Trọng Sinh Chi Ôn Uyển
Chương 213
Hiện tại nhiệm vụ mỗi ngày của Ôn Uyển là ăn xong điểm tâm ở phủ liền nhanh chóng trước giờ ăn trưa lại vào hoàng cung bồi hoàng đế ăn cơm, tiêu thực, sau đó ở lại nghỉ trưa. Trong khoảng thời gian đó, Kỷ Đại học sĩ cũng sẽ tới chỉ nàng học, trong đó quan trọng nhất vẫn là kiên nhẫn giúp Ôn Uyển luyện thư pháp.
Kỷ Đại học sĩ, là lão sư của ông ngoại hoàng đế, cũng chính là Đế sư trong lời nói của tất cả mọi người. Năm nay cũng hơn chín mươi tuổi rồi nhưng thân thể vẫn rất tráng kiện. Ở cổ đại, đây tuyệt đối là sống thọ, thể hiện cho sự có phúc. Ôn Uyển nhớ rất rõ, lần đầu tiên nàng nhìn thấy Kỷ Đại học sĩ chính là khi đang ở trong phòng bên cạnh cung điện luyện chữ.
“Chắc cháu chính là truyền kì mới nổi gần đây đã đem toàn bộ tiền tài đều dùng để quyên góp nhằm giúp đỡ người nghèo phải không?” Một lão giả tiên phong đạo cốt cười cười đi tới hỏi Ôn Uyển.Ôn Uyển nhìn lão thấy tinh thần vẫn hăng hái, tóc bạc trắng, chân mày cùng râu cũng trắng xóa, mặc trang phục cũng trắng tinh. Sắc mặt hòa nhã dễ gần, có thể cùng ông cậu của nàng so sánh với nhau. Ôn Uyển nhìn nhìn liền cười không ngừng, bộ dạng thắc mắc rằng tại sao lại gặp tiên nhân rồi, chẳng lẽ là thần tiên hạ phàm. Kỷ Đại học sĩ vừa nghe thấy liền cười ha ha không ngừng.
“Cháu thật là một đứa trẻ thú vị mà, hoàng thượng là có ý nói ta tới chỉ một chút thư pháp cho cháu. Nào viết vài chữ cho ta xem xem.” Ôn Uyển rất tôn kính người già, nghe lời viết ra.
Kỷ Trọng nhìn, gật đầu, nói chữ viết rất có lực, hẳn là đã luyện được mấy năm . Ôn Uyển gật đầu tỏ ý là đã được bốn năm.
“Ha ha, nhớ năm đó chữ của cháu thật giống như gà bới. Bốn năm không ngờ có thể viết được như thế này, hẳn là phải rất dụng công. Cháu bây giờ đã có khí khái giống như Nhan Chân Khanh được mấy phần. Theo tiến độ bây giờ của cháu thì cũng không bao lâu nữa sẽ có thể trở thành người như thế. Thư pháp chân chính không phải là trở thành giống người khác mà phải tự sáng tác ra một loại phong cách cho riêng mình.” Nói xong thì ở trên giấy liền xuất hiện hai chữ Kỷ Trọng. Đó là thể chữ Hành, chữ viết đoan trang, khí khái, tựa như nước chảy mây trôi. Ôn Uyển thấy vậy rất lấy làm bội phục.
Kỷ Đại học sĩ rất tận tâm chỉ ra những chỗ khiếm khuyết trong cách viết của Ôn Uyển. Nàng cũng rất khiêm tốn lĩnh giáo, rất nhiều chỗ liền lĩnh ngộ được. Cũng không phải là nghi ngờ vô căn cứ nhưng Ôn Uyển luôn có một cảm giác rất quái dị, nàng cảm giác được Kỷ Đại học sĩ đối với mình có thái độ rất kì lạ. Thái độ lão đối xử với mình quá mức thân thiện, tựa như thông qua nàng mà nhìn một người khác vậy. Ôn Uyển nghĩ mãi vẫn không ra, cũng có thể trong chuyện này có ẩn chứa chuyện xưa đây!
