Trọng Sinh Chi Phỉ Quân
Chương 19
Hai vệ tinh của tinh cầu Tamal một trước một sau treo trên bầu trời tối tăm, lặng lẽ phản xạ ánh sáng của hằng tinh Ilifis tinh hệ Già Lam, chiếu lên bề mặt tinh cầu rộng lớn mà hoang vu.
Phỉ Vô Thuật đã ngừng tu luyện kiểu tự ngược, huênh hoang ngồi xuống đất, còn ghét bỏ đất cứng quá cấn mông, không thoải mái vặn vẹo.
Chỗ này là phạm vi trọng lực bốn mươi lần, dưới tác dụng của trọng lực, mặt đất hiện nhiều vết nứt, độ cứng có thể so với hợp kim, cho dù Phỉ Vô Thuật đấm một quyền xuống, cũng rất khó bắn lên dù chỉ là chút bụi.
Hiện tại ngồi ở đây, Phỉ Vô Thuật không có chút khó chịu nào. Nguyên nhân lớn nhất đương nhiên là thân thể rắn chắc của Tần Dực, đương nhiên Phỉ Vô Thuật kiên trì thích ứng với nó cũng là một trong những nguyên nhân. Đối kháng với trọng lực, không chỉ là thân thể, mà đối với tinh thần cũng là một sự tôi luyện nghiêm khắc.
Gần đây có không ít khu trọng lực mười mấy hai chục lần, lúc này tuy trời đã tối, nhưng vẫn có một vài kẻ cuồng tu luyện giống Phỉ Vô Thuật còn đang kiên trì rèn luyện, không vào nhà nghỉ ngơi. Những người này thỉnh thoảng sẽ ngẩng đầu nhìn Phỉ Vô Thuật đang ở khu trọng lực gấp bốn mươi lần, nhìn gương mặt trẻ tuổi đó, lại nhìn ký hiệu cảnh báo màu đỏ của khu trọng lực gấp bốn mươi lần trên bản đồ, biểu cảm vừa kinh thán vừa không thể tin, lại có ngưỡng mộ khâm phục, hoặc là thất vọng không biết sao.
Kỳ thật lúc trước cũng từng có người nghi vấn, cảm thấy người trẻ tuổi như Phỉ Vô Thuật sao có thể bình an ở khu trọng lực gấp bốn mươi lần, cho rằng ký hiệu trên bản đồ về trọng lục gấp bốn mươi lần là giả, vì thế hùng hổ bước vào vòng lớn màu tím Phỉ Vô Thuật đang ở, sau đó một giây sau liền nằm rạp dưới đất không thể động đậy, ngay lúc gã ngã xuống đất, các giác đấu gia tai thính mắt tinh xung quanh đều nghe được tiếng huyết quản không ngừng nổ tung, xương cốt không ngừng nứt vỡ.
Giác đấu gia trẻ tuổi dễ bị kích thích dùng ý chí nhất thời nghiệm chứng tính chân thật của trọng lực gấp bốn mươi lần, cũng từ khía cạnh nói rõ bản đồ phân bố trọng lực thật sự đáng cho các giác đấu gia tin tưởng.
Đương nhiên, cuối cùng vẫn là Phỉ Vô Thuật ném cái tên đã bị trọng lực ép thành một bãi bùn nhão ra khỏi vòng màu tím, chỉ là người đó không chút chuẩn bị chịu phải áp lực của trọng lực gấp bốn mươi lần, xương cốt gần như bể nát, nội tạng đại khái cũng thành đống thịt bằm, bạn của gã vội vã mang gã đi, cũng không biết sau đó có cứu được không.
Chẳng qua đó không phải chuyện Phỉ Vô Thuật quan tâm, hiện tại y cần phải đăng xuất, ngày mai đã phải cùng hạm đội của gia tộc đến tinh cầu thủ đô, nhưng y vẫn còn lo lắng một chuyện.
“Cái người tên Viên Mãnh hôm đó, đã cài máy định vị nhưng nhiều ngày như thế vẫn không thấy động tĩnh, rất kỳ lạ.”
Phỉ Vô Thuật mở lòng bàn tay, trên lòng bàn tay dơ bẩn là mảnh nhỏ bán trong suốt, y buồn bực nhìn máy định vị hoàn hảo này, oán trách, “Uổng công tôi lúc rèn luyện còn đặc biệt tìm chỗ đặt cái này, đề phòng máy định vị bị tôi làm hỏng, muốn bọn họ nhanh chóng truy theo tín hiệu đến đây, bây giờ ngay cả động tĩnh đánh rắm cũng chả có, lãng phí biểu cảm của ông.”
