Trọng sinh chi phế tài đột kích

Chương 178 : là ân? là oán?

TSCPTĐK - Chương 178 Chương 178: Là ân? Là oán? "A Hằng, ngươi cùng Tả Vân Phi là làm sao vậy?" Kỳ Thiếu Vinh tò mò mở lớn mắt nhìn Kỳ Hằng hỏi. Trang Hạo ở một bên mở to hai mắt nhìn, bộ dáng hiếu học chăm chú, thần thái không khác Kỳ Thiếu Vinh bao nhiêu. Kỳ Hằng nhìn hai người "như hổ rình mồi" ở bên cạnh, trong lòng câm nín vô cùng. "Ta từng xem bệnh cho hắn." Kỳ Hằng nói. "Hắn nói hắn từng lên giường với ngươi?" Trang Hạo hiếu kỳ nhịn không được hỏi ra. Kỳ Thiếu Vinh cứng người một chút, thầm nghĩ: Xem thần sắc của Kỳ Hằng hình như không đơn giản chỉ là nói hươu nói vượn! Chẳng lẽ, A Hằng thật sự bị chiếm tiện nghi? Tên hỗn đản kia! Trang Hạo khó hiểu nói: "Nếu ngươi chỉ xem bệnh cho hắn, thần sắc của hắn đáng lẽ không nên như vậy mới đúng." Kỳ Hằng híp mắt lại: "Thời điểm ta nhặt được người nọ, hắn đã sắp không sống được nữa, ta dùng một ít phương thuốc giữ mạng của hắn lại, phát hiện ra thể chất của hắn rất tốt, là một thể thực nghiệm không tồi, y thuật của ta không được, dùng rất nhiều biện pháp để làm thử nghiệm, hắn có khả năng là có chút khúc mắc đi." "Ngươi dùng phương pháp nào không tốt sao" Kỳ Thiếu Vinh hỏi. Kỳ Hằng nghĩ nghĩ: "Rất nhiều, có chút không nhớ rõ." "Nhặt mấy cái nói thử xem." "Ta lột sạch hắn, ném ra ngoài sân phơi nắng." Kỳ Hằng nói. Kỳ Thiếu Vinh nhíu mày lại: "Ngươi lột sạch hắn phơi nắng làm gì?" "Thiếu gia, ngươi không phải đã từng nói có một loại bệnh gọi là thoái hóa xương cốt, chỉ cần phơi nắng nhiều là được sao, bộ dáng của hắn lúc đó có chút tương tự với bệnh thoái hóa xương cốt mà thiếu gia từng nói." Kỳ Thiếu Vinh: "......" "Phơi nắng có tác dụng không?" Trang Hạo hỏi. Kỳ Hằng lắc đầu, nói: "Vô dụng." Trang Hạo: "......" "Chỉ như vậy?" Kỳ Thiếu Vinh hỏi. "Sau này ta bắt một ít sâu, bò cạp, rắn độc cho vào một cái lu, ném hắn vào." Trang Hạo: "Như vậy không tốt lắm đâu......" "Hắn trúng độc, không có thuốc nào cứu chữa được, cho nên ta liền thử lấy độc trị độc." Kỳ Hằng nói. "Ngươi không sợ hắn chết sao?" Kỳ Hằng cau mày đáp: "Dù sao hắn vốn dĩ cũng đã không cứu được." "Lấy độc trị độc có hiệu quả không?" Kỳ Thiếu Vinh hỏi. Kỳ Hằng lắc đầu: "Hình như không có hiệu quả gì, sau này ta lại dùng thuật dẫn lôi mà thiếu gia nói, đưa lôi điện tới đánh hắn." Trang Hạo nhịn không được âm thầm căng thẳng trong lòng, sao hắn lại không biết tiểu tử Kỳ Hằng này lại thâm tàng bất lộ như vậy a! Nhìn dáng vẻ này xem ra hắn nên đa tạ Kỳ Hằng trước giờ vẫn luôn thủ hạ lưu