Trọng Sinh Chi Nịch Sát
Chương 8
Sau kỳ nghỉ đông là rất nhanh sẽ tới tết âm lịch, lúc này luôn là thời gian để gia đình đoàn viên, thế nhưng đối với Tưởng gia mà nói thì lại không phải.
Cha Tưởng hiện nay tập trung cho sự nghiệp ở nước ngoài, nơi đó cũng không có khái niệm ‘tết âm lịch’, bọn họ chỉ coi lễ giáng sinh là năm mới, ngày nghỉ lễ đều là cuối tháng 12 đầu tháng 1, mà đợi tới khi ở Trung Quốc bắt đầu chúc mừng tết âm lịch thì đã là thời gian bọn họ bận bịu công việc rồi.
Mấy ngày trước tết âm lịch, vợ chồng Tưởng gia liền gọi điện thoại, tỏ ý hai người sẽ không về ăn tết, anh em Tưởng gia hờ hững tiếp nhận. Dù sao cũng đã tập mãi thành quen — thậm chí là nên nói, bọn họ căn bản chưa hề kỳ vọng rằng cha mẹ mình sẽ trở về ăn tết.
Mặc dù lúc gần cuối năm hai anh em Tưởng gia đã cố gắng đem nhà mình bày biện cho có hương vị tết: Dán đôi câu đối cùng tranh tết, cũng làm một bữa cơm tất niên phong phú, đem sủi cảo để kín trong tủ lạnh. Thế nhưng căn nhà rộng lớn như thế mà chỉ có hai cậu con trai, quả thực không thể tránh được việc cảm thấy vắng lặng, nửa điểm không khí tết cũng không có.
Tuy rằng đã mua một đống pháo nổ cùng pháo hoa, thế nhưng anh em Tưởng gia cũng không có hứng thú động vào chúng, Tưởng Trạch Hàm thì luôn luôn là như vậy, mà Tưởng Trạch Thần khi còn bé tuy rằng có thích thế nhưng hôm nay cũng sớm đã vượt qua cái tuổi đối với mấy thứ pháo hoa linh tinh này có hứng thú rồi.
Có điều, thái độ Tưởng Trạch Thần khác thường đương nhiên sẽ khiến cho Tưởng Trạch Hàm chú ý.
Nghĩ đến em trai năm nào cũng vừa khóc vừa nháo muốn gặp ba mẹ, mà còn là khóc nháo không ngớt nữa cơ, chỉ khi anh đốt pháo nổ hay phóng pháo hoa thì cậu mới yên lặng được một lúc, Tưởng Trạch Hàm nghi hoặc cộng thêm lo lắng ngồi xuống bên cạnh Tưởng Trạch Thần đang nằm ươn trên ghế vừa xem tiết mục năm mới vừa ngáp dài, anh vuốt tóc của cậu hỏi cậu có phải đang không vui hay không.
—— Tuy rằng Tưởng Trạch Hàm cảm thấy Tưởng Trạch Thần khóc nháo đòi ba mẹ khiến anh tâm phiền không ngớt, thế nhưng lúc này anh tình nguyện mong cậu có thể làm ồn ào, mà không phải an tĩnh ngồi ở một bên như thế, không nói không rằng khiến anh thấy có chút không quen.
—— Em trai anh trưởng thành rồi, rốt cuộc bắt đầu hiểu chuyện rồi, mà không phải giống như trước kia vô tâm vô phế chỉ biết gây phiền hà cho người khác…
Tưởng Trạch Thần không cự tuyệt Tưởng Trạch Hàm tiếp cận, trái lại còn chủ động nằm úp sấp trên đùi anh, ngẩng đầu bĩu môi “Anh hai cũng không vui, không phải sao? Có cái gì vui vẻ đâu chứ…”
—— Đúng vậy, có cái gì vui vẻ đâu chứ? Ăn tết… Dường như chưa từng liên quan tới bọn họ bao giờ… Tưởng Trạch Hàm bật cười, đem em trai ôm lấy, nhẹ nhàng vuốt tóc cùng lưng cậu, ánh mắt nhìn khung cảnh náo nhiệt trong TV, trong lòng lại trống trải, tầm mắt không tự chủ được mà nhìn ra khoảng không, có hơi bắt đầu xuất thần.
Tưởng Trạch Thần cũng đồng dạng, vô luận tiểu phẩm trên tivi có hài hước thế nào, múa hát biểu diễn có bao nhiêu long trọng, xiếc cùng ảo thuật là cỡ nào mới lạ, đều không thể khiến tâm tình của cậu vui vẻ lên.
