Edit: Phương Beta: Tiểu Tuyền Cái đơn kiện này nếu như Đại Lý Tự không xử lí tốt, một khi lưu truyền ra ngoài, thì dân chúng sẽ vô cùng kích động, tất nhiên sẽ cực kỳ bất mãn đối với Đại Lý Tự. Cũng sẽ dẫn phát những kẻ thuộc tầng lớp trí thức hoài nghi về sự công minh liêm khiết của Đại Lý Tự là chỉ để dành bảo vệ quyền uy của giới quý tộc. Đến lúc đó sự việc sẽ náo loạn càng lớn. Đại Lý Tự cũng sẽ bị cuốn vào những thị phi bên trong. Mà nếu như nhận, thì trọng tâm chút cũng không phải do Đại Lý Tự quyết định. Đến lúc đó đến tột cùng sẽ như thế nào, đều là hoàng thượng tự mình quyết định. Có nữa nếu như hắn hiện tại không nhận cái án kiện này, thì người phía ở sau lưng nhất định sẽ mượn cơ hội quạt gió thổi lửa. Đến lúc đó hắn xử lí công việc không theo lẽ công bằng, con đường làm quan của cá nhân hắn cũng sẽ chấm dứt. Đến lúc này, bất kể ai làm Đại Lý Tự Khanh, cũng không thể chuyện lớn hóa nhỏ, chuyện nhỏ hóa không được. Hơn nữa, Phương đại nhân cũng không tính toán làm như vậy. Nên lập tức lấy thẻ bài, đem La Ngũ Gia giải tới công đường. Thật ra thì, Ôn Uyển cũng biết Phương đại nhân coi như là một vị quan liêm khiết chính trực, án kiện nếu không mang lên đến Đại Lý Tự thì thôi. Hiện tại đã có người đưa đơn kiện đến tận cửa đại lí tự rồi, địa bàn do hắn quản lí quyền hạn nằm trong tay hắn, hắn nhất định sẽ nhận xử cái án kiện này, cũng có thể đạt tới mục đích của Ôn Uyển. Ôn Uyển cũng vì thế mới dùng đến kế sách này. Nếu như không phải bởi vì như vậy, nàng đã sử dụng những biện pháp khác. Phương đại nhân nhìn người đang quỳ trên mặt đất hỏi ” Đơn kiện mẫu này là do ai viết ?” Mặc dù kiểu chữ thể hoa mai có chút non nớt, thậm chí có chút ít mới lạ. Nhưng lời lẽ viết trên đơn kiện này tuyệt đối là số một, có thể viết ra đơn kiện như vậy, tất nhiên chỉ có thể là danh sĩ. Nếu có thể tìm ra, thì chuyện sẽ dễ làm hơn nhiều. Nàng kia rất quật cường, tuyệt đối không nói ra tên của ân nhân. Có nguyên cáo, thì có bị cáo. La Ngũ Gia tuy là con nhà quan , nhưng Đại Lý Tự là nơi trông coi đời sống của quan viên. Có quan viên có tội, vẫn bị bắt bớ như bình thường. Ngày này, án kiện là một vụ chấn động cả kinh thành, nổi lên trong cuộc sống thường nhật. Thật ra thì án kiện vốn rất bình thường . Đơn giản chính là một nam nhân háo sắc, cưỡng gian, làm dơ bẩn cô nương đàng hoàng, trượng phu báo thù không được nên bị giết, nam nhân háo sắc vì là gia đình quyền quý, nên định dùng một tay che trời. Ở tình huống bình thường mà nói, chuyện này nhất định sẽ bị chôn vùi xuống dưới . Nhưng hôm nay, nàng kia có đơn kiện đưa lên, sau đó một thời gian rất lâu vẫn ở dân gian lưu truyền, đơn kiện này viết vô cùng tuyệt hảo, cũng vô cùng sắc bén, điểm trúng chỗ yếu hại. Thậm chí cả nội dung của đơn kiện, cũng có rất nhiều người có thể đọc thuộc lòng và ngâm nga. Chuyện