Edit: Ly Ly“Phu tử, người này ăn gian, trên người hắn có đệm khối sắt” La Thủ Huân đá mấy đá, đánh hai quyền, tay chân đều vô cùng đau đớn, bởi vì dùng sức quá mức cho nên đi đứng đều run lên. Hắn lập tức phát hiện ra có gì không đúng. Liền lớn tiếng kêu lên. “Lúc trước cũng không có nói trong cuộc tranh tài không được mang đồ phòng thân.” Mọi người ở đây nghe những lời Ôn Uyển nói…, đều trợn tròn mắt. Phu tử cũng không thể nói Ôn Uyển ăn gian, bởi vì trước khi tranh tài, quả thật không có ai nói với Ôn Uyển cái quy củ này. Chủ yếu là vì những người ở đây không có ai sẽ nghĩ tới Ôn Uyển thế nhưng lại vô sỉ như vậy. “Nếu muốn tranh tài, thì đương nhiên công bằng là quan trọng nhất. Ngươi mau lấy hết đồ vật trên người xuống.” Phu tử suy nghĩ một chút, Ôn Uyển bất đắc dĩ phải lấy hai miếng sắt trước sau và hai vòng sắt ở dưới chân ra. Trong lòng Yến Kỳ Hiên than thở, vẫn là Phất Khê thông minh a, tại sao mình lại không nghĩ tới sẽ dùng chiêu này a! “Hèn hạ, hạ lưu, vô sỉ. . . . . .” Tất cả mọi người đều kêu la. “Công tử nhà ta gọi cái này là mưu kế. Nếu nói về người không biết xấu hổ, thì phải là chủ tử của các ngươi ấy. Công tử nhà ta là một thư sinh, còn hắn là vũ phu, cùng nhau đứng ở trên lôi đài tỷ thí, đến quyền nhận thua cũng không được, rốt cuộc là ai vô sỉ. Các ngươi có nghe nói qua Tể tướng tỷ võ với Tướng quân chưa? Nếu không biết sử dụng mưu kế, chẳng lẽ ở đó chờ bị đánh, cái đó mới gọi là tên ngốc.” Đông Thanh giương cổ họng lên gào thét. Hắn không cảm thấy thẹn, mà ngược lại còn cảm thấy vô cùng vinh quang. (botay. canh)Sắc mặt của những người khác nghẹn đến mức đỏ bừng, nhưng không biết phản bác lại như thế nào, Tướng quân tỷ võ với Tể tướng, thắng thua đã định. Mọi người cũng không còn mặt mũi để mắng, không còn tiếng mắng, cuộc tranh tài vẫn tiếp tục tiến hành. “La Thủ Huân, ngươi đã tự mình đáp ứng nhường cho chủ tử của ta bốn mươi chiêu, còn giữ lời không?” Đông Thanh nhận được sai bảo, nói. Ôn Uyển tiếp tục vô sỉ, lợi dụng nguồn tài nguyên có thể sử dụng tới mức tối đa. La Thủ Huân trợn tròn mắt, nhưng vẫn nhớ nuốt nước miếng, lời đã nói ra như đinh đống cột… hắn tuyệt đối sẽ không đổi ý, có điều số lượng không đúng “Ta chỉ nói nhường hai mươi chiêu.” Lúc trước, Ôn Uyển nhìn hắn và Yến Kì Hiên đánh nhau mấy lần, với lại mới vừa rồi nàng nhìn hắn ra đòn, sơ lược cũng biết người này chính là khinh xuất. Ra tay vô cùng nặng, mỗi một quả đấm đều dùng rất nhiều lực. Ôn Uyển tự định giá, với kiểu đánh như vậy, không đến một khắc đồng hồ, sẽ bắt đầu mất sức. Cho nên lần đấu này, nàng lấy việc kéo dài thời gian làm chủ, khẩu quyết của đánh nhau là nên lấy chữ ‘kéo dài’ làm đầu. Cho nên, lúc lên võ đài, bắt đầu hai mươi chiêu, Ôn Uyển chọn chỗ hiểm trên người La Thủ Huân mà tấn công, cố tình chọc giận La Thủ Huân. Ôn Uyển suy nghĩ, chờ sau khi xong hai mươi chiêu, khẳng định tên kia sẽ tìm cách trút giận, chắc chắn hắn sẽ đánh rất mạnh, ra tay không lưu tình. Đến lúc đó, nàng chỉ cần cố gắng phòng thủ, không tấn công trực diện, đợi hắn mất sức, rồi sẽ chờ cơ hội ra tay, một lần định thắng thua. Kế sách của Ôn Uyển rất có hiệu quả, hai mươi chiêu này nàng đánh rất từ tốn, lại