“…” Tần đại thiếu tỏ vẻ đã quên cái ông tên Viên mãnh hoàn toàn không chú ý máy định vị trên lòng bàn tay, mà là vết bẩn đen thui phủ khắp bàn tay. Đó là tay hắn sao? Nghĩ tới mấy ngày nay Phỉ Vô Thuật đều dùng cánh tay này nhét trái dại thịt dã thú vào bụng, Tần đại thiếu liền cảm thấy tinh thần lực của mình sôi trào lên.
Quả nhiên mấy ngày nay đã quá dung túng tên ngu ngốc này rồi?
Hoàn toàn không biết Tần đại thiếu đang cân nhắc chuyện khác, Phỉ Vô Thuật tiếp tục lải nhà lải nhải: “Tôi nói này, lát nữa tôi phải đăng xuất rồi, Tiểu Dực Dực anh phải chú ý một chút, bảo vệ tốt thân thể của chúng ta. Tôi không muốn lần sau lúc đăng nhập anh đã bị diệt rồi, nếu không tìm thấy thân thể, tôi chỉ có thể đợi nửa năm mới đi đoạt xác mới được, như vậy phiền lắm.”
“Ai có thể diệt tôi?” Liên quan đến vấn đề nguyên tắc, Tần Dực dời lực chú ý khỏi bàn tay bẩn thỉu, chậm rãi hỏi.
Má ơi tự tin quá chướng mắt! Phỉ Vô Thuật dùng tay che mặt, động tác này khiến tinh thần lực Tần Dực lại bất ổn lần nữa__ mặt hắn…
“Tôi phải nói thế nào anh mới có thể đừng xem thường người khác như thế nữa?” Phỉ Vô Thuật che mặt thở than, “Nhân vật nhỏ cũng có thể chí mạng, giống như con gái con nít người già có thể giết chết một tên cao to vậy, anh đừng vì người khác nhỏ yếu mà gạt bỏ khả năng uy hiếp của họ được không?”
Phỉ gia của y phát huy sự bỉ ổi vô sỉ đến cực hạn, cho nên Phỉ Vô Thuật rất rõ lực sát thương của những nhân vật nhỏ bình thường không bắt mắt vào thời khắc mấu chốt.
Tần Dực nghiêm túc lại vô tội đáp: “Tôi cũng muốn nhìn thấy họ, nhưng cúi đầu tìm kiếm sự tồn tại của họ rất mệt, không chỉ phải cong lưng, còn phải phí nhãn lực, nói không chừng làm thế, cuối cùng tôi vẫn sẽ nhìn sót họ. Cho nên, tại sao tôi phải vì sự tồn tại không thể bẻ gãy một cái móng tay của mình mà tốn nhiều công sức như thế?”
Phỉ Vô Thuật co giật khóe môi: “Bọn họ là người không phải kiến! Tần Dực anh nghiêm túc chút cho tôi được không? Ông đây là đang lo lắng cho anh! Cái tên Viên Mãnh kia đang tính toán chủ ý xấu xa gì! Anh chỉ cần chú ý chút không được sao? Ít nhất phải có lòng cảnh giác?”
Tần Dực bình tĩnh nói: “Đối với tôi mà nói họ chính là kiến. Vô Thuật, cậu sẽ chú ý đàn kiến dưới đất đang làm gì sao? Cậu sẽ giữ cảnh giác với một đàn kiến sao?”
“Sẽ… đại khái. Trước lúc ba tuổi?” Phỉ Vô Thuật chớp mắt, sau đó phản bác, “Con người và kiến có thể giống nhau sao? Huống chi kiến nhiều cắn chết voi.”
“Tôi không phải voi, tôi là Tần Dực.” Tần đại thiếu bình tĩnh mà kiêu ngạo.
“…” Mẹ nó nói cứ như cái tên Tần Dực đại biểu cho một vị thần! Cúi cái đầu cao ngạo của anh xuống ném một chút lực chú ý sẽ chết sao hả? Đừng xem thường người khác chứ Tiểu Dực Dực! Cẩn thận lật thuyền trong mương đó tên khốn!
