Trọng Sinh Chi Phỉ Quân
Chương 17
Bên này, Phỉ Vô Thuật bước lên đường đất cứng chắc vẫn còn không ngừng truy vấn Tần Dực: “Anh thật sự không có chút ấn tượng nào về tên đó sao?”
Tần Dực bình thản đáp: “Không phải ai cũng có thể khiến tôi có ấn tượng.”
“Xì! Anh bớt kiêu ngạo một chút sẽ chết sao!” Phỉ Vô Thuật nghẹn một hơi trong ngực, lầm bầm, “Nghe thật sự khiến người ta khó chịu.”
Tần Dực tán thành: “Cậu nói không sai, người khác kiêu ngạo luôn khiến bản thân khó chịu, tôi không thích khó chịu, cho nên chỉ đành khiến người khác khó chịu.”
“…” Cầu sấm sét đánh cái tên đang dựng đuôi lên trời này giùm cái! __ Đương nhiên, là đợi sau khi y đăng xuất.
“Lúc trước cậu không sắm vai tôi tốt.” Tần Dực bắt đầu thuyết giáo, nghiêm túc nói từng chữ, “Hoàn toàn để lộ bản tính, may mà ông ta không quen tôi.”
“May mà cái gì? Bản tính của tôi để lộ làm anh mất mặt à?” Phỉ Vô Thuật bĩu môi, “Tính cách ông mới là người gặp người yêu được chưa! Lại nói, anh không biết tên đó quen anh sao?”
“?” Tần Dực hoàn toàn không để ý tới Viên Mãnh.
Phỉ Vô Thuật thở dài: “Tôi thật sự không trông mong ánh mắt cao cao tại thượng của ngài đây có thể thỉnh thoảng rũ xuống nhìn mấy phàm nhân bọn họ, nhưng càng là nhân vật nhỏ không bắt mắt càng dễ khiến anh té ngã biết không?” Trừ chuyện Phỉ Vô Tranh, Phỉ Vô Thuật có khứu giác âm mưu rất mạnh.
“Trước mặt thực lực tuyệt đối…” Ngữ khí lãnh đạm và kiêu ngạo của Tần Dực lại bắt đầu.
“Dừng dừng!” Phỉ Vô Thuật không muốn nghe sự kiêu ngạo kiên định của Tần Dực, nghe một lần nội thương một lần, nhanh chóng nói, “Trước khi gặp ông ta, tôi có thể bảo đảm khả năng diễn xuất của mình tuyệt đối không có sơ hở, cho dù là chấn kinh, tôi cũng có thể che giấu cảm xúc. Ông ta từ đâu nhìn ra ‘ánh mắt chim non’ của tôi, rõ ràng chính là cố ý lại bắt chuyện.”
“Tôi cho rằng ông ta đang đẩy mạnh tiêu thụ bản đồ, nhưng khi bị ông ta bắt tay, trên tay áo tôi liền dính thứ này.” Phỉ Vô Thuật mở lòng bàn tay ra, trong lòng bàn tay trắng mịn là một phiến mỏng trong suốt, lớn cỡ hạt cát, cho dù nhỏ đến hầu như không thấy, nhưng trong mắt Phỉ Vô Thuật và Tần Dực, nó còn to hơn hạt mè nhiều.
“Máy định vị.” Phỉ Vô Thuật cười vô cùng vui vẻ, giống như thợ săn nhìn thấy con thỏ đâm đầu vào thân cây chết, “Đồ cổ mấy trăm năm trước, tôi vẫn chỉ từng nhìn thấy thứ này trên sách lịch sử, mấy tên này còn có mặt mũi lấy ra dùng?” Máy định vị mới nhất liên bang đừng nói mắt thường thấy được, ngay cả máy móc tinh xảo nhất cũng không nhất định tra ra được. Dám vọc sản phẩm kỹ thuật cao trước mặt tên buôn vũ khí? Chê chết chưa đủ nhanh sao?
Tần Dực không nói, đây là máy định vị cấp cao nhất tinh hệ Hà Việt, sẽ không bị trọng lực hỗn loạn ảnh hưởng, định vị chính xác đến từng micromet.
Hắn chỉ lặng lẽ nhìn máy định vị này, trong đầu hiện lên hình tượng một đại tiểu thư yểu điệu đeo bám, sau đó tâm trạng càng thêm ác liệt, bị hình tượng ngọt nị đó khiến cho buồn nôn.
Cái thứ ngọt nị đó có thể giết không?