—— Rõ ràng sớm đã thành thói quen, rõ ràng cho rằng mình sẽ chẳng thèm để ý tới đâu, thế nhưng nhìn thấy vạn nhà bên ngoài kia đèn đóm sáng trưng, trong nhà cười nói không ngừng, pháo nổ từng trận thì trong lòng cũng không tự chủ được mà cảm thấy mất mát, cảm thấy cô đơn.
—— Hoặc là, cho dù trong tâm lý là người trưởng thành cỡ nào, cũng không có cách nào đối mặt với tình huống như vậy mà không lay động đi?
Tuy rằng anh em Tưởng gia đã cố gắng làm mọi cách để lên tinh thần, cũng đã luộc sủi cảo rồi đấy nhưng chẳng ăn uống gì mấy, hai anh em ăn uống qua loa đôi chút liền trừng mắt to nhìn đám đồ ăn không được động đũa trên bàn. Thấy em trai ăn không được nhiều lắm, Tưởng Trạch Hàm nửa là khuyên bảo nửa là ép buộc để khiến Tưởng Trạch Thần ăn nhiều hơn một ít, nhưng lại cũng bị Tưởng Trạch Thần trả thù mà đối đãi lại ngang như thế. Hai anh em cứ như đang thi đấu, mỗi người cứ ăn một miếng lại một miếng, cuối cùng cũng ăn no bụng, không đến nỗi cô phụ bữa cơm phong phú hôm nay.
Sau đó, hai người cũng lười thu dọn bàn ăn, Tưởng Trạch Hàm đem bát đũa đã dùng để vào trong bồn rửa, mà Tưởng Trạch Thần thì xung phong nhận việc đem đồ ăn còn thừa để vào trong tủ lạnh dưới ánh mắt kinh ngạc của anh trai, công việc dọn dẹp cũng coi như là xong xuôi rồi. Sau đó hai người mỗi người cầm một lon coca, lại ngồi lên ghế sa lông.
Buổi lễ mừng tết âm lịch vẫn đang được truyền hình đưa tin trực tiếp, Tưởng Trạch Hàm cùng Tưởng Trạch Thần câu được câu không mà bình phẩm mấy tiết mục đó từ đầu tới chân, tuy rằng cũng không hề có ý định thức qua giao thừa nhưng cũng không lên giường sớm như thường ngày.
Người đầu tiên chống đỡ không nổi nữa là Tưởng Trạch Thần, sớm đã có thói quen trẻ con không dồi dào tinh lực nên cần phải tuân thủ chế độ làm việc nghỉ ngơi là ngủ sớm dậy sớm, hơn nữa căng da bụng trùng da mắt, lại còn ở trong căn phòng ấm áp dễ chịu thế này, rất nhanh cậu đã díp mắt rũ đầu tựa vào vai Tưởng Trạch Hàm, thiếp đi.
Tưởng Trạch Hàm nghiêng đầu nhìn cậu em ham ngủ của mình, mỉm cười, cũng không hề động đậy thân thể, chỉ nắm chặt lấy tay Tưởng Trạch Thần, cũng hơi nghiêng đầu tựa lên đầu của cậu, sau đó chậm rãi khép lại đôi mắt.
Trong TV vẫn múa ca tưng bừng, ngoài TV, hai anh em nắm chặt lấy tay nhau, dựa sát vào nhau mà say ngủ, mặc dù có vài phần tịch liêu nhưng cũng hơn vài phần ấm áp.
Chỉ mới vừa chợp mắt thôi mà kim đồng hồ từ 8 giờ tối đã nhảy sang 12 giờ đêm, MC, diễn viên, khán giả trong TV đều cùng nhau đếm ngược thời gian, trong nháy mắt tiếng chuông vang lên, tiếng pháo cùng chuông điện thoại cũng song song vang lên.
Giật mình thức giấc, Tưởng Trạch Thần bật dậy thì lập tức đụng phải Tưởng Trạch Hàm, hai người song song che đầu kêu đau, có điều rất nhanh, Tưởng Trạch Hàm đã quay sang an ủi em trai, không ngừng xoa chỗ bị đụng đau của cậu, còn thường xuyên thổi phù phù lên đó.
