Edit: Arisassan
Tống Ngôn Khê cảm thấy mệt mỏi, đành phải đi ngủ trưa. Do bụng bầu nên y không thể nằm ngửa, lúc nào cũng chỉ được nằm nghiêng, để bụng tựa lên mặt giường, giảm bớt gánh nặng cho eo. Thế nhưng nếu ngủ trong tư thế này thì một bên cánh tay cẳng chân sẽ bị tê, buổi tối phải chú ý đổi bên, ảnh hưởng rất nhiều tới chất lượng giấc ngủ.
Ban đêm Ninh Vũ cũng không được ngủ ngon, hắn ngủ một lúc lại phải thức dậy giúp Tống Ngôn Khê xoay người, có lúc Tống Ngôn Khê ngủ quá say, bị tê cả người cũng không tỉnh, hắn phải giúp Ngôn Khê xoay người sang bên kia, xoa bóp chân cho y, Ngôn Khê cùng lắm là mớ mớ lẩm bẩm thôi chứ cũng không tỉnh dậy.
Ninh Vũ thừa dịp Tống Ngôn Khê đang ngủ trưa, đi tìm cha mình: “Cha, ta đã nói chuyện với Hạ Như Phong rồi, hắn sẽ nhắn lại cho nhà hắn.”
“Ừa, vậy thì tốt, Hạ phủ trước sau gì cũng phải giữ thể diện cho mình, biết ngươi từ chối rồi thì sau này chắc sẽ không nhắc lại chuyện này nữa.” Dù sao từ trước đến giờ đều là nhà nam nhân sang nhà tiểu ca nhi cầu hôn, không có nhà tiểu ca nhi nào chủ động đến nhà nam nhân cầu hôn cả.
Nhớ tới những gì Hạ Như Phong từng kể cho mình nghe về thái độ của Hạ chủ quân, Ninh Vũ vô cùng khó hiểu: “Cha, Hạ chủ quân cũng là tiểu ca nhi, y phải biết rõ cảm giác trông thấy phu quân mình nạp thị lúc đang mang thai là như thế nào chứ? Tại sao lại nói như chuyện đương nhiên vậy, chẳng lẽ là vì Ngôn Khê đang mang thai không thể hầu hạ ta, cho nên bây giờ chính là thời điểm tốt nhất để cưới phu nạp thị?”
Ninh cha thở dài: “Tiểu ca nhi nào cũng hy vọng phu quân chỉ có một mình mình, nhưng trong lòng biết rõ chuyện đó là không thể. Cho nên lúc phụ thân ngươi từ chối không muốn nạp thị, mỗi lần ta xuất môn tham dự tiệc trà tiệc rượu này nọ đều bị chế giễu trong tối ngoài sáng đủ điều. Hành động trào phúng đó đều đến từ những tiểu ca nhi khát khao được như vậy.”
Ninh Vũ thật sự không hiểu mấy người đó nghĩ gì: “Tại sao thế? Chẳng phải bọn họ cũng muốn được như vậy à? Tại sao lại đi chế nhạo cha?”
“Bởi vì bản thân mình không có được. Cho nên sẽ thấy ghen ghét. Trường hợp này cũng tương tự vậy, bọn họ đã chủ động đến thế rồi, mà ngươi vẫn kiên quyết chỉ muốn cưới một mình Ngôn Khê, lúc Ngôn Khê mang thai vẫn không có ý định nạp thị, bọn họ đương nhiên sẽ không thể vừa mắt. Nói chung đó là loại tư tưởng mình bất hạnh thì người khác cũng phải bất hạnh giống mình, nếu không trong lòng sẽ cảm thấy rất bất công.”
Ninh Vũ cau mày, vẫn không hiểu được suy nghĩ đó.
Ninh cha vỗ vỗ tay Ninh Vũ: “Có một nam nhân nọ, rất hay động thủ đánh mắng phu lang, sau khi nhi tử của hắn cưới phu lang, cũng thích động thủ đánh phu lang giống phụ thân mình. Người cha ở nhà này đành khuyên nhủ tiểu phu lang, đã như vậy rồi, nhịn một chút là qua thôi. Thế nhưng một lần nọ, tiểu phu lang suýt nữa bị đánh đến sảy thai, nhi tử nhà này mới vô cùng hối hận, quyết định thay đổi tính tình của mình, thề sẽ không đánh phu lang nữa.”