Tần Dực cảm thấy, trước kia mình khoan dung vì nể mặt mũi gia tộc, hình như đã bị xem thường rồi. Nghĩ thế, tâm trạng hắn hiện tại liền trở nên rất không tốt, rất không tốt.
“Tiểu Dực Dực?” Phỉ Vô Thuật đợi khen đợi cả nửa ngày, cuối cùng buồn bực phát hiện, Tần Dực đại thiếu gia không thích người khác kiêu ngạo hơn mình tuyệt đối sẽ không làm ra hành vi biểu dương y, khiến y sinh lòng kiêu ngạo.
“Làm không tệ.” Tần Dực lại chọn lúc này bình tĩnh mở miệng, “Cứ giữ thứ đó, có vài người cần phải có chút giáo huấn của máu, mới biết đau chân chính là sao.”
Phỉ Vô Thuật ngoan ngoãndán đồ lại chỗ cũ, híp mắt cười tràn đầy thổ phỉ, đại thiếu tức giận rồi nha.
Mười một ngày trôi qua, cũng là ngày cuối cùng Phỉ Vô Thuật ở trong trò chơi.
Mười một ngày sóng yên gió lặng, trừ trên đường thỉnh thoảng gặp phải giác đấu gia đang rèn luyện, mấy kẻ nào đó mà Phỉ Vô Thuật lo lắng, Tần Dực biết rõ, không hề đuổi theo vị trí máy định vị. Thế là Phỉ Vô Thuật có đầy đủ thời gian để làm quen sức mạnh cuồn cuộn không dứt trong cơ thể.
Hiện tại y đã đứng ở khu trọng lực gấp ba mươi lăm. Nơi y đứng, mặt đất xung quanh được chất liệu màu tím đặc thù vẽ một vòng không quy tắc, vây lại phạm vi cỡ khoản ba mươi mét vuông. Ra khỏi vòng, nhìn xung quanh, trên mặt đất bằng phẳng rộng lớn, trừ từng căn nhà đá, mặt đất đều bị những cái vòng to nhỏ không đều chia thành vô số mảnh.
Những mảnh này, trọng lực mỗi chỗ đều khác nhau, có lẽ tiếp giáp bên cạnh trọng lực gấp mười là khu trọng lực gấp mười lăm, hoặc có thể chỉ là gấp đôi. Biến hóa trọng lực trên tinh cầu này không có bất cứ quy luật nào, chỉ có thể dựa vào kinh nghiệm người trước từng chút từng chút tìm tòi vẽ ra bản đồ, để khiêu chiến khu vực này.
Phỉ Vô Thuật tốn mười một ngày, từ trọng lực gấp đôi dần tiến vào khu trọng lực gấp ba mươi lăm lần. Nếu đổi lại thân thể của y trên liên bang, trọng lực gấp mười lăm lần đã là cực hạn. Nhưng dùng thân thể với thể thuật cấp chín của Tần Dực, hiện tại ở khu trọng lực gấp ba mươi lăm, cũng chỉ cảm thấy hơi ngưng trệ mà thôi.
Nhưng thích ứng trọng lực không phải có thể an toàn ở bên trong là đủ, từ đi bộ đến chạy, lại đến có thể né tránh tiến tới trong phạm vi nhỏ, xoay chuyển phương hướng một góc chín mươi độ, khiến thân thể thích ứng với lực trùng kích tăng cao gấp bội trong những động tác cường độ cao.
Sau khi tất cả động tác cơ bản có thể thực hiện hoàn mỹ, chính là lúc tiến hành huấn luyện kỹ thuật giác đấu trong phạm vi trọng lực. Liên tục lập lại một bộ động tác, khô khan vô vị lại tiêu hao lượng lớn thể lực, mà Phỉ Vô Thuật lại liên tục kiên trì như thế suốt mười một ngày.
Y rút ngắn thời gian nghỉ ngơi mỗi ngày còn lại ba tiếng, thời gian còn lại toàn bộ dùng cho việc rèn luyện, trên mảnh đất lớn lắm chẳng qua chỉ trăm mét vuông, liên tục tiến hành gia tốc trùng kích xoay chuyển phương hướng cấp tốc dừng lại trong cự ly ngắn. Ban đầu, vì không nắm vững sức mạnh cơ thể, kỹ xảo bước nhỏ biến đổi tần số hình chữ S ngay ngày đầu tiên đã khiến y suýt nữa bị căng cơ đùi. Cảm tạ thân thể chắc khỏe vượt hơn cả đá núi bình thường của Tần Dực, nếu không y chỉ có thể kéo dài huấn luyện cường độ cao này ra mấy ngày nữa.
