Trọng sinh chi phế tài đột kích
Chương 108 : tỷ đệ sơn tặc
TSCPTĐK - Chương 108
Chương 108: Tỷ đệ sơn tặc
Xe ngựa bôn ba trong rừng núi.
Trang Hạo đánh xe Dịch Phàm cùng Mộ Đình Hiên đứng bên cạnh.
Trang Hạo đột nhiên cho xe ngựa dừng lại, Dịch Phàm lên tiếng hỏi: "Trang đại thiếu, làm sao vậy?"
"Không tiếp tục đi nữa." Trang Hạo nói.
"Vì sao?"
Trang Hạo nhíu mày lại: "Có vấn đề, từ hơn một canh giờ trước chúng ta vẫn luôn đảo quanh ở chỗ này."
Dịch Phàm ngây ra một lúc: "Không thể nào."
"Ta không nhìn lầm."
Dịch Phàm nhìn Trang Hạo: "Trang đại thiếu, ý ngươi là có người động tay động chân ở đây sao?"
Trang Hạo gật đầu: "Cũng có thể là mê tung hồ đang quấy phá." Thế lực đối địch với Nguyên Quốc không ít, có thể là có người nào đó không hy vọng Nguyên Quốc kết minh cùng người của Thương Minh cho nên cản trở bọn họ đi xem bệnh cho Phong Nguyên.
Dịch Phàm có chút hoài nghi hỏi: "Thật sao?"
Thẩm Nguyên thò đầu lại lên tiếng: "Trang Hạo không nhìn lầm đâu, A Hạo là ngự thú sư hoàng kim, ánh mắt rất xuất sắc."
Dịch Phàm: Chỉ lấy chuyện Trang Hạo ở cùng Kỳ Thiếu Vinh lâu như vậy cũng không phát hiện ra Tà Y chính là Kỳ Thiếu Vinh, Kỳ Thiếu Vinh chính là Tà Y này, nhãn lực của
Trang Hạo thật sự khiến người khác không dám khen tặng.
Trang Hạo huy động pháp trượng, một tảng sét lớn đánh xuống một thân cây trong rừng, đám người Dịch Phàm nhìn cảnh tượng trước mắt, sắc mặt lập tức biến đổi.
Dịch Phàm kinh ngạc nhíu chặt mày lại: "Thì ra thật sự có người động tay động chân."
Sau khi ảo giác bị phá giải, thân hình một nam một nữ hiển lộ ra.
Nam tử diện mạo thô tráng, mày rậm mắt to, nhìn qua có vài phần hàm hậu.
Nữ tử một thân kính trang mát mẻ, ngực cùng đùi đều lộ hết ra, trang điểm thập phần quyến rũ. Nhìn hình ảnh hai người đứng cạnh nhau thật ra có vài phần hương vị mỹ nữ cùng dã thú.
Một con yêu hồ năm đuôi lười biếng bước tới đứng bên chân nữ tử.
"Tỷ tỷ, có phải chúng ta tìm lầm người rồi không? Người nọ nói đoàn người của Kỳ Thiếu Vinh đều là đại soái ca a!" Nam tử gãi gãi đầu, hoang mang hỏi nhỏ, "Mấy tiểu tử này lớn lên cũng quá xấu xí."
Nữ tử đồng tình gật đầu, buồn bực nói: "Không phải chỉ là xấu thôi đâu! Thảm, thật sự quá thảm, hai người này lớn lên kiểu gì không biết!"
Nữ tử nhìn tràn đầy ghét bỏ Trang Hạo cùng Dịch Phàm, thời điểm ánh mắt nhìn tới người Thẩm Nguyên, sắc mặt mới hơi hòa hoãn được một chút: "So sánh ra, người này lớn lên cũng không tệ lắm."
Thẩm Nguyên nhìn Trang Hạo cùng Dịch Phàm, thầm nghĩ: So với Trang Hạo cùng Dịch Phàm, hắn cư nhiên chỉ không tệ thôi sao? Thẩm Nguyên dưới sự đả kích luân phiên, lòng tự tin cuối cùng gần như hôi phi yên diệt đã trở lại một ít.
Nam tử gật đầu: "Đúng vậy! Tỷ tỷ, không phải ngươi còn muốn cướp Trang Hạo về làm áp trại phu quân sao? Bộ dạng mấy người này thật sự là quá tệ."