Ninh Vũ vội hỏi: “Sau đó thì sao?” Sao trên đời lại có người muốn đánh phu lang của mình chứ? Thương còn không kịp, vậy mà lại cam lòng động thủ.
“Bọn họ coi như cũng ngọt ngào hạnh phúc qua một quãng thời gian, thế nhưng người cha nhà này lại không nhịn được, nghĩ thầm y lúc nào cũng phải chịu đòn, vậy mà tiểu phu lang chỉ bị đánh có một chút, y cảm thấy không công bằng, vì vậy thường thường nói xấu tiểu phu lang với nhi tử. Một ngày nọ nhi tử của y không kiềm được cơn giận, động thủ tát tiểu phu lang một bàn tay, thế là cái thai kia bị sảy.”
“Sao lại có loại cha ác độc đến thế cơ chứ?”
Ninh cha thở dài: “Người cha ở nhà này cẩn thận chăm sóc tiểu phu lang, ôm tiểu phu lang vừa khóc vừa khuyên y hãy chấp nhận số phận của mình. Vũ nhi ngươi hiểu chưa, bản thân mình gặp khó khăn trong cuộc sống, nên cũng muốn người khác phải gặp khó khăn như mình. Đây là lý do những chủ quân kia muốn nạp thị lang cho nhi tử nhà mình, tích cực chủ động khuyên những phủ khác nạp thị lang. Phần còn lại là do lợi ích từ quan hệ thông gia.”
Ninh Vũ bỗng dưng nhớ tới một câu nói, bản thân mình quỳ lâu, cũng không muốn người khác đứng dậy. Cho nên khi có một tiểu ca nhi đặc biệt không giống như bình thường, người kỳ thị bài xích nhiều nhất lại là các tiểu ca nhi.
Nói tới việc học tập, Ngôn Khê tài giỏi hơn hắn rất nhiều, đôi khi còn giả vờ vô tình giúp hắn vài chỗ, chỉ sợ hắn sẽ cảm thấy mất mặt rồi tức giận. Hắn không phải là loại người tức giận chỉ vì phu lang tài giỏi hơn mình. Vậy mà những tiểu ca nhi ngoài kia lại thường thường nói xấu sau lưng Tống Ngôn Khê, nói rằng tài giỏi quá sẽ chèn ép uy quyền của phu quân, như vậy thì sẽ không được phu quân thích…v.v.
“Chủ quân, thiếu gia, Hạ công tử tới thăm.”
Ninh Vũ vội hỏi: “Người đang ở đâu?”
“Thiếu chủ quân đang tiếp đón ở phòng khách.”
“Cha, ta đi trước đây.” Ninh Vũ không chờ cha trả lời đã vội vội vàng vàng chạy tới phòng khách, hắn vẫn chưa nói chuyện của Hạ Tử Câm cho Tống Ngôn Khê nghe, nếu Hạ Tử Câm lỡ miệng nhắc đến trước mặt Ngôn Khê thì với thân thể hiện tại, có lẽ Ngôn Khê sẽ không chịu được dù chỉ là một chút kích thích mất.
Tống Ngôn Khê vừa mới ngủ trưa dậy, tóc vẫn chưa buộc, miệng còn liên tục ngáp, thân thể uể oải cực kỳ, hai mắt cũng mắt nhắm mắt mở, chân trước tiểu thị vừa bẩm báo xong, chân sau Hạ Tử Câm đã xuất hiện.
Tống Ngôn Khê một thân khí tức lười nhác, không hề giống với Tống thiếu chủ quân đoan trang đứng đắn, quần áo gọn gàng, búi tóc cẩn thận tỉ mỉ lúc ở bên ngoài chút nào.
“Tiểu Trúc, đưa Hạ công tử đến phòng khách trước đi, để ta rửa mặt một chút.”