“Được rồi, anh à, em không sao đâu…” Tuyến lệ của trẻ con dường như rất dồi dào, chỉ đụng một cái thì đã lệ nóng doanh tròng, Tưởng Trạch Thần có chút xấu hổ mà đẩy Tưởng Trạch Hàm ra, tỏ ý mình không có việc gì để anh mau chóng đi nhận điện thoại.
Xoa nhẹ em trai một cái, nói câu anh xin lỗi — tuy rằng đây tựa hồ là do Tưởng Trạch Thần đụng phải anh, anh mới là người bị hại — Tưởng Trạch Hàm đi tới nhận điện thoại, mà Tưởng Trạch Thần thì chạy đến bên cạnh cửa sổ, nhìn pháo hoa tứ tán khắp trời đêm.
Đại tuyết bên ngoài không biết đã rơi từ lúc nào, tuyết trên mặt đất rất nhanh đã tích lại thành một tầng dầy, trên đất trắng xóa một màu, ở dưới pháo hoa cùng ánh đèn ngày tết lại có một loại phong vị khác.
Gọi điện thoại tới chúc tết đều là bạn học của Tưởng Trạch Hàm, thân thích ở xa, còn có mấy nhân viên trong các công ty có buôn bán làm ăn thân thiết với cha Tưởng. Hai vợ chồng Tưởng gia có đôi khi sẽ gọi tới, có đôi khi cũng bởi vì có chuyện gì đó đang bề bộn mà trì hoãn tới tận sáng hôm sau — Nha, được rồi, năm nay còn có thêm bạn học của Tưởng Trạch Thần nữa.
Lý Thiệu Minh gọi điện thoại tới, nói câu “Năm mới vui vẻ” rồi bắt đầu khoe khoang rằng cậu ta đang cùng ba mẹ tới tỉnh H ở phương Bắc nghỉ tết, nơi ấy có khu trượt tuyết tuyệt vô cùng, còn có băng điêu cùng băng đăng. Tuy rằng biết cái tên lỗ mãng này chỉ là muốn kể lể cho bạn bè về những chuyện mình đã mắt thấy tai nghe, không hề có ý khoe khoang gì cả, thế nhưng khung cảnh cả nhà hòa thuận vui vẻ khiến Tưởng Trạch Thần cũng bị kích thích, cậu không nhẹ không nặng châm chọc cậu ta vài câu, kết quả đại não Lý Thiệu Minh phát triển so với cậu đương nhiên còn kém xa, lời cay độc thì cậu ta nghe không ra mà trái lại còn khiến Tưởng Trạch Thần nghẹn tới gần chết.
Phẫn nộ cúp điện thoại, liếc mắt thoáng nhìn bộ dáng không nhịn được cười của Tưởng Trạch Hàm, Tưởng Trạch Thần hướng anh nhe răng thị uy, ngược lại bị anh kéo vào lòng xoa xoa khiến ai đó gần chết lần nữa.
Cơn sóng điện thoại vào đêm 30 rất nhanh cũng trôi qua, chợp mắt được gần bốn giờ khiến hai anh em tinh thần tràn đầy, cảm giác mất mát lúc trước cũng bị cơn sóng điện thoại hồi nãy xua tan đi.
Nhớ tới đợt tuyết rơi mới nãy, Tưởng Trạch Thần nổi tính trẻ con — được rồi, cậu vẫn luôn đều rất trẻ con — tùy tiện mặc thêm cái áo khoác liền muốn chạy ra ngoài nghịch tuyết. Tưởng Trạch Hàm thấy thế liền hoảng sợ, vội vã kéo cậu lại, buộc cậu mặc thêm một cái áo lông cùng quần bông, buộc thêm khăn quàng, đội thêm mũ cùng bao tay, võ trang đầy đủ rồi mới phóng cậu đi ra ngoài.
—— Tưởng Trạch Thần cảm thấy, mình thế này thì có lăn vài vòng trong tuyết cũng sẽ không có vấn đề gì.
Tưởng Trạch Thần ở trong sân nghịch tuyết đến vui vẻ, ỷ vào bề ngoài của mình bây giờ vẫn còn là trẻ nhỏ, vô luận làm cái gì cũng sẽ không mất mặt nên bắt đầu lăn quả cầu tuyết để đắp người tuyết — trời biết cậu có bao nhiêu lâu không chơi đùa trò trẻ con như vậy rồi, kỳ thực vẫn rất tưởng niệm đó nha.
