Khi Tưởng Trạch Thần từ hôn mê tỉnh lại, đập vào mắt chính là màu trắng xóa làm cậu có chút chói mắt. Tình hình lúc xảy ra tai nạn vẫn còn lưu lại tại trong trí nhớ, khiến trong lúc nhất thời cậu giật mình cảm thấy như mình về lại nguyên điểm, mà những việc sau khi trọng sinh cũng là giấc Nam Kha khi cậu đang hấp hối. Có điều, rất nhanh cảm giác ấy bị phá vỡ bởi tiếng gọi kinh hỉ và cẩn thận, nó kéo linh hồn đang bay bổng của cậu về lại hiện thực. Tưởng Trạch Thần hơi hơi nghiêng đầu, cậu nhìn thấy gương mặt tiều tụy và đôi môi khô khốc cùng đôi mắt đỏ hồng của Tưởng Trạch Hàm. Giật giật ngón tay, phát hiện tay mình vẫn luôn bị Tưởng Trạch Hàm nắm lấy. Ngón tay anh thật lạnh lẽo, trắng nhợt và yếu ớt tựa như người có bệnh chính là anh, nó còn hơi hơi phát run. “… Anh…” Cổ họng khàn khàn, Tưởng Trạch Thần thử cảm nhận thân thể của mình. Cậu cảm thấy thân thể mình vẫn còn tốt lắm, điều này làm cậu an tâm không ít, cậu cảm thấy như mình đã sống qua một đại kiếp nạn trong đời. “Đừng nhúc nhích!” Tưởng Trạch Hàm vội vàng ngăn lại động tác của Tưởng Trạch Thần. Lo lắng nhìn cậu, anh hỏi, “Em cảm thấy như thế nào?” “… Vẫn ổn.” Tưởng Trạch Thần ho nhẹ một tiếng, lộ ra tươi cười, “Em bị thương ra sao hả anh?” “Tuy rằng thoạt nhìn hung hiểm, nhưng may mà không quá nghiêm trọng. Đoàn phim đã tiến hành giữ an toàn rất tốt. Vừa xảy ra chuyện đã cứu em từ trong xe ra ngay. Em chỉ bị trầy da và nứt xương nhẹ, đầu tuy bị va đập nhưng chụp X-quang thì không có máu bầm, cho nên vấn đề cũng không lớn. Bác sĩ bảo em hôn mê lâu như vậy là do kinh hoảng quá mà thôi…”. Tưởng Trạch Hàm thoáng nhẹ nhàng thở ra, sờ sờ tóc Tưởng Trạch Thần, an ủi, “Lúc nãy người trong đoàn phim đã tới thăm em nhưng thấy em chưa tỉnh nên họ đi về để tránh quấy rầy em, mai họ lại tới. Phần diễn của em cũng kết thúc toàn bộ… Ngay cả hiệu chỉnh cũng không cần…”. Cố nở nụ cười, Tưởng Trạch Hàm muốn để không khí thỏa mái một ít, nhưng anh cũng không thể che dấu lo sợ cùng phẫn hận trong mắt mình khi nói ra nửa câu sau. Dừng một chút, để tâm tình của mình bình tĩnh trở lại, Tưởng Trạch Hàm lại nói, “Tóm lại, bây giờ em yên tâm tĩnh dưỡng là được rồi, những thứ khác không cần lo lắng.” “Dạ.” Tưởng Trạch Thần gật gật đầu, cũng an tâm một ít. Nhìn Tưởng Trạch Hàm, cậu không khỏi có chút áy náy, “Thật có lỗi, anh hai, lại để anh lo lắng …” “… Biết sẽ làm anh lo lắng, vậy cảnh diễn tai nạn xe nguy hiểm như vậy tại sao không cần diễn viên đóng thế?! Em học lái xe được bao lâu? Căn bản còn chưa có nhiều kinh nghiệm!” Tưởng Trạch Hàm cắn răng, lại kiệt lực khống chế cơn giận của mình, anh cũng không muốn gây quá nhiều áp lực với em trai của mình trong lúc này —— chính là loại cảm xúc này rất khó có thể hoàn toàn khống chế. “… Em xin lỗi, loại diễn viên như em chưa lớn đến mức có thể dùng diễn viên đóng thế khi quay cảnh nguy hiểm, tự thân diễn thì sẽ làm cho đạo diễn có ấn tượng