Tống Ngôn Khê thật sự không muốn đứng dậy chút nào, y chỉ muốn lười biếng nằm yên một chỗ, tốt nhất là vùi vào trong ngực Ninh Vũ, nhưng bất đắc dĩ vẫn phải chỉnh lại quần áo, đánh răng rửa mặt, chải kỹ tóc tai nhưng không búi tóc, chỉ đơn giản lấy dây cột lại. Đây là yêu cầu của phu quân, không cho y mang trâm cài hay đồ trang sức sắc nhọn trên đầu, sợ sẽ làm y bị thương, hơn nữa dạo này y rất thích nằm, mang trâm trên đầu cũng không tiện lắm.
“Tử Câm, đã để ngươi phải chờ lâu rồi. Ngươi rảnh rỗi đến đây có chuyện gì vậy?”
Hạ Tử Câm chưa từng thấy Tống Ngôn Khê trong bộ dáng lôi thôi lếch thếch như thế này bao giờ, quần áo mặc trên người rộng thùng thình, khiến cho dáng người trông vô cùng mập mạp, không buộc nhỏ eo, để lộ ra vòng eo thon, khiến cho dáng người nhu nhược uyển chuyển hơn như hồi trước nữa.
Tống Ngôn Khê thấy Hạ Tử Câm cứ dùng ánh mắt soi xét để đánh giá mình thì cười nói: “Để ngươi phải cười chê rồi, hiện tại ta cũng không dám soi gương, do bị sưng phù nên phần đùi to hơn trước rất nhiều, giày cũng phải đổi liên tục vì mang không vừa, mấy đôi giày ta làm cho phu quân cuối cùng lại để mình mang.”
Tiểu ca nhi ai cũng thích chưng diện, nhưng lúc Tống Ngôn Khê nói ra những lời này thì trên mặt không hề tỏ vẻ khó chịu chút nào, nét ôn nhu hiền hòa trên mặt trái lại còn giúp trung hòa bộ dạng cồng kềnh của y, một chút cũng không ảnh hưởng đến dung mạo xinh đẹp của Tống Ngôn Khê, đồng thời toát ra một loại khí chất hấp dẫn khác.
Hạ Tử Câm sau một khoảng thời gian chờ đợi cũng không còn tức giận như lúc mới đến nữa, nhanh chóng nói thẳng vào vấn đề chính: “Ninh Vũ không nói cho ngươi biết sao? Ta muốn gả làm bình phu cho hắn.”
Tống Ngôn Khê bị ô mai trong miệng chua đến nhíu cả mặt: “Vì sao? Ngươi thích phu quân à?”
Hạ Tử Câm dù lớn mật cỡ nào cũng là một tiểu ca nhi chưa thành thân, chữ thích đối với y vẫn rất ngại, không giống tiểu yêu tinh, miệng không biết đã nói bao nhiêu lần rồi.
“Không, không phải.” Hạ Tử Câm nói một cách đương nhiên: “Ta gả cho hắn không tốt sao? Ta không thích hắn, sẽ không tranh sủng với ngươi. Ta cũng có thể giúp ngươi đối phó với các thị lang khác, sẽ không làm ảnh hưởng đến cuộc sống của các ngươi, các ngươi muốn làm gì thì cứ làm cái đấy. Buổi sáng ta còn có thể ngâm thơ luận từ, vẽ tranh chơi cờ với ngươi.”
Tống Ngôn Khê ăn xong ô mai trong miệng, nhìn Hạ Tử Câm một lúc, sau đó cười cười lắc đầu: “Ngươi vẫn còn trẻ con lắm.”
Hạ Tử Câm cảm thấy Tống Ngôn Khê như đang xem thường mình, liền tức giận nói: “Ta bằng tuổi ngươi đấy.”
“Ngôn Khê.” Thanh âm gấp gáp của Ninh Vũ truyền đến từ đằng xa, chỉ trong chốc lát đã chạy đến trước mặt Tống Ngôn Khê, rồi kiểm tra thân thể của Tống Ngôn Khê từ trên xuống dưới.