Bỏ đi tất cả tạp niệm, nếu có thể được một vị học giả như vậy giảng dạy đã là một loại phúc phận khó có được. Ôn Uyển rất coi trong vào duyên phận này nên mỗi lần nghe đều rất chăm chú. Kỷ lão giả nhìn Ôn Uyển một bộ dạng chăm chỉ liền than thở. Lúc đi còn vuốt đầu nàng, sâu kín thở dài một tiếng.Ôn Uyển nhìn lão nhân bước đi lảo đảo, nghi ngờ trong lòng lại càng nặng thêm. Ôn Uyển lại phụng bồi ông ngoại hoàng đế ăn cơm tối xong thì trở về phủ. Vốn là hoàng đế muốn cho nàng ở lại trong cung , nhưng Ôn Uyển đã từ chối, Nàng cảm thấy trong cung rất chán, quy củ quá nhiều lại không được tự nhiên. Hoàng đế cũng chìu theo ý của nàng. Hơn nữa công việc của ông cũng rất nhiều, không có thời gian để theo ở bên cạnh Ôn Uyển.
Chờ sau khi trở lại phủ nàng liền biết được đại danh của Kỷ Đại học sĩ, không ngờ lại là ngôi sao sáng trong giới văn học, so với ông cậu Tô Tướng còn có tiếng hơn. Trong triều, địa vị lại càng nổi danh hơn ông cậu. Địa vị ở trong lòng người dân so với lão sư còn được kính trọng hơn nhiều. Ông lại chính là người duy nhất mà lão sư Tống Lạc Dương của nàng sùng bái. Ở ngoài đều tôn thờ chữ tay viết của ông ấy, một bộ chữ giá trị nghìn vàng, hơn nữa lại là ngàn vàng khó cầu. Miệng Ôn Uyển đã biến thành hình chữ o, thật lâu sau mới hồi phục lại tinh thần.Ôn Uyển cảm thấy vô cùng buồn bực, cảm thấy mình thật sự rất quê mùa, một người có tên tuổi lớn như thế mà mình lại hoàn toàn không hay biết. Ngày đó chỉ vừa vặn đúng lúc đụng phải. Tựa như ông tình cờ nghe được hoàng thượng nói ở phòng bên cạnh chính là hài tử trong lời đồn bấy lâu nên muốn đi xem thử. Cái gọi là hoàng đế muốn ông chỉ dạy Ôn Uyển thật ra chỉ là lấy cớ.
Sau đó, Ôn Uyển liền đi thăm dò điều tra, hiện tại nhất phẩm bao gồm Thái sư, Thái phó, Thái bảo, Đại học sĩ. Theo ghi chép, ban đầu Bình quốc công đời thứ nhất chính là Thái sư, đời thứ nhất Trấn quốc công là Thái bảo. Ở vào thời điểm triều đại lúc đó, hoàng đế đã hủy đi hai chức Thái bảo và Thái sư, tăng thêm hai chức Đại tướng quân và Tể tướng nhằm quan tâm hai bên không giống nhau là văn và võ. Thái phó và Đại học sĩ cũng quan tâm về những phạm vi không giống nhau. Dĩ nhiên đây chỉ là giới thiệu sơ lược, cụ thể phải xử lý những gì thì còn phải dựa vào thái độ của hoàng đế đối với mình. Như hiện tại không có thái tử, tất cả hoàng tử đều đã lớn, căn bản cũng không cần tới Thái phó. Đại học sĩ thì trong giai đoạn này được trọng dụng hơn.
Về quân quyền, từ người hoàng đế đời thứ năm trở lại đây, quân quyền toàn bộ đều tập trung trong tay hoàng đế. Đại tướng quân chỉ quản lý việc quân cơ, quản lý binh mã thiên hạ, nhưng mà bởi vì hiện tại không thể so sánh với thời kỳ khai quốc nên quyền lợi của Đại tướng quân cách Thái sư và Thái bảo khá xa. Một số quyền lợi đã được chuyển tới Bộ binh, việc quân cơ hiện tại chủ yếu chính là việc đối phó với giặc Oa ( người Nhật Bản ), người Mãn Thanh, phía Bắc thì có bộ tộc người La Sát ( người Nga bây giờ ) hoặc là khi quốc gia có chiến tranh. So với thời khai quốc, quyền lực tướng quân đã giảm đi rất nhiều bởi vì mọi chuyện đều phải hỏi qua hoàng đế.
