edit: LyLyLúc này mặt trời đã lên cao, khí trời nóng vô cùng. Đến đúng nơi, Ôn Uyển chui vào bụi cây có gai, bới đất từ trong một cái động, sau một lúc liền tìm được một miếng ngọc bội. Trên ngọc bội toàn là bùn đất, rất dơ. Nàng thả vào nước rửa, xong liền đưa cho Trịnh vương. Trịnh vương vừa nhìn liền biết nó là đồ của phủ nội vụ, phía trên còn khắc hai chữ Phúc Huy, phía sau có điêu khắc hình Phượng Hoàng. Lúc Ôn Uyển vừa tròn ba tháng, bị đưa đến trong trang. Nhũ mẫu dựa theo nguyện vọng của công chúa, để lại khối ngọc bội này cho Ôn Uyển, đại khái cũng biết, người của Bình gia không đáng tin cậy. Tương lai nếu có vạn nhất, có thể đi tìm phủ tông nhân, ít nhất sẽ có cơm ăn. Vật này tượng trưng cho thân phận, coi như nàng giữ cho nữ nhi của mình một con đường sống. Triệu vương nhận lấy ngọc bội trong tay Trịnh vương, sắc bén nhìn Ôn Uyển một cái. Ôn Uyển cũng nhìn lại hắn, không có nữa điểm sợ sệt. Triệu vương nhìn bộ dáng này của Ôn Uyển, lại càng hận. Nhưng lại không có biện pháp, cho tới bây giờ, chẳng lẽ còn dám nói nàng không phải là cháu gái của mình, vậy không phải là tự tìm đánh. Trịnh vương cũng là mây đen đầy đầu, thật sự là không nghĩ tới những người này lại dám làm những chuyện như vậy. Thật là, hừ, quốc công phủ, thật đúng là to gan lớn mật. Trịnh vương thương tiếc vuốt mặt Ôn Uyển, trong mắt tràn đầy phức tạp. Nhưng, hơn hết là Ôn Uyển không hiểu được cái nhìn nóng bỏng kia, ánh mắt đó, giống như nàng là một miếng bánh thơm ngon, muốn một ngụm đem mình ăn hết, làm cho đầu óc của Ôn Uyển càng mơ hồ. “Ha hả, Bình thế tử, Định Quốc công phủ của các ngươi thật là lớn gan. Đem cháu gái của bổn vương ném ở nơi này chẳng quan tâm, còn khiến cho nàng nhỏ tuổi như vậy, mà phải chịu những thủ đoạn thâm độc thế này. Hiện tại tốt hơn, còn dám đem người đến đánh tráo. Nếu không phải quỷ thần xui khiến, cháu gái này của bổn vương còn không biết chịu bao nhiêu khổ cực? Dám can đảm mưu hại con gái hoàng thất, lẫn lộn huyết mạch hoàng thất, các ngươi, thật to gan!” Trịnh vương mặt âm trầm, quát lạnh một tiếng, rất uy nghiêm. “Vương gia, chân tướng chuyện này thần cũng không rõ ràng lắm. Trong đó nhất định có hiểu lầm, người yên tâm, chúng ta nhất định sẽ cho cháu gái Ôn Uyển một cái công đạo.” Sắc mặt Bình thế tử rất bình thản. Chuyện này mặc dù có thể sẽ bị hoàng thượng răn dạy, nhưng cũng không nghiêm trọng như lời Trịnh vương nói. Mưu hại bây giờ còn không có nhận định, lẫn lộn huyết mạch hoàng thất cũng chưa nói tới. Đứa bé này là nữ nhi của Bình gia, cũng không phải là nữ nhi của hoàng đế, chẳng qua là cháu ngoại gái, đối với hoàng gia mà nói, cũng chỉ là một người khác họ mà thôi. “Không tệ, tuổi còn nhỏ như vậy, nhưng lại rất có tâm trí. Không hổ là nữ nhi của hoàng gia chúng ta, cháu gái của bổn vương.” Triệu vương cũng than thở. Trong lòng cực kì oán hận, nhưng cũng kiêng kỵ tới cực điểm.