Trọng sinh chi phế tài đột kích

Chương 116 : tướng thuật sư năm đó

TSCPTĐK - Chương 116 Chương 116: Tướng thuật sư năm đó Một tiếng rít truyền đến, đội hộ vệ của Thương Minh phóng xe đuổi tới. Nhìn thấy đội hộ vệ, sắc mặt Mộ Nhạc Sơn lạnh xuống, mang người bỏ đi. "Kỳ thiếu, chúng ta không tới muộn chứ?" Đội trưởng đội hộ vệ đi tới hỏi. Kỳ Thiếu Vinh vẫy vẫy tay: "Không có, các ngươi tới rất đúng lúc." Đội trưởng đội hộ vệ nhìn Trang Hạo: "Kỳ thật Trang thiếu gia lợi hại như vậy, dù chúng ta không tới, các ngươi cũng có thể toàn thân rút lui." Trang Hạo khiêm tốn đáp: "Đội trưởng quá khen!" "Kỳ thiếu gia, gần đây các ngươi vẫn đừng ra ngoài thì tốt hơn, cho dù ra ngoài cũng không nên đi tới nơi núi hoang rừng rậm." Kỳ Thiếu Vinh gật đầu: "Ta biết." Trang Hạo nhìn Kỳ Thiếu Vinh: "Vừa rồi tiểu hài tử kia trộm túi tiền của ngươi, trong đó có bao nhiêu?" "Một trăm đồng bạc." Kỳ Thiếu Vinh nói. "Một trăm đồng bạc?" Trang Hạo cau mày, sớm biết chỉ có chút tiền như vậy hắn đã không đuổi theo. Kỳ Thiếu Vinh tức giận nhìn Trang Hạo: "Trang Hạo, ngươi đây là có biểu tình gì chứ? Một trăm đồng bạc có thể mua được rất nhiều bánh bao!" Trang Hạo: "......" "Kỳ thiếu, về biệt viện thôi." Đội trưởng đội hộ vệ lên tiếng. Kỳ Thiếu Vinh gật đầu, "Được." ............ Mộ gia. Một y sư nhíu mày nhìn vết sẹo trên eo Mộ Nhạc Sơn: "Miệng vết thương có hơi sâu, trong cỗ ma pháp lôi hệ này còn có hơi thở của mấy loại nguyên tố ma pháp khác, rất khó thanh trừ, chỉ có thể chờ miệng vết thương chậm rãi khôi phục, gia chủ, mấy ngày nay ngươi không nên xung đột với người khác là tốt nhất." Mộ Nhạc Sơn trầm mặt, "Ta nghe nói Trang Hạo là ma pháp sư cấp bảy, nhưng hắn rõ ràng đã cấp tám." "Có thể là che dấu thực lực đi, hoàng thất nguyên bản của Nguyên Quốc là Vọng gia, nhưng thế lực Vọng gia yếu nhược, Đường gia mới lên thay thế, Trang gia có đại công, được hưởng không ít chỗ tốt, Đường Hoàng tâm sinh kiêng kị, Trang Hạo quả thật là có chút chói mắt." Một trưởng lão nói. Mộ Nhạc Sơn nắm chặt nắm tay: "Tiểu tử Trang Hạo kia đúng là rất lợi hại." Mộ Nhạc Sơn vẫn luôn cảm thấy thiên tư của Mộ Hòe đã đủ nghịch thiên, nhưng sau khi chiến đấu kịch liệt cùng Trang Hạo một hồi, Mộ Nhạc Sơn mới hiểu được đạo lý núi cao còn có núi cao hơn. Hiện tại thực lực của Trang Hạo đã cường hãn như vậy, đợi thêm hai năm nữa, sợ là ngay cả người của thế hệ trước cũng chưa chắc đã phải đối thủ của hắn. Mộ Hòe trong đám thế hệ trẻ tuổi vẫn tính là không tồi, nhưng so với Trang Hạo thì kém quá xa, vận khí của Kỳ Thiếu Vinh thật tốt, kiếm được một vị hôn phu