Bởi vì ăn mặc quá dầy, cho nên Tưởng Trạch Thần lúc lăn quả cầu tuyết rất là tốn sức, một thân áo lông màu trắng, mũ nhung cùng khăn quàng cổ cũng màu trắng khiến cậu thoạt nhìn cũng không khác gì mấy so với quả cầu tuyết kia. Tưởng Trạch Hàm dựa vào cửa sổ nhìn em trai nhà mình chơi đùa, càng xem càng cảm thấy thú vị, dứt khoát mở ra cửa sổ, gọi một tiếng để cậu chú ý tới, sau đó đem cảm tưởng của mình nói ra.
Nhất thời, Tưởng Trạch Thần nổi giận, nắm lên một nắm tuyết nặn thành bóng rồi ném về phía Tưởng Trạch Hàm, Tưởng Trạch Hàm phản xạ tính muốn trốn lại không nghĩ rằng quả bóng tuyết này cũng không quá chặt, ném tới cuối cùng thì bị tản ra, một trận bụi tuyết khiến Tưởng Trạch Hàm tránh cũng không thể tránh.
Tuy rằng ban đầu là bởi vì sai lầm, thế nhưng lại không nghĩ rằng kết quả thu hoạch không tồi, Tưởng Trạch Thần đắc ý nhếch miệng cười, bộ dáng tiểu nhân dương dương tự đắc khiến Tưởng Trạch Hàm nhướng mày, lúc này cũng đóng cửa sổ, rất nhanh cũng chạy ra, không khách khí mà trả cho cậu một quả bóng tuyết khác.
Tưởng Trạch Thần cảm thấy, vào giờ khắc này cậu cùng Tưởng Trạch Hàm đều là triệt để thả lỏng, muốn quên đi hết những chuyện tình loạn thất bát tao, muốn bỏ qua một ít tình tự không thể tránh được, chỉ là ở trong tuyết mà chạy trốn phóng túng.
—— …Ít nhất …Tưởng Trạch Thần cảm thấy như thế.
Vẫn luôn phòng bị ngờ vực vô căn cứ thật sự là quá mệt mỏi rồi, tại thời khắc bỏ cũ nghênh mới của riêng đất nước Trung Quốc này, bỏ lại quá khứ nặng nề, cáo biệt khổ não từng có, mới có thể nghênh đón một tương lai hoàn toàn mới.
—— Tiếng pháo nổ xua tan cơn ác mộng, đại tuyết bao trùm tất cả ô uế, một năm mới là một lần nữa sống lại.
Bởi vì ném tuyết không lại mà bị anh trai đuổi chạy vòng quanh sân, Tưởng Trạch Thần mong muốn, vào giờ khắc này, Tưởng Trạch Hàm cũng thoải mái mà tùy ý như cậu, không hề bị bất luận cái gì kìm chế.
—— Quay đầu lại, nhìn con mắt sáng trong của Tưởng Trạch Hàm lóe ra sung sướng đơn thuần, Tưởng Trạch Thần cảm thấy anh của giờ này khắc này mới chân chính là một đứa trẻ mới chừng hơn mười tuổi, mới là anh trai chân chính của cậu.
—— Cậu nhất định sẽ cải biến chính mình, tuyệt không đi lại con đường xưa, mong muốn có thể làm cho anh trai chân chính mà đem mình coi thành anh em trong nhà.
—— Chỉ cần có tâm, tất cả đều có thể thay đổi, kể cả cuộc đời, đúng không?
Kết quả của việc chơi loạn cả đêm, chính là Tưởng Trạch Thần bất hạnh bị cảm, mà rõ ràng ăn mặc so với cậu còn muốn ít hơn — Tưởng Trạch Hàm lại vẫn rất khỏe mạnh, anh mang vẻ tự trách dỗ cậu uống thuốc, chăm cậu nghỉ ngơi, quan tâm mà cẩn thận.
Ánh sáng rực rỡ trong đôi mắt kia vào đêm 30 đã tiêu tán, phảng phất như lại quay trở về trong thân xác, lần thứ hai mang theo mặt nạ anh trai dịu dàng. Tưởng Trạch Thần vẫn như cũ nhìn không thấu anh trai của mình, nhìn không thấu thái độ chân chính của Tưởng Trạch Hàm với mình.
—— Nhưng nhìn không ra thì thế nào đây? Cậu chỉ cần làm tốt việc mình có thể làm, vậy là đủ rồi.
Truyện khác cùng thể loại
9 chương
107 chương
32 chương
52 chương
28 chương
20 chương