này ở trong kinh thành, đã tạo ra ầm ĩ sôi sùng sục, dĩ nhiên, cũng kéo theo sóng to gió lớn. Chuyện này ầm ĩ lên, ngay cả người luôn luôn không để ý tới những thứ này như Yến Kỳ Hiên. Cũng rất có hứng thú cùng Ôn Uyển nói đến chuyện này. Ôn Uyển nghiêng lỗ tai lắng nghe phản ứng phía ngoài. Biết chuyện này náo động đến tận chỗ ông ngoại hoàng đế rồi. Ôn Uyển liền cười. Chuyện này náo loạn lớn đúng là trong dự liệu của nàng. Nếu như không làm lớn được mới làm nàng thấy kỳ quái đây! Không nói đến phái Thanh Lưu dâng tấu chương muốn xử lý nghiêm khắc, mà ngay cả cậu Trịnh vương cũng tuyệt đối sẽ không bỏ qua cơ hội tốt như vậy, không nhân cơ hội này đả kích La gia, đả kích thế lực Triệu vương thì đợi đến khi nào. Nếu Trịnh vương nguyện ý nhẹ nhàng bỏ qua cho cơ hội tốt như vậy, Ôn Uyển khẳng định bỏ của chạy lấy người. Cơ hội tốt thế không cần thì trực tiếp giơ tay nhận thua luôn đi. Yến Kỳ Hiên rất kỳ quái nói “thật là kỳquái nha, tất cả mọi người đều nói người viết đơn kiện kia là nữ nhân. Bởi vì viết đơn kiện là chữ hoa mai tiểu triện. Hẳn là một nữ nhân viết. Ta đã phái đi người dò thăm, chữ viết kia thật ra thì không được tốt lắm, hẳn là cố ý, bởi vì không muốn làm ọi người biết là người phương nào ra tay. Nhưng mà cô nương tố cáo kia thì sống chết cũng không chịu mở miệng nói là người nào viết. Hiện tại mọi người cũng đang đàm luận chuyện này đây! Cái người ở chỗ tối này, thật là lợi hại nha! Nghe nói chuyện này, đã kinh động tới tận hoàng thượng đấy. Không ít đại thần đã rối rít dâng tấu muốn nghiêm khắc trừng phạt người vi phạm kỷ cương, bảo vệ sự công chính của luật pháp.”Ôn Uyển nghe xong cười trộm, kiểu chữ tiểu triện hoa mai kia, là nàng ngày đó nhìn thấy Mai nhi viết vô cùng xinh đẹp, nên thỉnh thoảng cũng có luyện tập vài nét bút. Trừ chính nàng ra chưa từng để cho người khác xem. Khi nàng ở trong thư phòng luyện tập, luyện xong tất cả đều bị nàng đốt đi. Ai cũng không biết nàng có thể viết chữ thể hoa mai. Dĩ nhiên, chữ viết được vẫn tương đối kém. Cho nên, nếu có người thể đoán được là nàng, thì mới kỳ quái đó! Yến Kỳ Hiên nhìn Ôn Uyển cười đến đặc biệt đắc ý, thì lấy làm lạ hỏi “Ngươi vui mừng như vậy làm cái gì? Chẳng lẽ còn có chuyện ta không biết.”Ôn Uyển đành pha trò cho qua. Nàng ngày đó viết đơn kiện này, mục đích chính là muốn dẫn người ta hiểu lầm. Mà đơn kiện, là cái mà nàng từ khi đi tới nơi này, dồn tâm huyết lớn nhất để viết. Thứ nhất trình bày rõ ràng tính nghiêm trọng của chuyện này, thứ hai không thể liên lụy tới hoàng quyền, vẫn không thể xé rách mặt với Triệu vương, chỉ có thể xử phạt quý tộc quan viên. Đã trải qua nhiều chuyện như vậy, cộng thêm ở bên cạnh hoàng đế chứng kiến cùng nghe thấy, Ôn Uyển coi như là đã biết rồi, thật ra thì danh tiếng xấu của quyền quý, đối với hoàng đế mà nói tuyệt đối không