Edit: Arisassan
Ninh cha thấy Ninh Vũ bê một mầm cây nhỏ trên xe ngựa xuống thì khá là kinh ngạc, y biết hai người vừa đi Tống phủ về, nhưng sao về rồi còn mang theo một mầm cây chi vậy?
“Vũ nhi, các ngươi đang làm gì thế?”
“Chúng ta đang trồng Tiểu Táo.”
Ánh mắt của Ninh cha nhẹ nhàng lướt qua phần bụng của Tống Ngôn Khê một chút, Tiểu Táo không phải đã được gieo trồng rồi à?
Ninh Vũ ngồi xổm xuống đào đất trồng cây rồi tưới nước.
Tống Ngôn Khê đứng một bên quan sát cùng Ninh cha.
Tống Ngôn Khê kể lại mọi chuyện cho Ninh cha đang không hiểu gì nghe.
Ninh cha nghe xong liền liên tục cảm khái, Vũ nhi tiểu tử này từ nhỏ đã gian trá biết hẹn ước này nọ, dùng một trái táo đổi lấy trái tim của tiểu mỹ nhân. Tặng táo thì đúng ngay trái mọc ra từ cây giống đã trưởng thành, cả tên của hài tử cũng đặt là Tiểu Táo luôn. Không ngờ nha không ngờ nha, tiểu tử này thật sự thông minh đến thế à? Biết cách thông đồng tiểu ca nhi như vậy.
Ninh Vũ làm xong thì đứng lên, Tống Ngôn Khê lập tức cầm khăn đi đến lau mồ hôi cho Ninh Vũ.
“Ta đã sai người dựng hàng rào xung quanh, cẩn thận chăm sóc cây táo này rồi. Để nó cùng trưởng thành với Tiểu Táo của chúng ta.”
Ninh cha nghe thấy thì cố gắng nghiêm mặt không cười. Sau khi về phòng liền kể lại chuyện hôm nay cho Ninh Uyên: “Miệng của tiểu tử thối nhà ngươi như được bôi mật vậy, mấy câu nói ngọt tuôn ra liên tục luôn, không câu nào giống câu nào.”
“Trước đây không phải hắn đã nịnh ngươi như vậy sao. Miệng hắn lúc nào cũng cha là tiểu ca nhi trẻ nhất xinh đẹp nhất, không ai sánh bằng.”
“Hắn nói thật mà, nịnh ta chỗ nào chứ?”
“Ừ ừ, là nói thật cả.”
“Uổng công ta hồi trước còn lo hắn không biết dỗ dành phu lang của mình. Ngươi không thấy Ngôn Khê bị hắn dỗ đến mê muội như thế nào đâu. Còn biết bày trò lãng mạn này nọ nữa, chỉ một trái táo đã đổi được trái tim của Ngôn Khê.” Như chợt nhớ tới chuyện gì đó, y liền trừng mắt nhìn Ninh Uyên: “Cùng một cái đức hạnh giống như ngươi. Lúc trước ngươi cũng thế.”
Ninh Uyên dù bận nhưng vẫn ung dung hỏi: “Cũng gì?” Ninh Uyên ép người sát vào tường, giơ hai tay lên chặn không cho người trong lòng chạy trốn: “Cũng dùng mấy nhánh hoa dại đổi lấy trái tim của ngươi à?”
Ninh cha rúc người lại một chút, ghét bỏ nói: “Thiệt thòi quá thiệt thòi quá đi mà. Lúc trước nhiều người tặng ta vàng bạc châu báu như vậy, còn có vài bảo bối giá trị không nhỏ nữa. Tại sao ta lại bị mỡ lợn đóng đầu, coi trọng vài nhánh hoa nát vớ vẩn như thế chứ? Còn là mấy nhánh hoa dại tiện tay hái được ven đường.”
“Cái này phải hỏi phu lang ngươi.” Sau khi hôn xong, thanh âm trầm thấp từ tính của Ninh Uyên lại vang lên: “Có nhớ ta không?”
Trước khi bị hôn Ninh cha liên tục khẩu xà tâm Phật, sau khi hôn xong thì thật thà vô cùng, lời nói ra ngoài đều là những gì mình nghĩ: “Nhớ.”
Lồng ngực của Ninh Uyên vì cười mà rung cả lên.