tình với hắn. "Sao ngươi lại nghĩ đến cách dùng lôi điện?" Kỳ Thiếu Vinh hỏi. "Bởi vì thiên phú của hắn là lôi hệ, ma võ song tu, hình như còn có thể chất đặc thù, ta cảm thấy dùng lôi điện đánh có thể kích phát tiềm lực trong thân thể của hắn, giúp hắn thoát thai hoán cốt." Kỳ Hằng đáp. Kỳ Thiếu Vinh vuốt cằm, suy tư nói: "Loại biện pháp trị liệu này ta còn chưa nghĩ tới đâu." "Có hiệu quả không?" Kỳ Thiếu Vinh hỏi. Kỳ Hằng gật đầu: "Hữu hiệu, vốn dĩ biện pháp lấy độc trị độc đã khiến cho thân thể của hắn mọc đầy mủ, vừa bị lôi điện đánh, tất cả mủ đều không còn, làn da còn lập tức trở nên tốt hơn." "Không tồi a! Chuyện như vậy sao ngươi không sớm nói cho ta?" Kỳ Thiếu Vinh hai mắt tỏa sáng oán trách. Trang Hạo nhìn bộ dáng nóng lòng muốn thử của Kỳ Thiếu Vinh, lập tức khuyên nhủ, "Người có mệnh cứng giống như Tả thiếu dù sao cũng thuộc số ít, không phải ai cũng có thể sống sót trải qua nhiều chuyện như vậy." Kỳ Thiếu Vinh gật đầu: "Nói không sai! Tả thiếu đúng là có thể chịu khổ chịu cực, là một thể thực nghiệm không tồi." Trang Hạo: "......" "Sau này ngươi trị hết được cho hắn?" Kỳ Hằng gật đầu: "Xem vậy như đi, bất quá, bởi vì ta dùng tương đối nhiều phương pháp, cho nên cũng không xác định là phương pháp nào nổi hiệu quả, hoặc cũng có thể là do sự trùng hợp nào đó, các phương pháp cùng nổi hiệu quả, kỳ thật ta cũng không rõ hắn đã được trị khỏi như thế nào, mơ mơ màng màng liền qua rồi." Trang Hạo cau mày, thầm nghĩ: Từ mấy câu nói của Kỳ Hằng liền có thể nhìn ra Tả Vân Phi kia hẳn là đã bị Kỳ Hằng dày vò không ít, khó trách tiểu tử kia vừa thấy mặt Kỳ Hằng liền...... Kỳ Thiếu Vinh nhìn Kỳ Hằng; "Sao ngươi không mang hắn về cho ta xem?" "Quá xa." Kỳ Hằng đáp. Kỳ Thiếu Vinh lý giải gật đầu: "Cũng phải." "Dù sao hắn nguyên bản cũng là không sống được, trị chết cũng là hắn không có phúc khí......" Kỳ Hằng bình đạm nói. Kỳ Thiếu Vinh: "......" Trang Hạo khó hiểu nhìn Kỳ Hằng: "Lấy thực lực của Tả Vân Phi, ngươi đáng lẽ không phải là đối thủ của hắn mới đúng, sao có thể khống chế được hắn?" Kỳ Hằng nhìn Trang Hạo một cái: "Nếu thực lực của hắn đang ở thời kỳ toàn thịnh, ta quả thật không phải đối thủ của hắn, bất quá, lúc ấy hắn trúng độc đã sâu, một phần sức lực cũng không lấy ra được." Trang Hạo gật đầu: "Khó trách!" Kỳ Thiếu Vinh cười cười nhìn Kỳ Hằng: "A Hằng, thì ra ngươi cũng biết chữa bệnh, sao ngươi không sớm nói cho ra, nếu ngươi nói, ta......" Kỳ Hằng lắc đầu: "Ta không biết chữa bệnh, chuyện năm đó chỉ là đánh bậy đánh bạ, ta thấy hắn đã