Ôn Uyển kéo y phục của Trịnh vương, lắc đầu. Trong bụng Trịnh vương lại càng khó chịu, biết có nói nhiều hơn nữa, thì đó cũng là gia đình của nàng, truy cứu quá nhiều, người chịu thiệt thòi vẫn là nàng. Thật ra thì, Ôn Uyển muốn tỏ vẻ là không cần phải dài dòng với bọn họ, lãng phí thời gian. Trịnh vương ôm lấy Ôn Uyển lên ngựa. Một nhóm người chạy nhanh trở về thành. “Cháu gái Ôn Uyển, cùng đại bá* trở về phủ có được không?” Bình thế tử nổ lực lần cuối cùng. Ôn Uyển vừa nghe, nắm tay áo Trịnh vương thật chặt, đầu rút sâu vào trong ngực rộng lớn của hắn, sợ phát run. “Bổn vương chờ các ngươi khai báo chuyện này.” Nói xong, vỗ thật mạnh xuống ngựa, chạy đi. Bình thế tử nhìn người đi sau, sắc mặt âm trầm. Bất kể kết quả của chuyện này như thế nào, ngọn nguồn của mọi việc đều là sơ suất của Bình gia. Không nói tới việc bị Ngự sử đánh mất thanh danh, đó là còn nhẹ. Không biết hoàng đế sẽ xử phạt như thế nào? Gần đến đại thọ sáu mươi của người mà lại xảy ra chuyện như vậy, chẳng khác nào quăng vô mặt hoàng đế một cái tát thật mạnh. Những thứ người kiến thức hạn hẹp này, trong nhà có không ít kẻ tham tiền, thế nhưng lại làm chuyện thấp kém bực này, đem tai họa đến cho người trong nhà. Triệu vương nhìn bóng lưng đã đi xa, đáy mắt tràn đầy phẫn hận, ngoài ra còn có hối hận. Trăm tính ngàn tính, thế nhưng lại tính sai một bước, sao hắn có thể không oán hận. Nếu như thân phận của Ôn Uyển bị phơi bày trước mặt mọi người, vậy ưu thế lớn nhất của hắn sẽ không còn là ưu thế nữa. Mà Trịnh vương, cũng có thể đem hoàn cảnh xấu nhất biến thành hậu thuẫn có lợi nhất, có thể cùng hắn đứng chung một chỗ. “Bá bá, hai người mặc y phục hoa lệ kia là ai? Còn có tiểu thư kia là người nào? Làm sao vừa ra tay lại tiêu nhiều tiền như vậy?” đứa trẻ mới vừa rồi ở chỗ Ôn Uyển, cũng là nhi tử của Bành Xuân, có chút kinh nghi bất định. Kinh nghi bất định: ngạc nhiên nghi ngờ. “Người nói chuyện chính là Trịnh vương gia, không nói chuyện là Triệu vương gia, tiểu thư cho các ngươi vàng là cháu gái của hai vị Vương gia. Tiểu thư kia cũng là cháu gái ruột của Bình quốc công, chủ nhân của chúng ta. Cho nên, tiền này các ngươi cứ yên tâm mà cầm lấy. Những thứ này đối với bọn họ mà nói, không là gì cả.” Trong mắt trưởng thôn lộ ra vẻ tham lam. Đây là vài trăm lượng bạc đó. “Trưởng thôn, những thứ này trị giá không ít tiền, ta nên xử trí như thế nào?” Phụ nhân kia cũng rất cơ trí, đem cây trâm vàng cho trưởng thôn, thứ đó họ có đến ba bốn cái, trưởng thôn không già mồm cãi láo, nhận lấy. “Vàng dùng không tiện, không bằng đổi thành bạc, cầm đi mua ruộng đất. Các ngươi cũng nên xây nhà mới. Nếu một mình không dám đi, ngươi có thể tìm đại bá của ngươi giúp đỡ. Ngươi yên tâm, có lời nói của vương gia cùng thế tử…, bọn họ không dám làm loạn đâu.” Trưởng thôn lập tức nhận lời, thề son sắt. Nếu không có những lời nói của Trịnh vương…,vàng này, ít nhất hắn cũng phải nhận được một nửa. Nhưng bây giờ, chỉ có thể nhận được một chút a. Vàng nhiều hơn nữa, nhưng không có mạng dùng cũng vô dụng. Trịnh vương kia, chính là giết người không chớp mắt a. Dính vào hắn, tuyệt đối không phải là chuyện tốt. Hai người trở về nhà, hài tử nghe những lời này cảm thấy rất yên tâm. Nhưng phụ nhân kia cũng có mấy phần kiến thức, nếu nói hiện Quan không bằng hiện quản, lập tức tìm đến mấy bá bá thúc thúc. Đem chuyện này nói rõ một lần, hán tử nhà nông cũng tương đối thật thà, lập tức quyết định đổi bạc mua đất. Nội trong ngày đó, ba người lớn cùng với hài tử quyết định đi ngân hàng tư nhân cách mấy dặm đường đổi bạc, Lão bản nói có thể đổi được tám trăm sáu mươi lăm lượng bạc, cái vòng đeo cổ kia có thể đổi được sáu trăm lượng bạc. Mấy hán tử kia còn có hài tử nghe đến đó, ánh mắt đều thẳng tắp. “Các ngươi làm sao có được những đồ trang sức này? Sẽ không phải là trộm hoặc cướp của ai chứ?” Quản sự ngân hàng tư nhân tàn bạo nhìn bọn họ. Nhìn bạc thuần chất mười phần, quản sự ngân hàng tư nhân nổi lên lòng tham. “Ngươi không cần phải dọa bọn ta. Đây là do đệ đệ của ta trợ giúp một vị tiểu thư, tiểu thư vì báo ân, nên đã tạ lễ cho đệ đệ của ta.” đại bá kia lập tức nói. “Hừ, người của gia đình nào, mà lại tặng nhiều lễ vật quý trọng như vậy.” Ông chủ tiệm liền lập tức la hét muốn gọi người trong nha môn tới. “Ngươi không nên xem chúng ta là nông dân, mà hù dọa chúng ta. Vàng này là do cháu gái của Triệu vương gia cùng Trịnh vương gia, tiểu thư Ôn Uyển ban thưởng cho chúng ta. Trịnh vương gia còn nói, nếu ai dám đánh chủ ý tới số bạc này, người sẽ làm chủ cho chúng ta.” Tiểu tử lập tức kêu lên, ý tứ căn bản là không cần sợ bọn họ. “Ngươi dụ dỗ ai đó? Lại dám đem Vương gia ra dọa ta.” Lão bản cười lạnh. “Nếu ngươi không tin, có thể đi hỏi trưởng thôn của chúng ta. Là hắn mang ta cùng nương đi. Ngươi nếu dám lấy bạc của chúng ta, ta tuyệt đối sẽ không tha cho ngươi.” Đứa bé kia tính tình bướng bỉnh, lập tức lớn tiếng kêu. “Lão bản, cháu ta không có nói sai. Những thứ này thật sự là phần thưởng của quý nhân, chúng ta muốn cầm chúng đi đổi bạc để dễ dùng. Nếu thật sự là tang vật, nào dám lấy ra đổi. Chẳng lẽ muốn tìm cái chết, chúng ta là sao lại ngu xuẩn như vậy?” Kia bác lập tức nói lời hữu ích. “Ta nói cho các ngươi biết, chúng ta nói với trưởng thôn là hôm nay tới đổi bạc . Nếu các ngươi muốn lừa bịp tống tiền, chúng ta cũng không sợ.” Mấy người này đương nhiên biết tiền căn hậu quả, mới dám đi ra ngoài đổi bạc. Nếu không đem theo một đống vàng lớn như vậy, còn không dọa chết người. “Cho bọn hắn đổi đi.” Quản sự nghĩ chắc thật sự có chuyện như vậy, nếu dính dấp đến nhiều quý nhân, lúc đó mình khẳng định sẽ gặp phiền toái. Cầm tiền, về đến nhà. Phụ nhân kia cũng rất hiểu chuyện. Ngoài ba huynh đệ trong nhà ra, những người khác đều ỗi người năm mươi lượng bạc. Ở nhà nông, một nhà bảy tám miệng ăn, một năm chỉ thu hoạch được mười lượng bạc, còn chuyến này chỉ đi một chút liền có năm mươi lượng bạc, có thể mua được rất nhiều đất. Phụ nhân đem tất cả số tiền còn lại đi mua đất. Mua hai trăm mẫu trung đẳng, xây phòng ở mới, mang theo bốn