Tống Ngôn Khê cố gắng kiềm chế khao khát vừa nhìn thấy Ninh Vũ là muốn giơ tay ra ôm một cái của mình, cầm khăn lên lau mồ hôi trên trán Ninh Vũ: “Sao lại vội vã như vậy?”
Thấy Tống Ngôn Khê không bị gì, lúc này Ninh Vũ mới có thời gian quay sang nói với Hạ Tử Câm: “Hạ công tử, chúng ta còn có chuyện phải làm, không thể đón tiếp ngươi được, mời ngươi về giùm.”
Hạ Tử Câm bị xua đuổi một cách ghét bỏ và không khách khí rõ ràng như vậy, lập tức giận đến mức mặt đỏ cả lên.
“Phu quân, ngươi về thư phòng đọc sách đi, ta và Hạ công tử có chuyện muốn bàn.”
“Ngôn Khê.” Ninh Vũ vô cùng không đồng ý, hắn không biết Hạ Tử Câm với Ngôn Khê đã nói đến đâu, nhưng hắn không thể loại trừ bất kỳ khả năng nào được, chỉ muốn đuổi Hạ Tử Câm ra ngoài rồi cẩn thận giải thích với Ngôn Khê.
Tống Ngôn Khê ý cười đầy mặt: “Ta biết, yên tâm đi. Tiểu ca nhi bọn ta nói chuyện, nam nhân không được nghe trộm đâu đấy. Ngươi cứ đến thư phòng đọc sách đi. Có chuyện thì ta sẽ gọi ngươi.”
Ninh Vũ bị đuổi về thư phòng, cầm sách trên tay nhưng một chữ cũng không đọc vào. Tuy biểu hiện của Ngôn Khê không giống như trong tưởng tượng của hắn, nhưng hắn vẫn không thể yên tâm nổi được.
Trong mắt hắn Ngôn Khê vừa yêu kiều vừa nhu nhược, thân thể gầy yếu, khí lực lại nhỏ, vừa thiện lương vừa dễ mềm lòng, lúc nào bị bắt nạt cũng cố gắng nhẫn nhục chịu đựng. Hắn luôn cảm thấy mình phải nâng y trong lòng bàn tay mà thương yêu, ôm y vào trong ngực mà che chở.
Nếu Hạ Tử Câm nói cho y chuyện đó thì không biết y sẽ lén lút khóc thầm cỡ nào đây. Thế nhưng Ngôn Khê lại không cho hắn nhúng tay, còn đuổi hắn ra ngoài nữa.
Tống Ngôn Khê nhìn theo Ninh Vũ bước ba bước lại quay đầu một lần, thấy người đã đi ra ngoài mới thu tầm mắt lại.
“Loại người thô lỗ như thế này, sao ngươi có thể chịu đựng được chứ?”
Thô lỗ? Tống Ngôn Khê che miệng cười thầm, trước mặt y Ninh Vũ không hề thô lỗ chút nào cả, chỉ thô lỗ với những tiểu ca nhi khác thôi, đương nhiên Tống Ngôn Khê sẽ không nói ra mấy lời này.
Ở đời trước Tống Ngôn Khê đã được lĩnh giáo mức độ quật cường của Hạ Tử Câm, lúc Hạ Tử Câm nói ra chuyện kia y có hơi kinh ngạc một chút, nhưng sau khi suy nghĩ kỹ lại thì không cảm thấy lo lắng nữa. Phu quân của y không phải là Lý Hàn, y không tin Ninh Vũ thì còn tin ai được chứ? Dù thế nào Ninh Vũ cũng sẽ không tổn thương y.
Tình cảm cùng duyên phận của hai người bọn họ kéo dài từ đời trước đến đời này, không ai có thể so sánh được, cũng không ai có thể chen ngang.
Hạ Tử Câm dù là đời trước quấy nháo đòi gả cho Lý Hàn, hay là hiện tại ở ngay trước mặt y nói muốn gả cho Ninh Vũ làm bình phu, trong mắt Tống Ngôn Khê chẳng khác nào những hành vi ấu trĩ của trẻ con cả, ngây thơ cực kỳ.