Ninh cha hồi còn trẻ cũng là một mỹ nhân nổi danh, thế nhưng tính tình có hơi mạnh mẽ. Tuy nhiên với gia thế cùng các ưu điểm cá nhân của y, mạnh mẽ tuỳ hứng cỡ nào cũng có thể thông cảm được, vẫn có rất nhiều nam nhân cam tâm tình nguyện theo đuổi sau lưng.
So với các loại lấy lòng cùng theo đuổi của những thanh niên tuấn kiệt khác, phương pháp của Ninh Uyên vô cùng giản dị, sau khi tập luyện ở binh doanh xong, trên đường trở về tiện tay hái một ít hoa dại, cuối cùng lại câu được người.
Từ lúc Tống Ngôn Khê mở cửa sổ là trông thấy mầm cây nhỏ kia, trong lòng y vô cùng đắc ý. Đây chính là cây do phu quân y tự tay trồng, sẽ cùng trưởng thành với Tiểu Táo của y.
“Thích lắm à?”
“Ừa, tuổi của nó bằng quãng thời gian chúng ta quen biết nhau.”
Ninh Vũ ngồi xuống cạnh Tống Ngôn Khê, cùng y ngắm nhìn mầm cây nhỏ bên ngoài: “Không, thời gian chúng ta quen biết nhau còn dài hơn số tuổi của nó cơ.” Cách vô số năm tháng ở đời trước.
“Ngươi đừng nghĩ về chuyện của đời trước nữa, đó không phải là ngươi, đối với ta mà nói thì ta không hề bị tổn thương chút nào.”
Ninh Vũ không trả lời. Cái cảm giác bất lực không thể làm gì, chỉ biết nhìn mọi chuyện đi về hướng bi kịch đó, hắn thật sự không muốn trải nghiệm thêm lần nào.
“Phu quân, ngươi nói thử xem, sau này nếu chúng ta có thêm tiểu bảo bảo, chúng ta cũng trồng thêm cây được không, như vậy tuổi của nó sẽ bằng với tuổi của bảo bảo, đợi đến lúc tiểu bảo bảo lớn lên thì chắc chắn sẽ rất vui vẻ.”
“Ừa, có thể trồng đào, trồng nho, sau này bảo bảo lớn lên sẽ có thể ăn được trái mọc từ cây luôn.”
Tống Ngôn Khê giơ tay ra tính toán một chút: “Chúng ta phải sinh thêm vài đứa nữa mới đủ. Bởi vì ta vừa muốn trồng đào, vừa muốn trồng lựu, còn muốn trồng anh đào nữa.”
Ninh Vũ hôn hôn môi Tống Ngôn Khê một chút: “Đều có hết.”
Tống Ngôn Khê cười cong cả mắt. Thế nhưng tựa như nhớ tới chuyện gì đó, y tiếp tục nói chuyện với Ninh Vũ: “Người do ta phái ra lần trước có bẩm báo, Lý Hàn thường hay đến Ỷ Thuý Viện, còn đàm luận chuyện gì đó với ông chủ của Ỷ Thuý Viện nữa, nghe nói cuộc thi hoa hậu đang rất nổi tiếng gần đây là do Lý Hàn đề xuất. Gã còn nghĩ ra rất nhiều thứ mới lạ. Tuy nhiên sau khi trở về Viên phủ, Viên Trí Chi lúc nào cũng gây sự với gã, nói gã bị Bạch Vô Trần câu mất hồn rồi. Có lần hắn còn đến Ỷ Thuý Viện đập phá nữa, cuối cùng bị Lý Hàn tát một bạt tai. Không biết chuyện gì xảy ra sau đó mà Viên Trí Chi lại sinh non. Thật là đáng thương quá đi. Lý Hàn đã cưới Viên Trí Chi rồi còn dây dưa mập mờ với người khác.”
Ninh Vũ lấy ngón tay quấn quấn lọn tóc của Tống Ngôn Khê: “Qủa báo cả thôi, Viên Trí Chi cũng không phải là người vô tội. Trước đây hắn biết rõ ta và ngươi có hôn ước, còn sắp thành thân với nhau, vậy mà vẫn tiếp tục cấu kết làm bậy, dây dưa mập mờ với tên ngoại lai kia. Rốt cuộc cũng chỉ là một tên kỹ tử thế gia có hư danh được truyền bá rộng rãi mà thôi.” Đời trước bị Ninh Vũ đổi thành trước đây, dù cho xung quanh không có ai, hắn vẫn không muốn có thêm người thứ ba biết được bí mật giữa Ngôn Khê và hắn.