Tể tướng cai quản Lục bộ: Lại, Hộ, Lễ, Binh, Hình, Công. Ngoài ra, còn có Đại Lý tự, Thái Thường tự, Quang Lộc tự, Thái Bộc Tự, Hồng Lư tự, Quốc Tử Giám, Khâm Thiên Giám, Hàn Lâm Viện, Thái Y Viện để ý nội viện, phủ Tông Nhân chuyên coi những chuyện nội phủ, cũng là trực thuộc dưới quyền cai quản của hoàng đế, ngoài ra còn có Học sĩ hỗ trợ.
Hiện tại trong triều có hai quan Văn, một quan Võ. Văn là Tô Tương cùng Kỷ đại học sĩ, quan Võ chính là Đại tướng quân.Ôn Uyển sau khi biết liền vội nghĩ thầm, vậy là chỉ còn chưa gặp mặt mỗi vị Đại tướng quân kia thôi! Không biết là một người như thế nào. Chắc cũng là một người như tiên nhân quá!
Nhưng nàng đối với ánh mắt của Kỷ Đại học sĩ khi nhìn mình rất buồn bực. Suy nghĩ hồi lâu nhưng nghi ngờ trong lòng vẫn không thể nào tan biến được, để cho Hạ Ảnh đi điều tra cũng không tra ra điều ấy có quan hệ gì với nàng. Nếu muốn có quan hệ thì cũng chỉ có liên quan đến bà ngoại của nàng. Nhưng tra xét hồi lâu cũng không biết có quan hệ gì với bà ấy. Thật là kì quái! Vậy rốt cuộc là ông ấy nhìn thông qua nàng để nhìn người nào nha? Cái ánh mắt ấy chính là hoài niệm. Đối với ánh mắt ấy thì Ôn Uyển có thể tự tin rằng mình không hề nhìn nhầm.
Những ngày này, Ôn Uyển cứ theo thường lệ ở trong phòng nhỏ luyện chữ. Đột nhiên hoàng đế gọi nàng tiếp kiến. Ôn Uyển vào Dưỡng Hòa Điện thì lại không thấy hoàng đế trong đó. Chỉ thấy một lão nhân gia mặc trường bào màu xanh đang đứng ở đấy. Ôn Uyển hướng về lão gật đầu. Trong lòng thì lại buồn bực, ông ngoại hoàng đế gọi nàng tới làm gì?
“Rót cho ta chén trà đi.” Ôn Uyển nhìn lão lấy làm kỳ quái. Nhưng mà Ôn Uyển từ trước đến giờ vẫn rất kính trọng người gia, nên thành thật đi rót trà, hai tay bưng lên đưa cho hắn.
Vừa lúc ấy ông ngoại hoàng đế từ bên ngoài đi vào. Thấy Ôn Uyển hai tay bưng nước kính trà cho hắn thì cười mắng “ Ngươi đây là lại chuẩn bị điều gì nữa, tới đây là để trêu trọc nha đầu nhà ta ư?”
“Ha ha, ta không có làm gì cả. Đây thật là một hài tử ngoan. Không kiêu căng cũng không nóng nảy, phẩm tính thuần lương, khó trách ngươi lại yêu thương nàng đến như vậy! Xem ra hiến toàn bộ gia sản cũng không phải là lời đồn đãi rồi, thật là một hài tử tốt.” Lão giả cười hớn hở nói .
“Đây hẳn là Đại tướng quân rồi.” Ôn Uyển lúng túng , Đại tướng quân không phải là lúc nào cũng đàng đằng sát khí sao? Làm sao lại giống như lão ngoan đồng thế này?
“Ha ha, cái lão gia hỏa này chính là một lão ngoan đồng.” Hoàng đế cũng bội phục sức tưởng tượng của Ôn Uyển.
Theo ý cười to. Ôn Uyển bước lên phía trước hành lễ, Đại tướng quân cười lớn rồi tặng quà gặp mặt, đó là một thanh đoản kiếm chém sắt như chém bùn. Người khác tặng trang sức đeo tay, đưa tranh chữ đã là lỗi thời, riêng hắn thì đưa chủy thủ.
Có ý nghĩ. Ôn Uyển rất thích.