tốt hơn… Hơn nữa em đã đánh giá mình quá cao, cảm thấy em có thể làm được …” Tưởng Trạch Thần càng thêm áy náy, cậu đánh giá thấp ảnh hưởng mà tai nạn xe đời trước mang đến cho mình, ai kêu cậu trọng sinh đã hơn mười năm nhưng di chứng lại đúng lúc này mới xuất hiện cơ chứ? Tưởng Trạch Thần cho là mình đã thoát khỏi, đã quên, lại không nghĩ rằng đoạn kí ức này vẫn ẩn sâu trong trí nhớ của cậu, chậm rãi chờ đợi thời cơ phá kén. —— Nếu không phải bởi vì đã từng gặp tai nạn xe, Tưởng Trạch Thần tin tưởng mình sẽ không bị mê mắt vì nhớ lại để tạo nên sai lầm không đáng có như thế này. Mà nếu không bởi vì đã từng xảy ra tai nạn, có lẽ cậu ngay cả cơ hội may mắn được trọng sinh cũng không chiếm được… Giương mắt trộm nhìn Tưởng Trạch Hàm, Tưởng Trạch Thần phát hiện sắc mặt anh vẫn chưa có bất luận chuyển biến tốt đẹp gì, vẫn lạnh lùng vô cùng. Cậu không thể không cố gắng hít sâu vào một hơi, bắt đầu cầu xin tha thứ, “Về sau em tuyệt đối sẽ không mạo hiểm như vậy nữa. Nếu có cảnh nguy hiểm thì sẽ sử dụng diễn viên đóng thế ngay, cho dù bị nói là kẻ yếu ớt em cũng không để mình lâm vào nguy hiểm! Em nhất định đem an toàn của mình đặt ở vị trí đệ nhất!” —— đương nhiên, lời thề và thực hành là hai chuyện khác nhau, Tưởng Trạch Thần chỉ quan tâm làm thế nào để vượt qua cửa ải khó khăn này mà thôi —— Tưởng Trạch Hàm thoạt nhìn so lần trước càng thêm tức giận, loại áp lực phẫn nộ này mới là điều khiến Tưởng Trạch Thần sợ hãi nhất. Sắc mặt Tưởng Trạch Hàm thoáng thả lỏng một ít, “Nếu em còn dám làm cho mình bị thương, anh có thể khiến em vĩnh viễn cũng không diễn được nữa!” Tưởng Trạch Thần tê rần da đầu, ho nhẹ một tiếng, lập tức liên tục gật đầu —— hiện tại cậu tuyệt đối không thể phản bác, tuyệt đối không thể! Cho dù Tưởng Trạch Thần biểu hiện nhu thuận như thế, Tưởng Trạch Hàm lại vẫn không thể thoải mái. Anh vươn tay xoa tóc Tưởng Trạch Thần, xem như miễn cưỡng tiếp thu. Tưởng Trạch Thần cũng nhẹ nhàng thở phào, cậu cọ cọ má vào tay Tưởng Trạch Hàm để làm nũng, sau đó lập tức nói đến vấn đề cậu quan tâm hơn cả, “Như vậy, khi nào thì em có thể xuất viện nha?” “Em thành thật nằm yên ở đây cho anh, đoạn thời gian gần đây đừng nghĩ đi đâu!” Tưởng Trạch Hàm dứt khoát phủ quyết, “Bác sĩ nói em tốt nhất không cần di động, lưu lại viện để quan sát.” “… Nhưng điển lễ trao giải thưởng Kim Hoa sắp tới rồi, em còn muốn lên đài lĩnh giải Nam diễn viên phụ xuất sắc nhất đó nha!” Tưởng Trạch Thần nhíu mày, tỏ ra không tình nguyện, “Đây chính là giải thưởng quan trọng đầu tiên trong đời em nha…” “Tưởng Trạch Thần!” Tay xoa tóc Tưởng Trạch Thần nhất thời cứng lại, sắc mặt Tưởng Trạch Hàm mãnh liệt trầm xuống, không tự chủ được mà đề cao thanh âm, “Em vừa mới nãy đã đáp ứng anh cái gì?!” “… Hả?” Tưởng Trạch Thần sửng sốt, “Đóng phim… Dùng đóng thế?” “Không chỉ là đóng phim dùng đóng thế! Em đã đáp ứng anh sẽ không vì đóng phim mà làm mình bị thương tổn!” Ngón tay Tưởng Trạch Hàm nắm chặt vào nhau, khiến Tưởng Trạch Thần đang bị anh vuốt tóc cũng bị làm đau. “Nhưng mà… Chỉ là điển lễ trao giải thôi mà, cũng sẽ không bị thương…” “Bó bột và ngồi xe lăn đi đến tham dự điển lễ à?! Lỡ như bị va đập thì sao?! Hiện trường nhiều người như vậy nên khó bảo đảm sẽ không xảy ra vấn đề, mà bác sĩ đã nói hiện giờ em không được phép di động!” Trong giọng nói của Tưởng Trạch Hàm có vài phần thẹn quá thành giận, “Những lời em hứa với cam đam nãy giờ của em chỉ để có lệ anh thôi, phải không?!” Tưởng Trạch Thần chột dạ, tuy rằng cậu rất nhanh tỏ ra chân thành vô cùng, nhưng xấu hổ lướt qua giây lát vẫn khiến Tưởng Trạch Hàm nắm bắt được. Tưởng Trạch Hàm cắn răng, anh cảm thấy em trai mình quả thực là vô tư tới vô tâm đến mức người thần đều phẫn nộ. Sự nghiệp nha đóng phim nha, thế nhưng quan trọng hơn sức khỏe bản thân? Cậu vừa mới xảy ra tai nạn xe đó! Tuy rằng may mắn được cứu viện đúng lúc nên không bị thương nghiêm trọng, nhưng vẫn là chỉ mảnh treo chuông! Mà cậu thế nhưng còn có lòng thanh thản suy nghĩ tới điển lễ trao giải?! —— Điển lễ trao giải cái con khỉ! Khỏe mạnh của chính bản thân cậu ở nơi nào? Cả Tưởng Trạch Hàm anh cậu cũng để ở nơi nào?! Tức giận lan tràn trong ngực khiến Tưởng Trạch Hàm không thể ức chế được nữa. Lần trước lại thêm lần này, Tưởng Trạch Hàm cảm thấy có lẽ sau này mình vẫn luôn phải sống trong bóng ma, sợ hãi đột nhiên nhận được điện thoại báo cho biết rằng em trai kiêm người yêu và cũng là người quan trọng nhất trong đời anh bị thương khi quay phim. Anh hối hận đến cực điểm, hận không thể trở về quá khứ để cắt đứt ý niệm muốn đi theo con đường diễn viên của Tưởng Trạch Thần ngay từ lúc đầu! Tự làm bậy, không thể sống, Tưởng Trạch Hàm nhớ rõ chính mình là người đẩy Tưởng Trạch Thần lên con đường này, mà hiện giờ, anh đã phải nếm trái đắng của quả báo, thậm chí có phần không chịu nổi. Hung hăng đè lên môi Tưởng Trạch Thần, nặng nề cắn liếm. Tưởng Trạch Hàm hận không thể đem cậu nhét vào bụng để cậu hóa thành huyết mạch của mình, sau đó cậu chỉ thuộc về anh, ai cũng không gặp được, cũng không gì có thể tổn thương đến cậu —— mà ngay cả chính Tưởng Trạch Thần cũng không ngoại lệ. Tưởng Trạch Thần bị động mà thừa nhận, cậu có chút suy yếu mà nâng lên cánh tay không bị bó bột, ôm hờ lấy cổ Tưởng Trạch Hàm. Tuy rằng cậu cũng không biết vì sao mỗi lần cậu bị thương Tưởng Trạch Hàm đều biểu hiện kích động, lo được lo mất đến nỗi căn bản không giống anh lúc thường luôn luôn bình tĩnh. Anh kích động tựa như cậu không phải bị thương nhẹ mà là bị mất một cánh tay mất một cái chân và sắp chết rồi. Nhưng Tưởng Trạch Thần cũng không ghét việc anh để ý quan tâm cậu như thế, ngược lại vui vẻ tiếp nhận, thậm chí còn nguyện ý thỏa hiệp. —— Cậu mới tròn hai mươi mà thôi, còn có rất nhiều thời gian, giải Nam diễn viên phụ xuất sắc nhất thôi mà, không lấy cũng không sao, dù