Tống Ngôn Khê le lưỡi: “Phu quân, ngươi nói xấu người khác đúng là không khách khí chút nào mà. Ta còn muốn cảm ơn Viên Trí Chi cùng tên ngoại lai kia thành đôi với nhau, bỏ quên ta ở chỗ khác. Ta không muốn bị người khác ngoài ngươi đụng vào người đâu.” Nhắc tới chỗ này, Tống Ngôn Khê liền nở một nụ cười: “Phu quân, ta chợt cảm thấy đời trước của ta như vậy cũng là một loại may mắn, không đáng thương chút nào. May mà tên ngoại lai kia không thích ta.”
Tống Ngôn Khê dựa vào ngực Ninh Vũ, ngẩng đầu giơ tay lên sờ sờ cằm Ninh Vũ: “Hiện tại chỉ cần nghĩ đến việc ngươi vẫn luôn bầu bạn bên cạnh ta, ta không hề khó chịu chút nào, trái lại còn cảm thấy vô cùng vui vẻ nữa.” Sau đó đột nhiên ngồi bật dậy, nắm chặt quần áo của Ninh Vũ: “Thế chẳng lẽ ta làm gì ngươi cũng nhìn hết sao? Những lúc ta tắm rửa, đi vệ sinh ấy…”
Đúng rồi, lúc y tắm Ninh Vũ có ngồi ngay phía trước thùng gỗ, mặt đối mặt với y, còn giơ tay lên sờ y nữa.
“Lúc nào ngươi đi vệ sinh cũng ngồi ngẩn người quên cả thời gian, tới khi đứng lên thì chân tê không thể bước đi được. Còn có lần ngươi quên mang giấy, đành phải dùng khăn tay của mình…”
Tống Ngôn Khê bịt miệng Ninh Vũ lại: “Không được nói nữa.”
Y rút lại lời nói khi trước, Ninh Vũ luôn luôn bầu bạn bên cạnh thật sự không tiện tí nào.
Một lúc sau, Tống Ngôn Khê chậm rãi nghẹn ra một câu hỏi: “Vậy ngươi cũng nhìn thấy bộ dạng lúc về già của ta à? Chắc chắn là rất xấu đúng không?”
“Lần này, ta sẽ từ từ già đi cùng ngươi.”
Tống Ngôn Khê vừa tưởng tượng ra khung cảnh kia liền không nhịn được mà cười rất vui vẻ: “Giống như phụ thân với cha đúng không? Cùng nhau nuôi lớn tiểu bảo bảo, nhìn nó thành thân sinh con, sau đó chúng ta sẽ chậm rãi già đi, như vậy thật tốt quá.”
Hiện tại chữ của Ninh Vũ đã tiến bộ hơn rất nhiều, viết ra cũng mang vài phần khí khái, trên người cũng nhiễm phải mùi sách mực, tao nhã ung dung. Tống Ngôn Khê ngắm nhìn Ninh Vũ luyện công mà thất thần, phu quân của y thật là đẹp, còn là của một mình y, dung mạo của y cũng rất xinh đẹp, Tiểu Táo của bọn họ chắc chắn sẽ là tiểu bảo bảo xinh đẹp nhất đáng yêu nhất.
Tống Ngôn Khê mài mực, sau đó phác hoạ bộ dạng của Ninh Vũ lên giấy. Lần đầu y vẽ Ninh Vũ là lúc y đang tức giận, cố ý vẽ hắn thành bộ dáng chịu đòn vô cùng đáng thương. Khi đó dù thế nào y cũng không ngờ được rằng, người y hận không phải là phu quân của y.
Bức tranh dưới tay chậm rãi thành hình, dưới gốc cây đào tươi tốt tráng kiện, xung quanh là cánh hoa đào rơi xuống lả tả, như một cơn mưa hoa phủ đầy trời. Ninh Vũ ngồi dưới tán cây, phong thần tuấn lãng, miệng hơi nhếch lên cười, trong ngực còn ôm thêm một đại mỹ nhân, ha ha.
Đợi đến lúc y vẽ xong, Tống Ngôn Khê mới phát hiện Ninh Vũ đã lẳng lặng đứng sau lưng quan sát y một hồi lâu, liền tức giận đánh hắn một chút: “Ngươi dám nhìn lén ta.”