không thể cứu chữa được, hoàn toàn có thể làm vật thí nghiệm, bất quá, kết quả trị liệu hình như không được tốt......" Trang Hạo chớp chớp mắt nhìn Kỳ Hằng: "A Hằng, ngươi quá khiêm tốn, ta thấy Tả Vân Phi vẫn còn có thể tung tăng nhảy nhót như bây giờ liền có thể chứng minh kết quả trị liệu của ngươi không tồi." Kỳ Hằng nhìn Trang Hạo: "Hắn có thể tốt trở lại kỳ thật cũng không có bao nhiêu quan hệ với ta, chủ yếu là mệnh của hắn đủ cứng, vận khí đủ tốt, dày vò thế nào cũng không xảy ra chuyện." Trang Hạo: "......" ............ "Ta cảm thấy quan hệ giữa Tả Vân Phi cùng Kỳ Hằng có chút không tầm thường, hình như Tả Vân Phi rất hận Kỳ Hằng." Trang Hạo nói. "Tiểu tử Tả Vân Phi kia cũng quá keo kiệt, cho dù phương pháp làm của A Hằng có hơi cực đoan một chút, nhưng không phải vẫn có thể trị khỏi cho hắn sao! Tên kia thật sự không cần phải canh cánh trong lòng!" Trang Hạo lắc đầu: "Ta cảm thấy không đơn giản như vậy, Tả Vân Phi nói hắn đã lên giường với Kỳ Hằng, cho nên ta hoài nghi có lẽ Kỳ Hằng đã cường bạo Tả Vân Phi!" Kỳ Thiếu Vinh: "Ngươi đang nói cái quỷ gì vậy?" Trang Hạo đĩnh đạc ưỡn ngực nói: "Tả Vân Phi lúc ấy không phải là tay trói gà không chặt sao, hơn nữa, tên kia lớn lên cũng tạm được, Kỳ Hằng lại cởi hết quần áo của hắn ném ra ngoài phơi nắng, có lẽ Kỳ Hằng đã cảm thấy dáng người tên kia không tồi......" Kỳ Thiếu Vinh nhìn Trang Hạo: "Ngươi vừa nói như vậy, hình như cũng có chút đạo lý!" Trang Hạo gật đầu: "Đúng vậy! Ta cảm thấy đây chính là chân tướng!" Trang Hạo lắc đầu, thở ngắn than dài nói: "Ta vẫn luôn cho rằng trong đám thủ hạ của ngươi, người vặn vẹo nhất chính là Dịch Phàm, không nghĩ tới, Kỳ Hằng hắn...... Bên cạnh ngươi quả nhiên là tàng long ngọa hổ, Kỳ Hằng thật ghê gớm, Tả Vân Phi kia cho dù là ta cũng phải kiêng kị ba phần, Kỳ Hằng cư nhiên có thể cường hắn." Kỳ Thiếu Vinh tức giận nhìn Trang Hạo: "Chuyện này còn chưa xác định đâu, ngươi đừng nói hươu nói vượn!" "Kỳ Hằng có lai lịch gì?" Trang Hạo hỏi. "A Hằng rất ít khi nhắc tới gia thế của hắn, ta chỉ biết vận khí của A Hằng không tốt lắm, phụ thân hắn là con của tiểu thiếp, không có quyền kế thừa gia sản, bị phụ thân sai phái đi tiền tuyến liều mạng, chỗ tốt đều dành cho đại bá." "Sau này phụ thân A Hằng vì gia tộc chết trận, chỉ còn lại hắn cùng đệ đệ, tài sản phụ thân lưu lại đều bị đại bá xâm chiếm, đệ đệ lại sinh bệnh, sau này đã chết." "Về sau, A Hằng bị đại bá trách mắng thích trộm cắp, đuổi ra khỏi gia tộc, rơi vào tay bọn buôn người, tính tình A Hằng quật cường, kiệt