có tiền đồ như vậy. "Phụ thân, ngươi bị thương?" Mộ Hòe tràn đầy lo lắng đi đến. Mộ Nhạc Sơn nhìn Mộ Hòe: "Vết thương nhỏ mà thôi, không có gì đáng ngại." "Phụ thân, ta nghe nói ngươi đi tìm Kỳ Thiếu Vinh gây chiến?" "Phụ thân không tìm hắn gây chiến, chỉ là thương lượng một chút chuyện mà thôi." "Phụ thân, bằng không ta đi nhận lỗi với đường đệ Đình Hiên, có lẽ có thể biến chiến tranh thành tơ lụa?" Sắc mặt Mộ Nhạc Sơn lập tức trầm xuống, "Không được đi!" "Vì sao?" Mộ Hòe khó hiểu hỏi. "Không có vì sao? Không được chính là không được!" Mộ Nhạc Sơn hung tợn nói. Mộ Hòe rầu rĩ nhìn Mộ Nhạc Sơn: "Phụ thân, Mộ gia đã sắp bị huỷ rồi, ngươi còn không bỏ mặt mũi xuống được sao?" "Ngươi câm miệng cho ta, lập tức trở về!" Mộ Nhạc Sơn quát. Mộ Hòe cắn chặt răng, lui ra ngoài. ............ Thiếu Vinh cùng Trang Hạo trở lại biệt viện, Mộ Đình Hiên cùng Dịch Phàm vẫn chưa về, Phong Nguyên lại đang ở đây. "Kỳ thiếu, nghe nói ngươi ra ngoài không đúng thời điểm, bị Mộ Nhạc Sơn công kích, Mộ Nhạc Sơn này hiện giờ hành sự càng ngày càng không có đúng mực, đã một đống tuổi rồi lại đi ỷ lớn hiếp nhỏ!" Phong Nguyên nói. Kỳ Thiếu Vinh chống cằm, "Nghe nói mấy tiểu thiếp của hắn chạy hết rồi, niên kỷ lớn như vậy, dục cầu bất mãn, tính tình không tốt, ta có thể thông cảm được." Khóe miệng Phong Nguyên lệch đi một chút: "Kỳ thiếu đúng là rộng lượng!" Kỳ Thiếu Vinh vẫy vẫy tay: "Không dám, không dám!" Phong Nguyên: "......" Phong Nguyên nhìn Trang Hạo đứng bên cạnh Kỳ Thiếu Vinh: "Anh hùng xuất thiếu niên, Trang Hạo thiếu gia cũng rất lợi hại a!" Trang Hạo gật đầu với Phong Nguyên: "Tiền bối quá khen." "Nghe nói Trang Hạo thiếu gia chẳng những là ngự thú sư, còn có thể vẽ được quyển trục ma pháp, hai loại bản lĩnh này, cho dù có được bất cứ loại nào cũng đều là cả đời không cần lo ăn uống, Kỳ thiếu thật có phúc khí!" Kỳ Thiếu Vinh: "Tiền bối tán thưởng quá mức rồi, năng lực của Trang Hạo cũng chỉ thường thường, hắn đánh cùng Mộ Nhạc Sơn lâu như vậy cũng không thu thập được lão nhân kia......" Trang Hạo: "......" Phong Nguyên bật cười lên: "Kỳ thiếu đùng yêu cầu quá cao, dù sao Mộ Nhạc Sơn cũng đã sống hơn Trang Hạo rất nhiều năm!" "Đúng rồi, tùy tùng bên người Kỳ thiếu kia đâu rồi?" Phong Nguyên hỏi. "Hắn ra ngoài." Kỳ Thiếu Vinh đáp. Phong Nguyên gật đầu: "Vậy sao! Gần đây bên ngoài không yên ổn, vẫn nên cẩn thận một chút cho thỏa đáng!" "Tiền bối nói phải, đa tạ tiền bối chiếu cố!" Kỳ Thiếu Vinh cung kính nói. Phong Nguyên cùng Kỳ Thiếu Vinh trao đổi chuyện sinh ý cửa hàng mỹ phẩm Khuynh Thành một lúc rồi rời đi. "Chủ nhân, Kỳ Thiếu Vinh này cũng quá lớn mật, biết rõ đã đắc tội với Mộ gia còn chạy tới nơi hoang sơn dã lĩnh, đây không phải là tìm chết sao?" Một tùy tùng bên cạnh Phong Nguyên lên tiếng. Phong Nguyên cau mày lại: "Người trẻ tuổi a, đều giàu có tinh thần mạo hiểm, thiếu niên khinh cuồng! Lại nói tiếp, Trang Hạo đúng là rất lợi hại, ban đầu ta còn cho rằng đồn đãi khoa trương chứ, không nghĩ tới tiểu tử này lại còn lợi hại hơn cả trong lời đồn!" "Chủ nhân rất xem trọng Trang Hạo a!" Phong Nguyên cười cười: "Chỉ cần tiểu tử này bình yên sống đến ba mươi tuổi, chắc chắn có thể đến được đỉnh thánh cấp." Trang Hạo nhìn sân trống, xoay người hỏi Kỳ Thiếu Vinh: "Dịch Phàm cùng Mộ Đình Hiên đều ra ngoài, không biết khi nào mới trở về?" Kỳ Thiếu Vinh thở ra một hơi: "Nếu ta đoán không sai nói, có lẽ Đình Hiên là đi tìm tên lừa đảo năm đó đi, nghe nói tên lừa đảo kia sống không tốt lắm đâu, nhà trong thành cũng không mua nổi, chỉ có thể trốn trong chỗ núi hoang." Trang Hạo: "......" Ngoài rìa rừng núi. Dịch Phàm đi theo bên cạnh Mộ Đình Hiên: "Ngươi muốn tìm ai vậy?" "Một người quyết định vận mệnh của ta!" "Tướng thuật sư năm đó?" Mộ Đình Hiên gật đầu: "A Phàm, ngươi phản ứng rất nhanh, ta muốn biết có phải mệnh của ta thật sự không tốt hay không." Dịch Phàm nhìn Mộ Đình Hiên: "Vận mệnh biến ảo vô thường, ai có thể nói chuẩn được chứ? Ngươi không cần để tâm đến tướng thuật sư kia!" Mộ Đình Hiên nắm chặt nắm tay: "Ta biết, nhưng ta vẫn không bỏ xuống được." Mộ Đình Hiên cùng Dịch Phàm đi tới trước cửa một tòa biệt viện, một thiếu niên chạy ra đón. "Hai vị tìm ai?" "Ta tới tìm đoán đâu trúng đó, Khuông Dịch tiên sinh!" Mộ Đình Hiên lãnh đạm nói. Thiếu niên nhíu mày lại: "Sư phụ đã quy ẩn nhiều năm, tám năm trước sư phụ đã không còn xem bói cho người khác nữa, mời hai vị trở về!" Mộ Đình Hiên cười lạnh một tiếng: "Không xem bói cho người khác? Đang êm đang đẹp, sao lại không làm nữa?" "Sư phụ nói hắn đã tiết lộ quá nhiều thiên cơ, ảnh hưởng tới phúc trạch." "Sư phụ ngươi là lo lắng tiết lộ thiên cơ, hay là lo lắng xem bói quá nhiều, chuyện hắn là kẻ lừa đảo bị lộ ra đây, hay là là nói, hắn cảm thấy đã lừa được nhiều tiền rồi, đến lúc nên thu tay lại?" Dịch Phàm cười nhạo nói. "Làm càn!" Thiếu niên tràn đầy tức giận nhìn Dịch Phàm. Mộ Đình Hiên liếc mắt nhìn thiếu niên một cái: "Cút ngay!" Thiếu niên giận trừng mắt nhìn Mộ Đình Hiên, Dịch Phàm đi lên phía trước, đạp một chân đá cửa ra. "Chúng ta vào thôi!" Dịch Phàm xoay người nói với Mộ Đình Hiên. Mộ Đình Hiên gật đầu: "Được!" Thiếu niên sốt ruột tiến lên: "Sư phụ đang nghỉ ngơi, các ngươi không thể đi vào." Trong viện, một nam tử trung niên ngồi trên xe lăn, đối mặt với một bàn cờ, thấy Mộ Đình Hiên đi vào cửa, nam tử trung niên ngẩng đầu nhìn về phía Mộ Đình Hiên. "Ngươi là ai?" Khuông Dịch hỏi. Mộ Đình Hiên nhìn Khuông Dịch: "Tiền bối đúng là quý nhân hay quên chuyện, ta vừa sinh ra ngươi liền quyết định vận mệnh của ta, ta hận ngươi mười mấy năm, ngươi lại không nhận ra ta là ai!" "Ngươi là...... Mộ Đình Hiên?" "Tiền bối vẫn còn nhớ ta a! Vậy ngươi còn nhớ rõ, năm đó, khi ta sinh ra, ngươi đã nói cái gì không?" Mộ Đình Hiên ôm hai tay hỏi. Khuông Dịch trầm mặt xuống, không nói gì. "Ngươi tới gây chuyện?" "Tiền bối đúng là biết bói toán, mười mấy năm trước đã tính ra được ta hại Mộ gia tan nhà nát cửa, hiện giờ quả nhiên ứng nghiệm. Tiền bối, nếu ngươi đã tài giỏi như vậy, không bằng tính thử xem hôm nay ta sẽ làm gì đi." "Chúng ta là tướng thuật sư, không tính vận mệnh của mình!" Khuông Dịch thở dài một hơi. "Tuy rằng ta không phải là tướng thuật sư, nhưng ta có thể nói cho ngươi biết, hôm nay ngươi nhất định phải tới chỗ Diêm Vương gia báo danh!" "Tiết lộ quá nhiều thiên cơ, quả nhiên phải gặp báo ứng, ta đã sớm đoán trước được ngày này, nhưng lại không nghĩ nhanh như vậy." Mộ Đình Hiên nhìn Khuông Dịch: "Hôm nay ra tới là muốn hỏi tiền bối một chút, cái gọi là thiên cơ là chỉ bằng miệng ngươi nói, hay đó thật sự là số mệnh của ta?" "Nếu ta nói, hôm nay Mộ thiếu gia sẽ không giết ta sao?" "Nếu ngươi nói, ta có thể suy xét để ngươi chết thống khoái hơn một chút!" "Nghe nói tiền bối có một nhi nữ rất đáng yêu, tiền bối tiết lộ nhiều thiên cơ như vậy, nhất định là rất lo lắng liên lụy tới hậu bối đi?" Dịch Phàm nghiêng đầu hỏi. Khuông Dịch đột nhiên nhìn về phía Dịch Phàm: "Ngươi có ý gì?" "Ta nghe nói tướng thuật sư đều không tính được vận mệnh của mình cùng những người liên quan, hôm nay trước khi tới ta đã tìm người tính một quẻ cho nhi nữ của ngươi, phát hiện tương lai nàng sẽ là một tên gian ác, rất nhiều người chết trên tay nàng, ta nghĩ ta nên vì tương lai, không thể để nhiều người chết trên tay nàng như vậy được, vẫn nên xử lý nàng một chút thì tốt hơn." Dịch Phàm nói. "Vớ vẩn!" Khuông Dịch tức giận mắng. "Vớ vẩn? Tiền bối là tướng thuật sư, chẳng lẽ không tin số mệnh sao? Người ta tìm chính là tướng thuật sư nổi danh, nghe nói mười tính chín chuẩn!" "Vậy còn một phần đâu?" Dịch Phàm cười cười: "Còn một phần, cái này không nói trước được, vận mệnh biến ảo vô thường, trên đời này có bao nhiêu chuyện có thể tính chuẩn mười phần chứ." Khuông Dịch: "......"