Ninh Vũ bắt được bàn tay đang đánh về phía mình của Tống Ngôn Khê, hôn hôn một chút: “Hiện tại Ngôn Khê không cần nhìn người cũng có thể vẽ được, có phải là do lúc trước vẽ nhiều rồi nên mới hiểu rõ từ khuôn mặt tới biểu cảm luôn sao?”
Tống Ngôn Khê nhớ tới những thứ mình vẽ trước kia, mặt đỏ hết cả: “Ngươi muốn xem nữa không? Để ta vẽ tiếp.”
Đôi khi Tống Ngôn Khê đúng là một tiểu khả ái, nhưng phần lớn thời gian đều là tiểu yêu tinh, Tiểu Táo đúng là vướng víu quá mà. Lúc không có Tiểu Táo thì luôn luôn ngóng trông, lúc có rồi thì ngại nó vướng víu. Có lẽ đây là cảm giác của phụ thân hắn khi xưa.
Tống Ngôn Khê hiểu được ánh mắt của Ninh Vũ, khuôn mặt lập tức đỏ hơn.
Tống Ngôn Khê liếc mắt đưa tình với hắn, lâu lắm rồi cũng chưa hề mắng hắn, cũng không hề đánh hắn, mềm tựa như một vũng nước vậy.
Ninh Vũ bịt kín mắt Tống Ngôn Khê: “Tiểu Táo còn ở đây nữa đó, ngươi không được nhìn ta bằng ánh mắt như vậy. Không được dạy hư Tiểu Táo.”
Tống Ngôn Khê cười cười: “Ừ thì không nhìn, ngươi cũng đừng ở chỗ của ta mãi thế, mau đi học bài đi, không phải ngày mai phu tử sẽ đến kiểm tra ngươi sao?”
“Ừm.” Ninh Vũ lưu luyến bỏ tay ra, trở về chỗ ngồi của mình. Tống Ngôn Khê lâu lâu sẽ giúp Ninh Vũ mài mực, châm trà, dặn dò nhà bếp làm một chút điểm tâm mà Ninh Vũ thích, ôm hết việc của thư đồng vào mình.
Nhưng vừa nghĩ đến chuyện gì đó thì lại cảm thấy khó xử. Hiện tại y không thể hành phòng, thế nhưng Ninh Vũ lại đang ở tuổi khí huyết dương cương, thiếu niên hiếu động. Buổi tối không biết phải khó chịu tới mức nào nữa, hơn nữa mỗi tối lúc ôm y ngủ, Ninh Vũ càng dễ dàng nổi phản ứng hơn. Cơ mà y không muốn nạp thị cho hắn, cũng không muốn để hắn ngủ ở thư phòng.
Tống Ngôn Khê còn cố ý đọc vài quyển sách có liên quan đến phương diện này, trong sách nói ba tháng trước ba tháng sau không thể hành phòng, chỉ có trung kỳ mới được phép, nhưng cũng không thể quá kịch liệt.
Sau khi ăn cơm xong, lúc Tống Ngôn Khê sang thăm cha thì trên mặt vẫn mang theo một chút oán niệm, khiến Ninh cha phải lo lắng hỏi: “Sao vậy? Có phải thân thể cảm thấy khó chịu chỗ nào không?”
“Không có.” Tống Ngôn Khê ngồi bên cạnh cha, vừa vuốt bụng vừa chu môi nói: “Chỉ là đột nhiên phát hiện, Tiểu Táo phải để phu quân khó chịu vài tháng rồi.”
“Ta đâu có thấy hắn khó chịu đâu, chẳng lẽ hắn không cao hứng sao, hay là hắn không thích Tiểu Táo?” Ninh cha đảo mắt: “Ngôn Khê sợ hắn ra ngoài làm bậy trong giai đoạn này à? Cái này thì dễ rồi, cứ để phụ thân ngươi đưa hắn đến binh doanh huấn luyện cả ngày thôi, buổi tối hắn chắc chắn sẽ không còn tinh lực để nghĩ đến chuyện khác nữa.”
“Ban ngày phu quân bận đọc sách rồi, không có thời gian đâu, hơn nữa ở binh doanh rất mệt, đồ ăn cũng không ngon. Mặt trời bên ngoài rất gắt, sẽ tổn thương đến phu quân mất.”