ngạo khó tuân, cho nên thường xuyên bị vứt bỏ, qua tay rất nhiều chủ nhân, cuối cùng mới bị ta mua lại." Trang Hạo trừng lớn mắt: "Nhìn không ra a!" Kỳ Thiếu Vinh miễn cưỡng cười cười: "Mấy năm nay tính tình của hắn đã khá hơn nhiều, thời điểm mới được ta mua về, hắn trầm mặc ít nói vô cùng, tính tình rất giống cô lang, không thân với ai được." "Bên cạnh ngươi đúng là tàng long ngọa hổ, ngươi còn rất biết cách nhìn người." Kỳ Thiếu Vinh cười cười: "Không phải ta biết nhìn người, là Đình Hiên, Đình Hiên có thể thấy được tư chất của một người, ta cũng không phải đại thiện nhân, làm việc tốt không cần hồi báo, ta đầu tư cũng phải tính toán trước kết quả." ............ Kỳ Hằng đi được nửa đường, bị Đường Thiên Anh ngăn cản lại. "Tứ hoàng tử, có việc gì sao?" Đường Thiên Anh cười nói: "Có, chúng ta có thể nói chuyện riêng không?" Kỳ Hằng gật đầu, "Đương nhiên." Kỳ Hằng nhìn Đường Thiên Anh, trong lòng bắt đầu suy nghĩ loạn, thời gian này Kỳ Thiếu Vinh vừa nhìn thấy hắn hai mắt liền sáng cả lên, bộ dáng chính là cảm thấy hứng thú với chuyện riêng giữa hắn cùng Tả Vân Phi, Kỳ Hằng bị phiền đến sắp có bóng ma tâm lý, hắn không khỏi nghĩ, Đường Thiên Anh tìm hắn chẳng lẽ cũng là cảm thấy có hứng thú với chuyện riêng của hắn. "Không biết tứ hoàng tử có chuyện gì muốn chỉ giáo?" "Ta nghĩ Kỳ Hằng quản sự hẳn cũng biết Nguyệt Đình công chúa ra điều kiện có thể mang theo ba tùy tùng cùng đồng hành?" Đường Thiên Anh nói. Kỳ Hằng gật đầu: "Ta biết, Trang đại thiếu cùng thiếu gia đã chiếm hai vị trí." "Ta muốn mời Kỳ Hằng quản sự cùng ta vào trong núi Kéo Đức, không biết Kỳ Hằng quản sự có bằng lòng hay không?" Kỳ Hằng khó hiểu nhìn Đường Thiên Anh, "Vì sao lại là ta? Theo ta được biết, tứ hoàng tử mang theo không ít hộ vệ tới đây a?" Đường Thiên Anh gật đầu: "Đúng vậy! Ta mang tới không ít hộ vệ, bất quá, bọn họ đều quá yếu, ngay cả ta cũng đánh không lại, đến lúc đó chưa chắc đã phải bọn họ bảo hộ ta, mà là ta bảo hộ bọn họ." Kỳ Hằng nhìn Đường Thiên Anh: "Tứ hoàng tử, ngươi thật sự rất lợi hại, ta cũng không phải là đối thủ của ngươi." "Kỳ Hằng quản sự nói đùa, ai cũng biết thủ hạ của Tà Y thực lực đều không tầm thường, từ Dịch Phàm cùng Mộ Đình Hiên là có thể nhìn ra một phần thực lực của Kỳ Hằng quản sự, ta nghĩ tới nghĩ lui, vẫn cảm thấy là có Kỳ Hằng quản sự đi cùng sẽ tương đối yên tâm hơn." "Nếu tứ hoàng tử đã nói như vậy, ta từ chối thì bất kính." Kỳ Hằng nói. Đường Thiên Anh cười cười: "Kỳ Hằng quản sự đáp ứng rồi, vậy thật sự là tốt quá, làm phiền ngươi vậy."