sao về sau cậu khẳng định còn có thể nhận được càng nhiều —— càng nhiều… Đầu lưỡi bá đạo mà cường ngạnh xâm nhập khoang miệng, lập tức đã bị chiếc lưỡi thuận theo mà nhiệt tình của Tưởng Trạch Thần dây dưa. Hai người đắm chìm tại trong kích động ngọt ngào không hề biết cửa phòng bị nhẹ nhàng đẩy ra, thẳng đến khi tiếng vang do vật nặng rơi xuống đất mới khiến hai người bừng tĩnh. Cả hai cả kinh trong lòng, Tưởng Trạch Thần cùng Tưởng Trạch Hàm đồng thời quay đầu nhìn về phía cửa, nhìn thấy Tưởng phu nhân hô hấp dồn dập và trừng mắt nhìn họ mang theo khiếp sợ và khó có thể tin. Trên mặt đất là một đống hỗn độn, đồ ăn cùng mảnh thủy tinh lẫn vào nhau, có thể nhìn ra trước vài giây nó còn là một món ăn ngon lành. Trong nháy mắt, Tưởng Trạch Thần cũng ngây dại, trong đầu trống rỗng, mà Tưởng Trạch Hàm thì đứng thẳng thân thể, chuyển hướng Tưởng phu nhân, lặng lẽ đem Tưởng Trạch Thần chắn ở sau người, ngăn cách ánh mắt chỉ trích lên án của bà. “Con…con…các con…” Thân thể Tưởng phu nhân run rẩy, có chút kinh hoảng mà nắm chặt túi xách của mình, sau đó cứng ngắc mà giơ tay lên, chỉ hướng Tưởng Trạch Hàm —— có lẽ còn có Tưởng Trạch Thần phía sau anh —— gương mặt trung niên nhưng vẫn xinh đẹp trang nhã nay lại dữ tợn mà vặn vẹo. “Bình tĩnh đi mẹ, bây giờ là tại nơi công cộng.” Tưởng Trạch Hàm trầm giọng cảnh cáo, lại hoàn toàn kích động Tưởng phu nhân đã sắp hỏng mất toàn bộ đầu óc. “Bọn mày cũng biết đây là nơi công cộng?! Không… Không đúng, bọn mày sao có thể làm ra loại chuyện này! Bọn mày…bọn mày là anh em! Là anh em ruột!” “Mẹ!” Giương giọng ngắt lời Tưởng phu nhân, Tưởng Trạch Hàm nhíu chặt mày, “Mẹ là người hiểu được đúng mực nên chắc chắn mẹ không muốn chuyện này truyền ra ngoài để tất cả mọi người đều biết, phải không? Một khi bị truyền ra và bị truyền thông được đến tin tức, Tiểu Thần sẽ gặp được cái gì, mẹ cũng rõ ràng. Sự nghiệp của em ấy mới vừa khởi bước, còn không thể chịu nổi sóng gió như thế. Hơn nữa Tiểu Thần còn bị thương, mới vừa tỉnh, mẹ không muốn em ấy bị thương nặng hơn chứ?” Theo lời Tưởng Trạch Hàm nói, Tưởng phu nhân dần dần bình tĩnh lại, nhưng ánh mắt bà nhìn Tưởng Trạch Hàm lại càng thêm phẫn hận, hận không thể ăn tươi nuốt sống anh. Thanh âm của bà hơi khàn khàn, lại vẫn khắc chế xúc động muốn thét lên, cừu hận mà cười mỉa, “Mày có tư cách nói những chuyện ấy sao, Tưởng Trạch Hàm?! Ai cũng có thể nói nhưng mày lại không có tư cách ấy! Nếu không phải mày thì sao có chuyện như thế?! Mày là đầu sỏ gây ra! Mày muốn hoàn toàn hủy hoại con tao, để nó thân bại danh liệt ư?!” “Con không có…” Tưởng Trạch Hàm cảm thấy đầu của mình đau như bị kim châm. Anh vẫn luôn canh giữ ở bên giường Tưởng Trạch Thần, không dám nhắm mắt lại dù chỉ một lát. Sau khi Tưởng Trạch Thần tỉnh lại, anh đã trải qua cảm xúc vừa mừng vừa sợ nên đã sớm thân tâm mỏi mệt, thật sự không có tinh lực ứng phó Tưởng phu nhân đã mất đi lí trí. Nhưng