Ninh cha thầm trợn mắt trong lòng, thời gian Ninh Uyên ở binh doanh cũng không ít, nhưng có thấy ổng than khó chịu gì đâu. Vũ nhi đi mấy ngày thì lại không được. Hơn nữa đại ca của Ngôn Khê cũng làm việc ở binh doanh, chức vị không thấp, cũng chưa từng thấy Ngôn Khê xót cho hắn tí nào.
“Ngôn Khê, ngươi có từng nghĩ đến chuyện sau này Vũ nhi sẽ làm gì chưa?”
Tống Ngôn Khê hoang mang hỏi: “Làm gì?”
“Hắn thành gia rồi thì cũng phải lập nghiệp chứ, phụ thân ngươi có sẵn nhân mạch trong quân đội, nếu hắn vào quân đội, phụ thân ngươi có thể lót đường sẵn cho hắn, sau này thành tựu chắc chắn sẽ không nhỏ. Nếu Vũ nhi muốn làm cử nhân thì cũng có thể theo đường làm quan. Như thế ở Uyển thành vẫn có quyền hành một chút.”
“Phu quân không thích gì cả, hắn chỉ thích ăn chơi du ngoạn thôi. Thi cử nhân cũng không phải để làm quan, chỉ là vì muốn hiểu biết thêm một vài thứ. Hơn nữa những cửa hàng của chúng ta cũng kiếm được không ít tiền, ta còn có rất nhiều của hồi môn, hoàn toàn không cần phu quân nhọc lòng lo lắng.”
Ninh cha trợn mắt há mồm nhìn Tống Ngôn Khê, giận dữ chọt chọt trán y một chút: “Ngươi còn nuôi hoàn khố tốt hơn cả ta, có ai như ngươi đâu chứ? Ngươi xem kìa, chủ quân nhà nào cũng muốn phu quân nhà mình được nổi bật, công thành danh toại hết.”
Tống Ngôn Khê nghĩ đến chuyện đó liền cảm thấy mệt mỏi thay Ninh Vũ: “Cứ để Tiểu Táo lo mấy chuyện đó đi. Từ lúc nó nhỏ ta sẽ buộc nó phải học hành cho thật tốt, thi cử làm quan, Tiểu Táo mà thành đại quan thì Ninh Vũ sẽ là phụ thân của đại quan rồi, như thế hắn cũng sẽ rất nổi bật.”
Ặc, lần này Ninh cha thật sự không biết phải nói gì, y vô cùng yêu thương nhi tử, cho nên Ninh Uyên mới củng cố địa vị của Ninh phủ, y thì quản lý việc kinh doanh, tích cóp tiền tài gia nghiệp cho Ninh Vũ, để Ninh Vũ có thể sống một cuộc sống thật nhàn nhã thong dong, không cần phải lo lắng chuyện gì. Nhưng tới Ngôn Khê thì muốn nhi tử cố gắng để phụ thân hưởng thụ.
Buổi tối khi đến giờ đi ngủ, Ninh Uyên kỳ quái hỏi Ninh cha: “Sao lại bày ra biểu tình này vậy?”
Ninh cha trong lòng ngũ vị tạp trần: “Ngươi không cần lo nhà mình sẽ nuôi ra mấy tên hoàn khố nữa đâu.”
Ninh Uyên vừa cởi quần áo vừa nói: “Sao vậy?”
“Ngươi không biết đâu, Ngôn Khê định sẽ nghiêm khắc theo dõi Tiểu Táo hoặc Tiểu Đào hoặc Tiểu Anh Đào sau này tập võ đọc sách, để có thể làm võ tướng hoặc quan văn, khiến bọn họ làm rạng rỡ tổ tông, công thành danh toại.”
“Cũng tốt chứ sao, đỡ vô dụng hơn phụ thân chúng nó.”
“Không, ngươi chắc chắn không biết lý do tại sao y muốn làm như vậy đâu. Là vì để Vũ nhi được trở thành phụ thân của đại quan, đợi đến khi chúng ta già rồi, vẫn có người tiếp tục che chở Vũ nhi để hắn có thể tiếp tục tiêu dao!”
Đây cũng là lần đầu tiên Ninh Uyên nghe thấy loại suy nghĩ như thế này, sửng sốt một hồi liền cười nói: “Đây là mình không làm được thì sinh hài tử đi làm cho mình sao? Ngôn Khê đúng là lạ lùng.”
Truyện khác cùng thể loại
172 chương
138 chương
41 chương
50 chương
12 chương