Mỗi khi đổi một khu vực trọng lực, đều phải bắt đầu lặp lại từ đầu, động tác cơ bản, động tác thể năng độ khó cao, cuối cùng mới là kỹ thuật giác đấu đầu tiên Tần Dực giao cho y__ kỹ năng không khí __ môn kỹ năng giác đấu tự khống chế hình dáng cơ thịt, lợi dụng lúc cơ thịt bạo phát lực lượng nén không khí lại, bắn đạn không khí đã được nén hết mức vào kẻ địch.
Kỹ năng chiến đấu này có thể dùng tay có thể dùng chân, trong miệng Tần Dực, thậm chí có thể lợi dụng sức ở phần eo khi bật nhảy gập người tạo nên kình phong không khí đủ để xé nát kẻ địch. Điều cần thiết duy nhất, là tố chất thân thể cường đại cùng với kỹ xảo phát lực dùng đúng chỗ.
Thân thể Tần Dực có thể thuật cấp chín, có thể cắt kim thạch. Vì thế Phỉ Vô Thuật chỉ cần kỹ xảo phát lực mà thôi. Độ thuần thục kỹ xảo tới từ sự luyện tập không ngừng, khi kỹ xảo phát lực đã dung vào bản năng, môn kỹ thuật chiến đấu này mới có thể phát huy giá trị nên có trong thực chiến.
Phương thức huấn luyện cũng cực kỳ đơn giản. Phỉ Vô Thuật đầu tiên sẽ luyện tập xuất quyền. Gập cơ cánh tay, sau đó dùng tốc độ nhanh nhất xuất quyền, trong không trung mấy giây, nắm đấm nén không khí lại, biến thành cụm không khí, bắn ra ngoài như đạn pháo theo hình xoắn ốc.
Có điều chuyện đơn giản như vậy, lại khiến Phỉ Vô Thuật tốn hơn nửa tinh lực vào nó.
Ban đầu là rèn luyện khả năng khống chế cơ cánh tay, đau đớn do cải biến hình dạng bình thường của bộ phận thân thể nào đó khiến y thoáng cái đổ mồ hôi lạnh ướt cả lưng.
Giác đấu thuật Tần Dực đưa cho Phỉ Vô Thuật, đều là những kỹ năng mới Tần Dực chưa từng học. Khi Tần Dực đưa kỹ thuật chiến đấu cho y, đã nói rõ ràng, Phỉ Vô Thuật muốn học kỹ năng chiến đấu cấp cao, mà hắn cũng muốn học. Nhưng Phỉ Vô Thuật chiếm thân thể của hắn, hắn không thể tự mình học tập rèn luyện, vậy Phỉ Vô Thuật chỉ đành phải thay hắn khai thác tiềm năng của thân thể này.
Kỹ năng không khí rèn luyện đến mức cao nhất, uy lực không thể xem thường. Đây là kỹ năng Tần Dực chuẩn bị cho bản thân học. Nhưng hiện nay Phỉ Vô Thuật dùng thân thể của hắn, mà Phỉ Vô Thuật cũng muốn học một loại kỹ năng, Tần Dực liền giao kỹ năng không khí cho y, để Phỉ Vô Thuật khiến thân thể làm quen với kỹ năng này trong quá trình luyện tập.
So với khống chế cơ thịt ban đầu, đây là một khoảng giày vò nhất định phải trải qua khi học kỹ năng không khí, sau khi rèn luyện trăm lần ngàn lần, thân thể mới nhớ động tác này, quen thuộc động tác này, tiến tới không còn bài xích động tác này, và sau đó khi sử dụng không còn đau nhức khó chịu nữa.
Phỉ Vô Thuật cố chịu đựng đau đớn đó, ba ngày đầu, hai cánh tay đều sưng to, ngay cả cử động ngón tay cũng kéo tới cơ nguyên cánh tay co giật. Khi cánh tay thật sự không thể nhấc lên nổi, y liền dùng chân để luyện, thế là vài ngày sau, mỗi khi y bước một bước đều chịu đựng nỗi đau như kim châm, ngay cả làm động tác cơ bản đơn giản cũng phải chuyên chú và nhẫn nại mười hai phần, nếu không hoàn toàn không làm được.
Khi chân không cách nào tiếp tục rèn luyện cường độ cao, dưới lực hồi phục kinh người của thân thể, cánh tay đã hồi phục tàm tạm. Thế là trọng tâm rèn luyện lại dời lên tay. Cứ thế tiếp tục luân phiên.
Truyện khác cùng thể loại
35 chương
39 chương
10 chương
8 chương
125 chương
46 chương