mà Tưởng Trạch Hàm biết, đây là chuyện anh không thể không đối mặt. Chỉ cần một ngày anh không thể buông tay Tưởng Trạch Thần thì chuyện này không có cách nào tránh né —— hơn nữa, anh đã nghĩ rất nhiều về chuyện bị Tưởng phu nhân biết được, so với Tưởng Trạch Thần không hề chuẩn bị thì anh trầm ổn và bình tĩnh hơn nhiều. Quay đầu nhìn thoáng qua Tưởng Trạch Thần sắc mặt trắng bệch và vẫn còn lơ mơ, Tưởng Trạch Hàm nhắm mắt lại, đem yếu đuối cùng mỏi mệt của mình dấu đi. Anh ấn chuông gọi y tá, nói với các cô ấy rằng mình không cẩn thận đánh rơi đồ ăn, mong các cô ấy thu dọn sạch sẽ, sau đó đi về phía Tưởng phu nhân. “Đừng quấy rầy Tiểu Thần nghỉ ngơi, mẹ, chúng ta đi chỗ nào yên lặng một chút để tán gẫu…” “Bốp!” Tưởng phu nhân không chút khách khí mà đẩy ra cái tay đang duỗi về phía mình của Tưởng Trạch Hàm, tựa như trên người anh có vi khuẩn nguy hiểm. Thanh âm kia thanh thúy vô cùng, ngay cả Tưởng Trạch Thần nghe vào trong tai cũng không nhịn được cảm thấy cánh tay tê rần, cảm thấy có chút nóng rát. —— Một bàn tay này cũng giúp cậu tỉnh táo lại. “… Mẹ, hãy nghe con nói, kỳ thật…” Giãy dụa suy nghĩ muốn ngồi dậy, lại bị Tưởng Trạch Hàm dùng ánh mắt ngăn cản. Tưởng Trạch Thần có thể từ ánh mắt của anh đọc ra hàm nghĩ “Hết thảy giao cho anh”, vậy nên đành khoanh tay đứng nhìn. Không nghĩ tới thời khắc ngả bài tới nhanh như vậy, mà còn ở trường hợp không ổn như thế, Tưởng Trạch Thần theo bản năng muốn trốn tránh, rồi lại cảm thấy chính mình cũng là một người đàn ông, không thể đem hết thảy ném cho Tưởng Trạch Hàm đi giải quyết. Tưởng Trạch Thần biết mẹ của mình trước nay không hề có một chút thiện cảm nào với Tưởng Trạch Hàm, có lẽ chỉ có lời nói của con trai ruột thì bà mới nghe vào tai được. Về tình về lí, cậu đều phải làm điều gì đó… Chỉ tiếc, Tưởng Trạch Hàm cũng không cho cậu cơ hội. Sau khi giằng co một lát, Tưởng phu nhân vẫn phải thỏa hiệp. Bà không nhìn Tưởng Trạch Thần, dưới hành động ‘mời’ cung kính của Tưởng Trạch Hàm, bà nâng cằm xoay người đi ra khỏi phòng bệnh, dùng kiêu ngạo để che lấp yếu ớt vào giờ phút này. Mà khi Tưởng Trạch Thần muốn đuổi theo thì y tá đã chạy tới, một người thu dọn đống hỗn độn trên đất, một người khác thì bước nhanh về phía Tưởng Trạch Thần, không quan tâm cậu có nguyện ý hay không, ấn cậu về lại giường. Thân là một bệnh nhân, còn là một bệnh nhân ngay cả nữ y tá cũng không đấu lại được, Tưởng Trạch Thần không thể không vừa đau khổ vừa thấp thỏm nằm lại giường, không chớp mắt nhìn về phía cửa, sợ bỏ lỡ cái gì —— đương nhiên, cậu cũng chẳng nhìn thấy gì cả. —— Tựa như là lúc mới trọng sinh, Tưởng Trạch Thần lại một lần nữa cảm nhận được mê mang cùng bất an với tương lai. Đó là một loại cảm giác vô lực không thể nắm số mệnh vào trong tay, chỉ đành nghe theo mệnh trời. Cậu không biết kế tiếp chờ đợi cậu cùng Tưởng Trạch Hàm là cái gì, mà cậu có năng lực làm gì, có thể vãn hồi cái gì…