Dịch Phàm quay đầu chớp chớp mắt nhìn về phía Trang Hạo, dùng thang âm nhẹ như bông nói: "Trang đại thiếu, ngươi đúng là mỹ danh lan xa! Sơn tặc cũng nghe nói về ngươi! Bất quá, hình như ngươi bị người ta ghét bỏ rồi."
Trang Hạo: "......"
Kỳ Thiếu Vinh ngáp dài đi ra khỏi xe ngựa: "Chuyện gì xảy ra vậy? Sao không tiếp tục đi nữa?"
"Tỷ tỷ, tiểu bạch kiểm này rất soái, chắc hắn là Trang Hạo." Nam tử hưng phấn reo lên.
Kỳ Thiếu Vinh nghe vậy nhìn về phía tên to con ngu ngốc đang tràn đầy hưng phấn.
Nữ tử nhíu mày lại nhìn Kỳ Thiếu Vinh: "Người này không giống Trang Hạo a! Nghe nói diện mạo của Trang Hạo thập phần cấm dục, người này mắt mang đào hoa, quá phong tao!"
Kỳ Thiếu Vinh: "......" Ánh mắt của nữ nhân này làm sao vậy? Nữ nhân hỗn đản, cư nhiên nói hắn lớn lên phong tao, hắn phong tao chỗ nào chứ? Còn có, Trang Hạo lớn lên cấm dục? Tiểu tử Trang Hạo kia nhiều đào hoa như vậy, cấm dục chỗ nào!
"Này, mấy người các ngươi đến từ Nguyên Quốc sao?" Tên ngốc to con tùy tiện hỏi.
"Đúng thì thế nào? Không đúng thì thế nào?" Kỳ Thiếu Vinh phe phẩy cây quạt, lười biếng hỏi lại.
"Nếu đúng, vậy các ngươi không cần đi nữa rồi, chúng ta thu hai mươi vạn đồng vàng, giữ chân các ngươi lại."
Kỳ Thiếu Vinh: "......" Dị giới cướp của cư nhiên thấp kém như vậy, một tên ngu ngốc cũng có thể chạy ra đánh cướp.
"Trong mấy người các ngươi, ai là Trang Hạo?" Tên ngốc to con hỏi.
Kỳ Thiếu Vinh chuyển tầm mắt, phe phẩy cây quạt: "A! Kỳ thật chúng ta không phải tới từ Nguyên Quốc, chúng ta chỉ là thương nhân qua đường, các ngươi bắt sai người rồi, tương phùng tức là có duyên, oan gia nên giải không nên kết, hai vị, không bằng các ngươi thả chúng ta ra đi."
Nam tử trừng lớn mắt, tràn đầy buồn bực gãi gãi đầu nhìn về phía nữ tử: "Tỷ tỷ, bắt sai người rồi, làm sao bây giờ?"
Kỳ Thiếu Vinh sửng sốt một chút, thầm nghĩ: Cư nhiên dễ lừa như vậy, hắn còn tưởng rằng sẽ khó khăn hơn một ít.
Nữ tử đánh một quyền lên má nam tử: "Ngu ngốc, hắn lừa gạt ngươi!"
"Chỉ là......" Tên ngốc to con bị nữ tử lãnh diễm trừng một cái, tức khắc liền ngậm miệng lại.
"Ngươi là Kỳ Thiếu Vinh đi?" Nữ tử lãnh diễm quay người nhìn Kỳ Thiếu Vinh hỏi.
Kỳ Thiếu Vinh không khỏi có chút ngoài ý muốn, thầm nghĩ: Tuy rằng nam tử này rất ngốc, nhưng phản ứng của nữ tử lại nhanh hơn nhiều!
"Này, các ngươi dịch dung đi, ta đã từng hỏi thăm qua, Kỳ Thiếu Vinh tinh thông dịch dung, mấy người các ngươi chắc chắn là đang dịch dung, lại nói tiếp, rốt cuộc ai trong số các người là Trang Hạo?" Nữ tử hỏi.
Kỳ Thiếu Vinh phe phẩy cây quạt: "Kỳ thật ta chính là Trang Hạo!"
"Là ngươi sao! Trang Hạo cư nhiên lại lớn lên như vậy?" Nữ tử kinh ngạc nói.
Kỳ Thiếu Vinh: "......" Nữ nhân này đúng là không có ánh mắt, rõ ràng hắn lớn lên soái khí như vậy.
"Mấy người các ngươi có nguyện ý ở lại nơi này một đoạn thời gian không?" Nữ tu hỏi.
"Không muốn."
Nữ tu nhìn Kỳ Thiếu Vinh: "Vậy không còn biện pháp, bắt người tiền tài, giúp người tiêu tai, ta chỉ có thể cưỡng bách giữ các ngươi lại."
"A Tráng! Khởi công!" Nữ tử nhẹ hô lên.
Nam tử gào một tiếng, nắm lấy hai thanh rìu to xông tới.
Kỳ Thiếu Vinh khép cây quạt lại, không khỏi có chút câm nín gõ gõ trán, vương bát đản nào mời hai tên này tới cản đường bọn họ a? Quả thực không tốt chút nào.
Thẩm Nguyên khí phách hăng hái nhìn nam tử: "Nam tử này giao cho ta, nữ tử kia các ngươi thu phục đi."
Trong lòng Thẩm Nguyên khóc nấc lên một tiếng, một đường này đi lâu như vậy, cuối cùng hắn cũng tìm được cơ hội ra tay, người gọi A Tráng này nhìn qua ngây ngốc, đầu óc cũng vô cùng đơn giản, thực lực phỏng chừng là chẳng ra gì.
Thẩm Nguyên lấy trượng ma pháp ra, bắt đầu niệm động chú ngữ, A Tráng vọt về phía Thẩm Nguyên, đánh Thẩm Nguyên còn chưa niệm được một nửa chú ngữ bay thẳng ra ngoài.
Thẩm Nguyên chỉ cảm thấy có một con trâu xông tới, còn chưa đợi hắn phản ứng lại, cả người đã bay ra ngoài, kế hoạch rửa sạch mối nhục xưa chết non, Thẩm Nguyên vô cùng có xúc động muốn lấy chết tạ tội.
Thân ảnh nam tử lập tức lớn lên không ít, Kỳ Thiếu Vinh híp mắt, trong lòng có thêm vài phần kinh ngạc, tên ngốc to con này cuồng hóa xong nhìn qua không tệ chút nào, người dùng hai mươi vạn mời hai tên tiểu tử tới tiêu tiền không oan a.
Thế giới này nhân tộc cùng thú tộc song song tồn tại, giống loài nhiều, khó tránh khỏi phát sinh nhân thú tương liên, vì vậy bán thú nhân mang huyết mạch của cả nhân tộc cùng thú tộc liền được sinh ra.
Bán thú nhân không thể dung nhập với nhân tộc, cũng không thể dung nhập với thú tộc, hoàn cảnh sống thập phần gian nan.
Hậu đại của bán thú nhân thông thường đều không quá tốt, nhưng sức mạnh thân thể lại không thể khinh thường chút nào.
Người có thể cuồng hóa trong cơ thể nhất định có huyết mạch thú nhân, nhưng người có huyết mạch thú nhân lại không nhất định có thể cuồng hóa, bán thú nhân có thể cường hóa thông thường đều là bán thú nhân xuất sắc.
Nam tử vung rìu, ném về phía Thẩm Nguyên, Dịch Phàm huy động trượng ma pháp, triệu ra ba đầu rồng nước đánh nam tử bay ra ngoài, Mộ Đình Hiên triệu ra mấy cây mộc đằng, trói nam tử kia lăn vài vòng trên mặt đất.
"Ngươi không sao chứ." Dịch Phàm đi về phía Thẩm Nguyên hỏi.
Thẩm Nguyên nhíu mày, mặt đỏ ran lên, hắn vốn tưởng tiểu tử kia ngây ngốc, cuối cùng cũng tìm được một cơ hội biểu hiện thân thủ chứ, không nghĩ tới sức lực của tên ngu ngốc kia lại lớn như vậy, thất sách mà!
Thẩm Nguyên gian nan bò lên: "Không có việc gì."
"Không bị đâm cho bán thân bất toại (liệt nửa người) đi?"
Thẩm Nguyên lắc đầu: "Không có, chỉ là té ngã một cái mà thôi."
Dịch Phàm: "Không có việc gì thì tốt, nếu ngươi không có việc gì, vậy tráng nam nhân kia giao cho ngươi tới thu phục."