phải là chuyện gì quá xấu. Nàng để ý cẩn thận xử lý như vậy, cũng là vì phòng bị vạn nhất bị ông ngoại hoàng đế biết rồi, cũng sẽ không có ý kiến gì. Vì vậy nàng không có tìm bất kỳ trợ thủ nào, ngay cả cậu Trịnh vương cũng không biết. Lúc trước vẻ mặt cố ý tiết lộ, chính là để cho Băng Dao biết nàng đã nhất thời nổi lên lòng ẩn nhẫn thương xót. Đến lúc đó nều thật bị ông ngoại hoàng đế biết, thì cũng sẽ chỉ cho rằng nàng đồng tình với nữ tử vô tình gặp gỡ này, nhất thời không đành lòng nên giúp nàng ta. Mà sẽ không nghĩ tới nàng thật ra là muốn đối phó Triệu vương. Trong Triệu vương phủ, Trang tiên sinh cầm lấy đơn kiện được sao chép, thở dài trong lòng nói “cái người ẩn nấp này, rất lợi hại. Cái đơn kiện này của hắn vừa ra, hôm nay đã lan truyền đến dân gian. Nếu như không xử lý nghiêm khắc Ngũ Gia, không chỉ luật pháp bị coi là không nghiêm minh, thậm chí có thể nguy hiểm đến sự an nguy của xã tắc. Không chỉ có như thế, còn kích động đến lòng người, dẫn tới dân chúng đối với Ngũ Gia, đối với Lục lão gia phẫn hận không dứt. Ngay cả những trí thức thanh liêm, cũng bị đơn kiện này kích động dẫn tới rối rít dâng tấu thỉnh cầu xử lý nghiêm khắc Ngũ Gia. Bằng không, hoàng thượng cũng sẽ không bị kinh động. Đến hôm nay, nếu hoàng thượng không nhúng tay vào chuyện này, chuyện này của Ngũ Gia, sợ là không thể tốt được.” Ai có thể tưởng tượng nhận được, vốn là một án kiện nho nhỏ, một kẻ hèn mọn bọn họ cũng không thèm nhìn, ở trong mắt họ đó chỉ là con kiến hôi, thế nhưng có thể kéo theo phong ba lớn như vậy. Thật đúng là không thể không cẩn thận, bởi vì từ chuyện này có thể thấy được, con kiến hôi cũng có thể gây nên lốc bão . Ít nhất lần này, đã đem La gia cuốn đi vào bên trong thị phi. Bất kể kết quả như thế nào, thì Lục lão gia La gia lần này bị đánh một cú thật mạnh, nhất định là tổn thất lớn. Hơn nữa, không nói khoa trương, Triệu vương gia cũng bị dính líu vào. Thử nghĩ mà xem, mọi người vừa nói đến chuyện này, khẳng định trong suy nghĩ đều nói nếu không có Triệu vương làm chỗ dựa của La Ngũ Gia, thì hắn làm sao có lá gan lớn như vậy, dám mua chuộc quan viên, làm ra chuyện giết người diệt khẩu. Không nói dân chúng, ít nhất ở đây trong mắt của những Thanh Lưu, và những người thuộc phái trung lập, ấn tượng đối với chuyện lần này sẽ vô cùng xấu. Triệu vương tức giận vạn phần nói “rốt cuộc là người nào? Người sau lưng rốt cuộc là người nào? Không phải là lão Bát, ta đã điều tra rồi, lão Bát lúc đầu căn bản là không biết có một chuyện như vậy. Sau này chuyện phát tán ra ngoài, mới mượn cơ hội để sanh sự ở sau lưng trợ giúp. Dẫn đầu không phải là lão Bát, nhưng nếu như không phải là lão Bát, thì cái người ở sau lưng giấu diếm , đến tột cùng là người nào? Tại sao lại muốn gây sự với Bổn vương.” Có một phụ tá khác chần chờ một chút nói “Theo như