hài tử chuyển đến nơi đó, thoát khỏi cuộc sống tá điền*, bây giờ cuộc sống của họ còn vượt qua cả địa chủ*. Lúc trước bởi vì nghèo, không có tiền để cưới vợ cho nhi tử. lần này các bà mai đều đã đạp nát cánh cửa nhà họ (ý muốn nói có nhiều người đến cửa làm mai mối, cầu hôn). Tá điền: những người làm ruộng mướn. Địa chủ: những người giàu có, có nhiều đất cho người khác thuê. Những người ở thôn trang đều rối rít cảm thán, ban đầu đều nói Bành Xuân ngu, giúp đỡ cái gì. Vì chuyện này, trưởng thôn đã nhiều lần gây khó dễ cho hắn. Lại không nghĩ tới, hài tử kia lại chính là quý nhân, hơn nữa còn là quý nhân có ân báo ân. Xem này, người ta hiện tại thăng chức rất nhanh, thoát khỏi cuộc sống bần hàn, sống những ngày thật tốt. “Hầu gia, hoàng thượng truyền chỉ, tuyên ngươi vào cung bái kiến.” Quản gia vội vả đi tới. An Nhạc hầu vừa nghe, cái trán cũng vả mồ hôi. Lập tức vào Cung. Làm cho Ôn Uyển không hiểu chính là, kể từ khi tìm được ngọc bội, Trịnh vương khóe miệng vẫn giương, dường như vô cùng vui vẻ. Ôm mình, cũng là cẩn thận từng li từng tí, giống như hắn nhặt được bảo bối không bằng.Ôn Uyển buồn bực, cho dù tìm được cháu gái, cũng không nhất định phải hưng phấn như thế, có phải hay không lại có chuyện gì nàng không biết. Mặc dù không còn nguy hiểm đến tánh mạng, nhưng hình như nàng lại rơi vào một chuyện phức tạp hơn, đúng là không có được một phút yên tĩnh, thật nhức đầu a. Bởi vì đoàn người của Ôn Uyển vào thành đã là buổi trưa. Từ lúc đến thế giới này cho tới bây giờ, đây là lần đầu tiên Ôn Uyển đi ra ngoài. Nhưng bởi vì nàng cỡi ngựa, tốc độ quá nhanh, chỉ thấy phố xá rất phồn hoa, người ở đông đúc. Trong chốc lát, ngựa đã dừng lại trước một tòa nhà. Trước cửa lớn có hai con sư tử đá đang ngồi, nhóm người trước cửa áo mũ chỉnh tề, sạch sẽ. Cửa chính không mở, chỉ có hai cửa bên hông là có người ra vào. Trên cửa chính có một tấm biển, biển đề ba chữ ‘phủ Trịnh Vương’. Ôn Uyển biết, đây là nhà của cậu mình. “Mở cửa chính.” Cửa chính vốn chỉ được mở khi có chuyện đại sự hoặc là nghênh đón hoàng thượng, hôm nay tại sao Trịnh vương lại muốn mở cửa chính. Mấy người đứng ở cửa kinh nghi bất định. Bất quá, trong phủ Trịnh Vương, lời nói của người chính là thánh chỉ, rất nhanh cửa chính đã được mở ra.Ôn Uyển lắc đầu, lôi kéo tay áo Trịnh vương, ý là không nên. Đi tới thế giới này, làm hạ nhân hai tháng, nàng đại khái cũng rõ ràng. Mình không phải là người quan trọng gì, từ cửa hông đi vào đã là rất có mặt mũi. Có thể từ cửa hông vào, đều đại biểu tôn trọng, nếu là từ cửa chính đi vào, có chút mùi vị không tự trọng. “Cậu nói có thể là có thể.” Trịnh vương một tay bế nàng lên, ôm đi vào. Người ở phía ngoài lại càng ngạc nhiên nhìn Ôn Uyển. Đứa nhỏ này có quan hệ như thế nào với Vương gia? Chẳng lẽ, là nữ nhi, là nữ nhi tư sinh? Thật đúng là giống nhau như đúc. Khó trách có thể được Vương gia yêu thích như vậy! Sau đó nghe nàng gọi Trịnh vương bằng cậu, mới biết nàng là cháu gái của vương gia.