Thẩm Nguyên xấu hổ cười cười: "Vẫn là thôi đi."
"Nếu như vậy để ta tới." Dịch Phàm triệu hồi ra mấy đầu hỏa long, công kích về phía tên ngốc to con
Tên ngốc to con nhìn thấy hỏa long, xoay người liền chạy, nhưng vẫn bị hỏa long quấn lên.
"Tỷ tỷ, tỷ tỷ, cháy! Cháy! Cháy!"
Dịch Phàm: "......"
"Các ngươi có sao không?" Trang Hạo giải quyết nữ nhân kia xong, xoay người đi về phía đám người Thẩm Nguyên hỏi. Nữ nhân bị Trang Hạo đánh ngất, treo lên trên cây.
"Vẫn tốt." Dịch Phàm nói.
Quần áo của tên ngốc to con thiêu sạch, thân thể bị bỏng không nhẹ, lăn qua lăn lại không ngừng gào khóc thảm thiết trên mặt đất.
Dịch Phàm nhìn tên ngốc to con, lắc lắc đầu, ngốc đến như vậy, hắn cũng không đành lòng xuống tay a!
"Chúng ta đi thôi." Trang Hạo nói.
Kỳ Thiếu Vinh gật đầu: "Được."
Sau khi đám người Kỳ Thiếu Vinh rời đi một lúc, A Tráng rốt cuộc cũng dừng động tác lăn lộn, che mông lại, kéo nữ tử trên cây xuống.
"Tỷ tỷ, bọn họ chạy rồi." A Tráng ủy khuất nói.
"Ta có mắt, biết tự mình nhìn." Nữ tử tức giận mắng.
"Tỷ tỷ, làm sao bây giờ? Đối phương đã trả tiền, chúng ta không hoàn thành nhiệm vụ, có phải phải trả tiền về không?" A Tráng tràn đầy buồn rầu hỏi.
Nữ tử cau mày: "Ta cũng không biết, bọn họ này phản ứng quá nhanh, người nọ nói chỉ cần chúng ta giữ chân bọn họ được ba ngày, người bình thường tỷ tỷ tùy tiện liền vây được mấy chục ngày, bọn họ lại chưa đến hai canh giờ đã phản ứng lại."
Hồ ly bên người nữ tu ai ai kêu hai tiếng.
"Tỷ tỷ, Năm Đuôi nói cái gì vậy?" A Tráng hỏi.
"Nó nói trong đám người kia có một người rất đáng sợ, nó bị người nọ nhìn một cái liền phát run."
"Tỷ tỷ, người Năm Đuôi nói là người vừa dùng lôi điện đánh ngươi, vừa thi triển ma pháp mộc hệ treo ngươi lên kia sao?"
Nữ tử hung hăng trừng mắt nhìn A Tráng một cái, A Tráng xấu hổ gãi gãi đầu: "Tỷ tỷ, tiểu tử dùng lôi điện đánh ngươi kia thật đáng ghét!"
Nữ tu trịnh trọng gật đầu: "Hình như tên kia biết rất nhiều loại ma pháp, hắn hẳn là Trang Hạo trong lời đồn, bất quá, lớn lên thật xấu xí, đương nhiên cũng có thể là hắn dịch dung."
"Tỷ tỷ, chúng ta đừng nói đến đám người kia nữa, vẫn nên nghĩ biện pháp giữ lại số tiền kia đi, chúng ta làm sơn tặc nhiều năm như vậy, vất vả lắm mới tiếp một đơn, kết quả lại thất bại."
Nữ tử hận sắt không thành thép nhìn A Tráng, "Ngươi chỉ có chút tiền đồ đó thôi sao?"
"Tỷ tỷ, đó chính là hai mươi vạn a!" A Tráng bất mãn nói.
Nữ tử cắn chặt răng, trên mặt cũng có vài phần tiếc hận! Hai mươi vạn, đó chính là một bút tiền lớn a! Hai tỷ muội bọn họ làm cả đời cũng chưa chắc đã kiếm được nhiều tiền như vậy.
"Tỷ tỷ, ta thấy chúng ta đừng theo đuổi đuôi khoản nữa, mang theo mười vạn tiền đặt cọc trốn đi." A Tráng nói.
Nữ tử: "......"
Truyện khác cùng thể loại
97 chương
49 chương
49 chương
70 chương
35 chương
60 chương
60 chương