ta phỏng đoán, có thể là chúng ta đem chuyện nghĩ phức tạp hóa lên. Có thể là vừa đúng lúc gặp phải chuyện này nên có danh sĩ đã viết nên. Ngũ Gia gây ra chuyện này dẫn tới người ta nhìn chướng mắt, nên tên nhân sĩ kia bởi vì sợ bị bại lộ, mới cố ý dùng kiểu chữ hoa mai tiểu triện như vậy, còn cố ý viết rất nữ khí . Nếu không, ta cũng không rõ, thật ra người này đến tột cùng là muốn mưu đồ cái gì?” Trang tiên sinh cười khổ nói “Nếu chỉ đơn giản như vậy thì tốt. Người này rất thông minh. Mặc dù bên trong đơn kiện, không có đề cập đến Vương gia, cũng không có lén nhắc đến sự tồn tại của Vương gia. Nhưng những người ở phía bên ngoài, vừa nhắc tới chuyện này, tất nhiên chín phần sẽ cho rằng Ngũ Gia dựa vào thế của Triệu vương. Bởi vì có chỗ dựa là Vương gia. Ngũ Gia mới cả gan làm loạn. Nếu như người này chẳng qua là gặp chuyện bất bình, thì không thể nào viết ra đơn kiện có thâm ý như vậy. Đơn kiện này, mũi nhọn thật sự không phải hướng về phía Ngũ Gia. Cũng không phải là Lục lão gia, mà là Vương gia. Bởi vì sau chuyện này, danh tiếng của Vương gia tất nhiên sẽ chịu ảnh hưởng. Đây mới là mục đích người nọ.” Triệu vương nghe xong những lời này thì trong mắt hàn quang bắn ra tứ phía “Tra, nhất định phải đem người nọ điều tra ra cho ta. Đào ba thước đất cũng phải điều tra ra cho ta.” Nhưng mà tra tới tra đi. Chỉ tra được có một nam tử chiếu cố nữ nhân đi tố cáo, trước kia đã làm thị vệ ở nhà giàu người ta, sau đó lại bị sa thải. Hôm nay độc thân một người. Hơn nữa nam tử này, sau khi mang cô nương tố cáo đến công đường, tự nhiên đã biến mất không thấy. Dù có tra nữa cũng tra không ra. Đối phương an bài kế sách chu đáo chặt chẽ như thế, bọn họ tìm không ra bất kỳ khe hở nào. Nhóm người Triệu vương, phía dưới tra không thể tra ra được, rốt cục xác định, đây là người giấu mặt, theo như lời nói của Trang tiên sinh, thật ra thì mũi nhọn chính là nhằm vào Vương gia. Chân chính muốn đối phó là không là Ngũ Gia. Không phải là Lục lão gia, mà là Triệu vương. Triệu vương nổi giận, như vậy là hắn bị nắm mũi dẫn đi. Đây là lần đầu tiên hắn bị như vậy. Chuyện gây ra về sau, bởi vì nguyên nhân đơn kiện kia. Cộng thêm Trịnh vương ở phía sau trợ giúp. Vì chuyện này, hoàng đế đã khiển trách Triệu vương nhiều lần. Thậm chí khiển trách trước mặt triều thần, khiến cho Triệu vương xuống đài không được. Triệu vương tràn đầy tức giận, chỉ có thể hướng vào cậu hắn phát tiết. Nếu là ban đầu chuyện này xử lý được sạch sẽ một chút, thì làm sao có thể rước lấy phiền toái lớn như vậy. La Lục lão gia kiên trì nói “Ta đã suy nghĩ biện pháp, nhưng người đàn bà kia sống chết cũng không chịu mở miệng. Còn người nam nhân kia, thì căn bản là không thể tìm được. Theo ta đoán, người này hẳn là đã không còn ở trong kinh thành nữa.” Hiện tại, hắn đều ở đầu sóng ngọn gió. Nếu như con