“Chuyện Viên Mãnh, tôi tự có chừng mực.” Tần Dực nhàn nhạt nói, “Cậu không cần lo lắng.”
“Với thái độ này của anh, chịu thiệt đừng khóc với tôi.” Phỉ Vô Thuật biết nói nhiều vô dụng, nếu Tần Dực thật trở nên khiêm tốn, bắt đầu chú ý động tĩnh của nhân vật nhỏ thì đã không còn là Tần đại thiếu. Nhưng thái độ ngạo mạn chuyện gì cũng không để tâm của tên này thật sự khiến người ta không yên tâm nổi, nói không chừng ngày nào đó sẽ bị nhân vật hắn không đếm xỉa tới tính kế.
Sự đáng sợ của nhân vật nhỏ, Tần đại thiếu trước giờ luôn cao cao tại thượng còn chưa từng lĩnh hội qua đúng không?
Tần Dực vẫn một bộ nghiêm chỉnh phản bác: “Tôi sẽ không khóc, càng sẽ không khóc với cậu.” Trong ngữ khí xen tạp sự ghét bỏ đã lâu không thấy.
Phỉ Vô Thuật cười ha ha, nghe quen rồi sẽ không còn bực bội nữa, ngược lại còn đặc biệt gần gũi, y cười hi hi nói: “Chuyện này không thể nói chắc được, tôi thoát đây, cố gắng tranh thủ sớm ngày đăng nhập.” Cái cố gắng này đối với Tần Dực không phải là tin tốt gì, cho nên trước khi Tần Dực dùng ngôn ngữ đả kích y, Phỉ Vô Thuật nhanh chóng đăng xuất.
Người ngồi dưới đất chậm rãi đứng dậy, thân thể không chỗ nào không đau khiến hắn nhíu mày, nhưng sau đó, cảm giác bết dính cả người cùng với mùi ôi thui tỏa ra trên người càng khiến sắc mặt hắn trở nên cực kỳ khó coi. Một chút da thịt lộ ra giữa kẽ của những vết bẩn phủ trên mặt, giờ như vừa kết một tầng tuyết trắng, lạnh lẽo, trắng nhợt như giấy.
“Phỉ Vô Thuật.” Tần Dực đọc cái tên này, con mắt sâu hoắm như giếng, âm u đáng sợ. Siết chặt nắm tay hít sâu một cái, sau đó bước về căn nhà gần nhất.
Phỉ Vô Thuật đã thoát ra mới vừa chui khỏi khoang trò chơi, làn da màu mật suốt nửa tháng không thấy mặt trời nên màu đã nhợt đi một chút, hơn nữa còn ngâm trong dịch dinh dưỡng đặc thù, giờ đứng dưới ánh đèn màu trắng, thân thể thẳng tắp chắc nịch còn phủ một tầng dịch thể trắng dinh dính, nhỏ tí tách lên mặt sàn. Ánh đèn rọi lên thân thể ẩm ướt, phản xạ lại ánh sáng mờ ám, bao trùm cả thân thể sắc bén bên trong, gợi cảm dụ người.
“Ách xì!” Phỉ Vô Thuật chân trần chạm đất đột nhiên thấy lạnh lưng, hắc xì một cái thật to, y lại nhớ tới thân thể Tần Dực bị mình cố ý vô tình giày vò thành một đống bã, nhe nguyên hàm răng trắng cười hả hê, Tiểu Dực Dực nhất định đã ghi thù y rồi __ cái tên khốn nhỏ mọn đó ╭(╯^╰)╮.
Bị ghi hận còn cảm thấy cao hứng, Phỉ Vô Thuật cũng chẳng nghiên cứu tâm lý thích ngược quái dị của mình, đi vào nhà tắm tẩy rửa dịch dinh dưỡng trên người, thay bộ đồ quần cụt áo tay ngắn, mang dép lê ra khỏi cửa__ tinh cầu Tamal trong trò chơi đã là sáng sớm, nhưng trong hiện thực mới chỉ khoảng sáu bảy giờ.
Phỉ Vô Thuật nghĩ, có lẽ y còn kịp ăn bữa tối? Xét trong trò chơi y đã ăn gió nằm sương mười mấy ngày, sắp mất vị giác luôn rồi.
Truyện khác cùng thể loại
35 chương
39 chương
10 chương
8 chương
125 chương
46 chương