“Ta không cần người khác giúp ta đối phó với thị lang, bởi vì nhà chúng ta không có thị lang. Hơn nữa, ta cũng không muốn ngâm thơ luận từ, vẽ tranh chơi cờ với ngươi.”
Hạ Tử Câm bị cách nói thẳng thắn này của Tống Ngôn Khê dọa đến trợn to cả hai mắt: “Vì, vì sao?”
“Vì ta muốn chăm sóc Tiểu Táo đó.” Tống Ngôn Khê sờ bụng: “Tiểu Táo sắp ra đời rồi, ta nhất định phải chăm sóc cho nó. Đồng thời phu quân cũng phải đọc sách để sau này đi thi Hương, ta phải quan tâm sức khỏe và đồ ăn của hắn. Nếu có thời gian rảnh rỗi, ta muốn ở bên cạnh phu quân hơn, cùng hắn ngắm hoa trò chuyện, vẽ tranh chơi cờ. Cùng hắn đi dạo phố ăn đồ ăn vặt, đến hồ chèo thuyền. Chúng ta có rất nhiều chuyện muốn làm. Cho nên ta không có thời gian, cũng không muốn ngâm thơ luận từ với ngươi.”
“Ngươi, tại sao ngươi lại trở nên tục khí như vậy? Ngươi phải luôn cầm kỳ thư họa mới đúng chứ.”
“Cho nên mới nói ngươi vẫn còn trẻ con lắm. Ta sẽ đánh đàn cho phu quân và Tiểu Táo nghe, chơi cờ với phu quân, vẽ tranh cho hắn xem. Ta chỉ muốn làm tất cả mọi thứ cùng với Ninh Vũ. Sau này ngươi có người mình thích rồi thì ngươi sẽ hiểu.”
Người Hạ Tử Câm muốn chơi cùng lại không muốn chơi cùng y, còn ngại phí thời gian nữa. “Nhưng hắn còn nạp thị lang mà, hắn còn phải đi bồi người khác, lúc đấy ngươi phải làm sao đây?”
“Tại sao hắn lại nạp thị lang?”
Hạ Tử Câm tức giận: “Tại sao cái gì chứ? Không phải đó là chuyện đương nhiên sao? Nam nhân đều tam phu tứ thị mà?”
Ngoài mặt Hạ Tử Câm vô cùng ngông nghênh kiêu ngạo, vênh váo tự đắc, luôn tỏ vẻ cao sang, nhưng trong lòng lại ngầm thừa nhận sự tồn tại của thị lang và thứ tử, cho rằng đó là chuyện đương nhiên.
Còn Tống Ngôn Khê thì giấu sự kiêu ngạo của mình tận trong xương, bên ngoài lại ôn hòa hiền huệ, nhưng nếu Ninh Vũ mà tam phu tứ thị thì y sẽ không thể nào chấp nhận được. Y không nỡ thương tổn đến Ninh Vũ, nên sẽ chỉ tự mình buông tay, cố gắng quên đi Ninh Vũ mà ra ngoài lưu lạc, cũng chắc chắn sẽ không ở yên trong hậu viện, chờ đợi sự sủng ái lúc có lúc không của Ninh Vũ. Dù là gặp dịp thì chơi cũng không được.
Tống Ngôn Khê lắc đầu: “Phu quân không như vậy. Nếu ngươi không thích phu quân thì hãy đi tìm những nam nhân khác đi. Ta không cần ngươi giúp đối phó thị lang, cũng không muốn cùng ngươi ngâm thơ luận từ. Ta và phu quân có cuộc sống riêng của chúng ta, không muốn ngươi chen ngang vào giữa.”
Hạ Tử Câm tức giận: “Nếu ta thích Ninh Vũ thì sao?”
“Phu quân chỉ thích ta. Có rất nhiều người thích hắn, người muốn gả cho hắn càng nhiều hơn, không chỉ có một mình ngươi đâu.” Dù sao Ninh Vũ cũng tài giỏi như vậy, còn là nam nhân tốt nhất thế giới, không ai thích mới là lạ.
Truyện khác cùng thể loại
172 chương
138 chương
41 chương
50 chương
12 chương