của hắn bị giết hoặc là bị lưu vong, ảnh hưởng đối với hắn cũng vô cùng ác liệt. Ai có thể biết, một con kiến hôi trong con mắt của bọn họ, thế nhưng có thể làm cho bọn hắn rước lấy phiền toái lớn như vậy. Nếu như chuyện này không có lan truyền đi ra ngoài, hắn còn có biện pháp. Nhưng chuyện bây giờ đã lan truyền đi ra ngoài, mà thái độ của hoàng đế cũng rất rõ ràng, phải xử lý nghiêm khắc, bọn họ chính là muốn bao che nữa, cũng vô dụng. Kết quả chuyện này, hoàng đế vì muốn xoa dịu sự phẫn nộ bất bình của dân chúng, còn phải trả một công đạo cho đôi vợ chồng chết oan kia. Hoàng đế xuống thánh chỉ, lưu vong vị Ngũ Gia này đến đất Lĩnh Nam, vĩnh viễn không được xá mới bỏ qua. Dù nói thế nào, phụ nhân kia là tự sát, nam tử kia bị giết cũng bởi vì hành hung. Nhưng có cái kết quả này, đối với phần lớn dân chúng, đối với những ngự sử đại phu chánh nghĩa kia mà nói, coi như là kết quả tương đối khá. Dù sao ở nơi xã hội này, quyền quý đánh giết dân chúng là bình thường, người bên cạnh nhiều nhất chỉ thở dài hai tiếng. Hiện tại có trừng phạt nghiêm nghị này, tất cả mọi người cũng tương đối hài lòng. Phải biết rằng Lĩnh Nam là địa phương gì, đó là chỗ rắn rết côn trùng đầy đất, cái này đối với một thiếu gia sống an nhàn sung sướng mà nói, so sánh với chém đầu hắn càng làm cho hắn thống khổ không chịu nổi. Hơn nữa, bởi vì chuyện này, mà La Lục lão gia mặt xám mày tro, ngay cả Triệu vương, cũng không được chỗ tốt. Nếu có người hoài nghi, thì cũng chỉ có vị phụ tá Trần bá Thanh là hoài nghi. Hắn đi theo Trịnh vương nói nghi ngờ của mình. Muốn biết tại sao Trần bá Thanh lại phải hoài nghi Ôn Uyển. Chính bởi vì cách làm việc quá bí ẩn chặt chẽ, thật sự là tìm không được người, nên mới có thể nghĩ đến trên người Ôn Uyển. Trịnh vương nghe Trần Bá Thanh nói, thì cười lắc đầu “Không đâu, nha đầu kia, chán ghét nhất là tranh đấu, tính tình nàng là đánh không lại thì chạy, làm sao mà đi dính líu chuyện như vậy. Hơn nữa, Ôn Uyển có luyện ba kiểu chữ, thể chữ Nhan, chữ chân phương, thể chữ cuồng thảo. Nhưng không có hoa mai tự thể. Chuyện này, không có liên quan đến Ôn Uyển đâu.” Trần Bá Thanh nghe Trịnh vương nói lời này, suy nghĩ tình huống một chút nữa. Thì tự cảm thấy không đúng, chuyện trọng đại như vậy, Quận chúa lại là người cẩn thận tuyệt đối sẽ không tìm người làm hộ. Còn nữa, nếu như Quận chúa thật có tâm kế như thế, thì ban đầu cũng sẽ không bị Tư Nguyệt lừa gạt, bị làm cho sợ đến nỗi đi đến thôn trang tránh né, ban đầu cũng tuyệt đối sẽ không chịu thiệt thòi lớn như vậy. Nghĩ đến đủ loại tình huống lúc trước, Trần tiên sinh liền chặt đứt cái ý nghĩ này. Mà chuyện tình lần này, dường như Ôn Uyển đã lường trước sẽ như vậy, để ặt mũi của Triệu vương tổn hại, tổn thất thảm trọng. Bởi vì chuyện này, hoàng đế sẽ bãi miễn tất cả chức vị quan trọng của La gia