằm vắt trên vai Ninh Vũ, vẫy vẫy tay về hướng Hạ Như Phong.
Tống Ngôn Khê nhận ra cảm xúc của Ninh Vũ có hơi chùn xuống một ít, sau khi đến Bích Vân Trai, Ninh Vũ bế Tiểu Táo, cho bé xem vài quyển tranh chữ và thư tịch.
Thế nhưng Tiểu Táo lại không hề có hứng thú với mấy thứ này, chỉ giơ tay lên chà chà mặt Ninh Vũ: “Phụ phụ.”
“Sao vậy? Tiểu Táo thối, ngươi không biết miệng ngươi bị hở à? Mở miệng ra nói chuyện là phun nước miếng lên mặt ta, còn không thấy ngại mà cách mặt ta gần như vậy.”
Tống Ngôn Khê kiểm tra tình hình hiện tại của Bích Vân Trai, tiện tay lật lật sổ sách gần đây một chút, đột nhiên như nhớ tới cái gì đó mà đến trước mặt Ninh Vũ, nói: “Phu quân, lúc trước khi ngươi mua Bích Vân Trai, lão bản chính là ta đó.”
Ninh Vũ suy nghĩ một chút mới nhớ ra chuyện này, ban đầu hắn chỉ muốn khiến cho Ngôn Khê cảm thấy vui vẻ, lấy lòng Ngôn Khê, mới mua thứ Ngôn Khê thích cho y, lúc trước Ninh Vũ chỉ lo nghĩ đến Ngôn Khê, không hề quan tâm lão bản là ai cả.
“Có phải do biết người mua là ta nên ngươi mới cố ý tăng giá không?”
Tống Ngôn Khê cười cười làm nũng: “Có sao đâu chứ, dù sao cũng là bạc của ta hết mà.”
Truyện khác cùng thể loại
172 chương
138 chương
41 chương
50 chương
12 chương