“Lấy đi, đây cũng được xem như bảo đao, chém sắt như chém bùn, lão này vẫn luôn xem nó như bảo bối, người khác ai cũng không cho đụng tới. Lão nguyện ý cho có nghĩa là lão thích con đó.” Hoàng đế cười nói.Ôn Uyển nghe được lời hoàng đế nói mới cẩn thận nhận lấy. Chủy thủ rất tinh xảo, tinh tế, lạnh như băng, cũng như rất sắc bén, dùng đầu ngón tay vuốt nhẹ một cái liền có ít máu rơi lên chủy thủy. Ôn Uyển một chút cũng không cảm thấy đau, ngược lại yêu thích không buông tay, vui mừng hớn hở rồi tạ lễ.
“Con, cái nha đầu này, thật là to gan lớn mật. Ôn công công, mau đi mời thái y, tới băng bó cho Quận chúa.” Hoàng đế nhìn Ôn Uyển bộ dáng vui vẻ ra mặt, không khỏi cười mắng.
Một hồi thì Văn Đại tướng quân liền đi. Ôn Uyển cũng không để ý, tiếp tục xem xét chủy thủ trong tay. Hoàng đế nhìn bóng lưng rời đi của Đại tướng quân, ánh mắt híp híp, sau đó cũng trở về trong điện, tiếp tục xử lý chính sự. Đại tướng quân vừa lên xe, bộ dạng lão ngoan đồng lập tức biến mất, trở lại một bộ dạng thâm trầm.
“Như thế nào rồi Tướng quân? Quận chúa có phải đúng là một người rất khó đối phó hay không?” Bên cạnh, một nam tử chừng năm mươi tuổi nhìn thấy bộ dạng của Thái phó liền vội vàng hỏi.
“Không khó đối phó. Cử chỉ đoan trang hào phóng, không kiêu căng không nóng nảy, tính tình đơn thuần.” Nói xong mười sáu chữ này, Đại tướng quân cũng cau chặt chân mày.
“Có thể cùng Chu vương và Thuần vương cùng nhau hợp tác làm ăn lại không thua lỗ, tại sao lại có thể là một người lương tâm thuần khiết. Lão gia, Ôn Uyển Quận chúa, hẳn phải là một tiểu hồ ly gian trá mới đúng.” Lão giả bình tĩnh nói.
Văn Đại tướng quân nghe vậy cũng gật đầu, vốn còn muốn nhìn một chút, cho là sẽ gặp một đứa tâm cơ thâm trầm, tinh thông tính toán. Hiện tại vừa nhìn lập tức trông thấy được tính tình sâu cạn.
Thật ra thì từ khi lão giả kia đi vào Ôn Uyển cũng bắt đầu nhận biết được người này thân phận không thấp. Tại sao ư? Không phải nàng có một đôi hỏa nhãn kim tinh mà là do người này tác phong hành động không bình thường. Có thể ở Dưỡng Hòa điện không có quy củ như vậy mà vẫn bình tĩnh không khiếp sợ. Thân phận há có thể nào thấp được sao?Ôn Uyển đã gặp mặt Kỷ lão lại tái kiến Văn Đại tướng quân. Trong lòng nàng cũng hoảng hốt. Nàng cảm thấy được cuộc sống hiện tại đã trệch khỏi hướng đi ban đầu mà nàng dự tính, nàng đã thấy được rất nhiều đại nhân vật quyền lực. Trong lòng Ôn Uyển cũng hiểi rất rõ ràng, nàng đã bị cuốn vào trung tâm của mọi việc. Nhìn mọi người đều trông có vẻ hiền lương, nhưng ai biết được trong lòng bọn họ đang suy nghĩ cái gì? Cũng may nàng đời trước cũng có mấy năm giả vờ làm một đứa trẻ ngoan ngoãn, hẳn là họ còn chưa nhìn ra được bản chất thật của mình. Mình vẫn còn có thể đề phòng được.Ôn Uyển biết những người này tất cả đều là những lão hồ ly, gian xảo, xảo trá, nàng ngay cả là một tiểu hồ ly cũng đều chưa đến. Ôn Uyển nghĩ tới đây liền xấu xa cười cười, không có việc gì sao lại hình dung mình thành tiểu hồ ly chứ? Nhớ lại thiếu niên nam tử lần trước, một bên đuổi theo một bên luôn miệng kêu tiểu hồ ly, chẳng lẽ lúc ấy hắn thấy mình có tiềm chất làm tiểu hồ ly. Nghĩ tới đây Ôn Uyển có chút lung túng.
Truyện khác cùng thể loại
30 chương
15 chương
18 chương
135 chương
85 chương
94 chương