tại triều đình. Nguyên nhân rất đơn giản, La gia dạy dỗ con trong nhà có vấn đề, người như vậy ở trong triều làm quan, sẽ chỉ là con sâu làm rầu nồi canh. Nhưng mà, ở ngoài dự liệu của Ôn Uyển chính là, bởi vì chuyện này, khiến nội bộ La gia đã nổi lên phân tranh kịch liệt. Phòng lớn cùng Lục phòng sớm có hiềm khích nhưng là bởi vì đủ loại nguyên nhân, vị lão thái thái kia động một chút là muốn kiện Quốc Công Gia ngỗ nghịch bất hiếu. Mặc dù là Bình thê, cũng đã được ghi vào tạc gia phả, đối với Quốc Công Gia mà nói cũng xem như trưởng bối. Cho nên, đến bây giờ cũng không có ở riêng. Nhưng lần sự kiện này, Quốc Công Gia bởi vì dính líu đến danh tiếng Quốc Công phủ, nên vô cùng căm tức. Cho dù liều mạng bị ghi tội bất hiếu , cũng muốn ở riêng. Mà bởi vì hoàng đế tác động, khiến cho nhiều người trong dòng họ rất là bất mãn với La Lục lão gia. Lần đầu phần lớn mọi người đều đứng ở bên này của quốc công Gia.Ôn Uyển gặp được La Thủ Huân, chỉ thấy sắc mặt của hắn không quá tốt. Hết lần này tới lần khác Yến Kỳ Hiên lại tự vạch áo cho người xem lưng, ở bên cạnh cười nói, La gia đã làm ra chuyện hư hỏng. La Thủ Huân giận đến muốn cùng hắn đánh nhau một trận. Ôn Uyển chỉ đứng nhìn. Đánh xong một trận này, La Thủ Huân ngồi dưới đất, cầm khăn lông lau mồ hôi, thấy bộ dạng Ôn Uyển muốn an ủi lại không biết làm sao mở miệng thì buồn cười nói “Không có gì, mặc dù chuyện này quả thật làm cho Quốc Công Phủ của chúng ta vô cùng xấu hổ . Nhưng mà, cha ta cũng thừa dịp chuyện này, đưa ra ý muốn ở riêng. Lần này, trưởng lão dòng họ đều nhất trí đồng ý. Coi như là đại hảo sự. Cái này còn may là có Trịnh vương gia đó!”Ôn Uyển ngạc nhiên. Trong lòng cũng cười khẽ. Quả thật, chỉ cần người biết rõ ràng triều cục một chút, người bị nghi ngờ đầu tiên, tất nhiên là cậu Trịnh vương. Bởi vì bọn họ là những đối thủ trực tiếp của nhau. Yến Kỳ Hiên kỳ quái hỏi ” chuyện này có liên quan gì đến Trịnh vương gia.” “Ha hả, ngươi cho rằng người đứng phía sau màn hắc thủ này là ai? Nhất định là Trịnh vương rồi, cơ hội tốt như vậy, nếu mà Trịnh vương không lợi dụng, thì hắn chính là một kẻ ngốc nhất. Chẳng qua không nghĩ tới, lần này hoàng thượng, hạ thủ nhanh như vậy, phế đi sáu vị quan viên của La gia chúng ta tại triều. Quan viên La gia chúng ta tại triều, tổng cộng cũng là tám người, thoáng cái phế đi sáu vị. Bãi quan cũng không có gì, nhưng làm như vậy chẳng phải là nặng nề đánh vào mặt Triệu vương à! Phái Triệu vương chính là phái có được tình thế lớn tốt nhất, nhưng bởi vì … một chuyện nhỏ này lại bị hoàng thượng chèn ép, thật là nghĩ không ra.” Vẫn là trong một câu nói của La Thủ Huân có thể vạch ra điểm quan trọng. Chuyện này thì có quan hệ gì với Triệu vương, Yến Kỳ Hiên rất nghi ngờ. Ôn Uyển ở bên cạnh cũng giống mang vẻ mặt nghi ngờ, quái dị nhìn thẳng vào La Thủ huân