chỉ nhắm vào những chỗ hiểm trên người hắn mà đánh. La Thủ Huân bị giày vò đến nổi tức điên. Sau hai mươi chiêu, hắn bắt đầu xuất kích, ra tay không hề lưu tình, nhiều chiêu dùng hết toàn lực, nếu Ôn Uyển chỉ cần bị đánh trúng một chiêu, thì nhất định sẽ ngã xuống đất không dậy nổi. Cho nên không thể mạo hiểm. Đáng tiếc, mặc dù Ôn Uyển bị trúng mấy quyền, nhưng lại không giống như những người ở dưới dự đoán: ngã xuống đất không dậy nổi, nàng vẫn cố gắng chống đỡ. La Thủ Huân trăm triệu lần không nghĩ tới, người này vóc dáng nhỏ bé nhưng sức chịu đựng lại tốt như vậy. Hắn đã xem thường tên hắc tiểu tử này rồi. Mặc dù Ôn Uyển lấy phòng thủ làm chủ, nhưng vẫn bị đánh trúng mấy quyền, bây giờ toàn thân vô cùng đau nhức. Nếu không phải nàng là người kiên trì, có nghị lực, thì đã sớm gục xuống. Lúc này trong đầu nàng luôn có ý niệm không chịu thua, nên mới cắn răng mà kiên trì chịu đựng tiếp.Ôn Uyển thấy La Thủ Huân càng ngày càng nôn nóng, hành vi rối loạn, nàng liền nhân lúc hắn không chú ý, bắt được cơ hội. Một tay nắm lấy La Thủ Huân, quật hắn ngã xuống đất, dùng đùi chỉa vào bụng hắn, cùi chỏ để trên cổ hắn. Ngay lúc La Thủ Huân muốn phản công, Ôn Uyển biết sức lực của nàng đánh không lại tên to con này, nên nhanh chóng buông La Thủ Huân ra, hưng phấn dang hai tay ra, ý là ta đã thắng, vui tươi hớn hở nhìn tất cả mọi người ở dưới võ đài. Toàn bộ mọi người ở dưới võ đài hoàn toàn ngây dại.Ôn Uyển cười đắc ý, La Thủ Huân dùng sức bò dậy, chuẩn bị phản kích, nhưng phu tử liền phán hắn thua, La Thủ Huân đứng tại chỗ, há hốc mồm. “Phất Khê, Phất Khê.” Lúc này Yến Kỳ Hiên nhìn Ôn Uyển vô cùng nóng bỏng, sùng bái sát đất. Đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy La Thủ Huân bị người ta quăng ngã trên mặt đất đấy! Những người bên cạnh đều nhìn đến u mê, thật lâu sau cũng chưa phục hồi tinh thần lại được, không biết đang xảy ra chuyện gì. “Không được, hắn xảo trá. Phu tử, hắn xảo trá, kết quả này không công bằng.” La Thủ Huân kêu la. “Lần này đúng là thật, chỗ này có nhiều người như vậy, tất cả đều thấy hết, Ngươi nói hắn xảo trá, hắn xảo trá chỗ nào? Không chịu nổi thất bại thì đừng có đánh cuộc.” Phu tử liếc hắn một cái, trong mắt rất không hài lòng. Ông cũng không phải là người mù, đương nhiên biết Giang Thủ Vọng dùng kế. Nhưng cuộc tranh tài này giống như gã tùy tùng của Giang Thủ Vọng đã nói, đây vốn là một cuộc tranh tài không công bằng, nhưng người ta biết sự dụng mưu kế đúng lúc. Nếu không phải tại hắn tự mình khinh xuất, thì tú tài làm sao đánh thắng được binh. Phu tử là một người nghiên cứu học vấn, dù cho có công bằng thế nào, thì vẫn có thành kiến . Bản lãnh của Ôn Uyển quả thật cũng rất cao, có thể ném được một người to con như vậy xuống đất, thì phán La Thủ Huân thua, một chút cũng không thiệt. La Thủ Huân nghe những lời phu tử vừa nói, lập tức câm miệng. “Phất Khê, Phất Khê thật là lợi hại.” bây giờ Kỳ Hiên ngưỡng mộ Phất Khê như nước sông cuồn cuộn. Tại sao trước kia hắn không phát hiện ra Phất Khê lại dũng mãnh như vậy! Yến Kỳ Hiên xông lên, ôm lấy Ôn Uyển, xoay tròn không biết bao nhiêu vòng. Xoay đến nỗi đầu óc Ôn Uyển choáng váng. Nàng thật muốn gõ chết tên khốn kiếp này. “Quay lại học thất (phòng học).” Phu tử ra lệnh một tiếng, cả đoàn người lại nhớ đến học thất. “Cho các ngươi nửa canh giờ, mỗi người phải nộp một bài thơ, chủ đề là yêu nước. ” Phu tử nghiêm nghị nói. Tuy nói phu tử này là người La Thủ Huân tìm đến, nhưng ông lại là người công chính (công bằng+chính trực) nhất trong học đường. Người đã nói như vậy, thì không có ai dám hoài nghi tính công chính của người. Không đến nửa khắc đồng hồ, La Thủ Huân đã nhấc bút lên, sau đó hạ bút xuống trang giấy đã được chuẩn bị từ trước, viết ra bài thơ của mình. Tùy bút kí, thiểu niên tuy diệc bạc thang vũ, bất bạc tần hoàng dữ hán vũ. Thiết tưởng anh hùng thùy mộ nhật, ôn nhu hương lí noãn hương ngọc. Cũng may trên tay phu tử không có cầm thước đo, nếu không đã đánh hắn một trận. Muốn hắn viết về đề tài yêu nước, hắn lại viết về ôn hương noãn ngọc, thật là khiến cho ông tức chết. Uổng phí thường ngày đều gào thét vang dội, nói sau này mình sẽ đi giết giặc Oa, diệt Đát Tử, nhưng đến thời khắc mấu chốt lại thối lui, đồ vô dụng. Nếu quốc gia phải dựa vào hắn, đoán chừng toàn bộ đều sụp đỗ. Phu tử dùng ánh mắt bùn loãng không thể trát tường nhìn La Thủ Huân một cái. Phu tử chờ đợi nhìn Ôn Uyển, ông hy vọng Ôn Uyển có thể cho ông một kinh hỉ. Để không những lão già ở Hải gia thư viện cứ luôn miệng nói, thi từ của học trò bọn họ làm, không ai có thể vượt qua được. Trong khi đó thì Ôn Uyển đang suy nghĩ, tất cả mọi người nhịn không được, muốn lên tiếng. Nhưng lại bị phu tử quét mắt một cái, ý là chớ lên tiếng. Đến lúc nén hương sắp tàn, Ôn Uyển mới cố gắng chịu đựng đau đớn, vung bút xuống. Phu tử chưa nhìn thơ, ông chỉ mới nhìn nét chữ rồng bay phượng múa của nàng, liền hài lòng gật đầu. Bình sanh chíTinh đấu quang hàn kiếm khí hoành,Linh đinh hải diện đãi thiêu binh. Hung nô vị diệt gia hà dụng, Nhật khấu đát tử huyệt ứng khuynh. Quân báo vũ trì bát bách lí, Pháo thanh sơn liệt nghĩ lôi minh. Thất phu tự hữu hưng vong trách, Phao tảo nhiệt huyết vi sơn hà. “Hay, khá khen cho bài Bình sanh chí, hay.” Phu tử kích động cầm lấy bài thơ do Ôn Uyển viết, hưng phấn đến nổi bàn tay run run, lại không nhịn được một mực trầm trồ khen ngợi. Dáng vẻ của ông giống như đang cầm bảo bối trên tay. Tất cả mọi người xung quanh đều nghị luận rối rít. Không cần bình luận rồi, ván này đương nhiên là Ôn Uyển thắng. “Phất Khê, Phất Khê, đệ thật lợi hại. Đệ thật sự là quá lợi hại.” Yến Kỳ Hiên hưng phấn không gì sánh kịp, lại xông lên ôm lấy Ôn Uyển xoay tròn. Ba ván đều thắng, thắng hoàn toàn, thắng áp đảo. Còn có chuyện gì có mặt mũi hơn chuyện này nữa sao?Ôn Uyển bị Yến Kỳ Hiên xoay vòng đến nỗi nhức đầu, lần này rốt cuộc nàng cũng nếm phải nỗi khổ không thể nói nên lời rồi, nàng muốn hôn mê, muốn hôn mê. Tại sao còn không ngất a, không nên xoay tròn nữa, nàng sắp nôn ra rồi! “Đau chết mất.” Mới vừa rồi Ôn Uyển chỉ cảm thấy choáng váng, bây giờ thì toàn thân đều đau nhức, vừa đau vừa chóng mặt, thật là khóc không ra nước mắt a! Tại sao lại muốn thể hiện, tại sao lại muốn thể hiện a, khổ thân a, khổ thân! Sau này nàng sẽ không cậy mạnh như vậy nữa.Ôn Uyển vội hất tên Yến Kỳ Hiên nóng đầu này ra, Đông Thanh đi qua dìu nàng. Ôn Uyển nói với hắn vài lời. Còn nói cái gì thì Yến Kỳ Hiên không nghe được, chỉ nghe thấy Đông Thanh nói biết rồi, sau đó liền dìu nàng trở về. Những người ở hiện trường đều đưa mắt nhìn họ rời đi. Sau khi bọn họ rời khỏi, cả hiện trường như vỡ òa. Mọi người đều nhiệt liệt thảo luận về cuộc tỷ thí đặc sắc mới vừa rồi. Càng nói càng hưng phấn. Đặc biệt là những người thuộc phe của Yến Kỳ Hiên, cái đuôi đều vểnh lên đến tận trời. Ngay cả mấy tên tiểu đệ bên phía La Thủ Huân cũng bội phục vạn phần. La Thủ Huân cố gắng kêu oan uổng, nói tên Hắc tiểu tử kia ăn gian, nhưng không có người nào để ý tới hắn. Cuối cùng cũng là một vị tiểu đệ thân cận với hắn nhất nói “Đại ca, huynh đừng kêu oan uổng nữa. Cho dù cuối cũng hắn có dùng thủ đoạn gì, nhưng nhìn tướng tá của hai người, Giang công tử ở dưới tay huynh mà có thể chịu đựng trong thời gian dài như thế, sau đó lại còn có thể quật ngã huynh xuống đất. Chỉ cần ba điểm này thôi, so sánh với nhau, phu tử phán huynh thua, thật sự không quá đáng. Nếu huynh còn tiếp tục kêu oan nữa, thì mọi người sẽ bất mãn với đại ca.” Đúng hơn là mọi người sẽ nói: huynh là người không chịu nổi thất bại. La Thủ Huân nghe xong những lời này, vội vàng ngậm miệng lại. Hắn cẩn thận suy nghĩ lại, thấy cũng đúng. Nếu như thuật cưỡi ngựa của tên Hắc tiểu tử này không tốt, cho dù hắn có bảo mã đi nữa, thì cũng không thể thắng được mình. Nếu như tên tiểu tử này không có luyện võ, thì cũng không thể ở dưới tay hắn mà chống đỡ được lâu như thế. Hơn nữa, bài thơ kia, đến người không thích đọc sách như hắn, khi đọc nó, nhiệt huyết cũng sôi trào. Đặc biệt là hai câu thơ cuối cùng, Thất phu tự hữu hưng vong trách, Phao tảo nhiệt huyết vi sơn hà.. Vừa nghe là đã khiến cho người khác phải kính nể. Ừ, hắn sẽ không kêu oan nữa, bại bởi người như vậy, chỉ có thể chấp nhận, bởi vì người ta đúng là có tài, hơn nữa còn là đại tài. “Phất Khê, chúng ta đến Cẩm Tú lâu ăn một bữa tiệc lớn đi.” Cũng may Cẩm Tú lâu là do cha hắn mở, bằng không, cứ cách hai ba ngày lại đến ăn một bữa tiệc lớn, còn không ăn sạt nghiệp nhà hắn.Ôn Uyển chỉ chỉ mình, toàn thân nàng bẩn như thế, đau đớn không chịu nổi, làm gì còn có tâm tình nghe hắn lảm nhảm. “Tại sao lại như vậy? Ngươi thật sự đánh nhau với tên La Thủ Huân kia?” Vừa vặn bị Thuần vương nhìn thấy. Thuần Vương biết bọn họ có cuộc tranh tài, cho nên mới đặc niệt ở nhà đợi. Nghe được hai người đã trở về, nên hắn lập tức đi ra ngoài đón. Nhìn bộ dạng chật vật không chịu nổi của Ôn Uyển, hắn còn cho là mình bị hoa mắt.Ôn Uyển bi thương, đúng là xui xẻo. Tùy tùng của Yến Kỳ Hiên đều có mang theo y phục để thay đổi, chỉ có nàng là không. Hơn nữa, bình thường khi trở về phủ, không bao giờ gặp phải Thuần Vương, tại sao hôm nay lại đụng phải đây? Mình xui xẻo như vậy sao! “Công tử đánh nhau, cho nên mới thành bộ dạng này.” Đông Thanh tiếp nhận nói. “Đánh nhau? Thật sự đánh nhau với La Thủ Huân.” Thuần Vương không biết là nên cười hay nên buồn bực, chẳng lẽ Ôn Uyển đánh nhau đến nghiện rồi, cứ cách ba bốn ngày lại đánh nhau một lần. Chẳng lẽ, thật đúng là bị nhi tử của hắn làm ảnh hưởng. Vậy thì nhi tử của hắn cũng quá lợi hại đi.