Bị đè mạnh xuống giường, miệng lưỡi cuốn vào nhau khiến Tưởng Trạch Thần mất hứng và muốn giãy giụa phản kháng, lại phát hiện cho dù là sức lực hay tư thế đều khiến cậu dị thường vô lực. Trong đầu linh quang chợt lóe, Tưởng Trạch Thần nhất thời ảo não đến nỗi muốn khóc ròng. —— Thế quái nào lão tử lại quên xừ mất chuyện mấu chốt nhất nhỉ! Một khi hẹn hò với Tưởng Trạch Hàm thì phải ‘lên giường’, chẳng lẽ người như lão tử phải nằm ở dưới hay sao?! Trong nháy mắt Tưởng Trạch Thần có loại xúc động muốn đổi ý. Khi ngón tay không thành thật của đối phương vén áo cậu lên và da thịt cọ xát ở bên hông, cậu quyết đoán lắc đầu như gà mổ thóc, hét lớn, “Chờ, chờ một chút! Em chưa nói xong đâu!” Chưa được thỏa mãn nhưng vẫn hơi hơi chống thân, đôi mắt Tưởng Trạch Hàm tối đen, *** vừa bị nhen nhóm thật lâu sau mới tạm thời áp chế được xuống, nhẹ nhàng hít vào một hơi, không mấy cam nguyện ngồi lại chỗ cũ, cách Tưởng Trạch Thần một khoảng. Anh hỏi, “Như vậy, Tiểu Thần còn muốn nói điều gì?” Quần áo Tưởng Trạch Hàm hơi nhăn nhúm bởi vì Tưởng Trạch Thần giãy giụa lôi kéo, sợi tóc màu đen cũng không nề nếp như xưa mà hơi rối loạn, tuy rằng tư thế ngồi tao nhã và dè dặt nhưng thân thể lại căng chặt, mang theo một loại nguy hiểm như dã thú đang vận sức chờ nhảy chồm lên, *** trong đôi mắt đen láy thâm thúy chưa tiêu tan hết khiến anh thêm câu hồn đoạt phách. Tưởng Trạch Thần cảm thấy lúc này Tưởng Trạch Hàm gợi cảm muốn chết, khiến cậu có chút miệng khô lưỡi chát, hận không thể trực tiếp nhào tới để hưởng dụng, nhưng mà ngẫm lại lực lượng đối lập giữa địch và ta, Tưởng Trạch Thần đành cố gắng để mình miễn cưỡng bình tĩnh lại — ít nhất, cậu tuyệt không muốn ‘chôn vùi’ lần đầu tiên của mình như thế. —— A, ‘các loại’ lần đầu tiên… “Anh hai, anh cũng biết rằng tình yêu đồng tính luôn gặp nhiều khó khăn. Nếu không phải là vui đùa qua đường thì phải đối mặt với những vấn đề gì, anh biết mà…” Tưởng Trạch Thần nghiêng đầu suy nghĩ một chút sau đó nghiêm túc rồi lại chần chờ mãi mới nói, “Hơn nữa, chúng ta còn là anh em…” “Những chuyện này em cứ để anh giải quyết.” Tưởng Trạch Hàm ngắt lời cậu, mỉm cười để trấn an, “Tiểu Thần không tin anh sao?” “Không phải em không tin anh. Mà là, em không thể đem mọi chuyện dồn hết cho anh như một đứa nhóc hay một đứa con gái thế được, em cũng phải nắm chắc được trong một mức độ nào đó, em không hy vọng trong mọi chuyện đều bị động.” Tưởng Trạch Thần lắc lắc đầu “Em đã nghĩ rồi, biện pháp đơn giản nhất chính là dù chúng ta yêu nhau nhưng không nói cho bất cứ ai biết, không một ai biết.” Tưởng Trạch Hàm nhíu mày, rõ ràng có chút bất mãn “Em là nói… Yêu lén?” “Dạ, như vậy không thú vị hay sao?” Tưởng Trạch Thần chẳng hề để ý mà nhún vai “Bên ngoài chúng ta vẫn là anh em thân thiết, dù sao từ nhỏ đến lớn đều như thế nên mọi người cũng đã quen rồi, sẽ không nghĩ nhiều đâu. Người khác không biết chuyện giữa chúng ta thì sẽ không có tin đồn gì hết, chúng ta sẽ không cần lãng phí sức lực và thời gian đi ứng phó những chuyện vớ vẩn đó nữa, không phải rất có lợi sao?” “Có lợi?” Tưởng Trạch Hàm híp mắt, ngữ khí nguy hiểm hẳn, “Vậy cũng có nghĩa là nếu anh muốn ôm em hôn em thì phải trốn tránh những người khác, không thể quang minh chính đại, có nghĩa anh phải mở mắt trừng trừng nhìn em quen bạn gái thậm chí cưới vợ sinh con, còn cần phải lấy thân phận là anh hai để chúc phúc cho em, sắp xếp hôn lễ cho em?!” Anh cất cao giọng, mang theo tức giận và lạnh lùng, Tưởng Trạch Hàm cắn răng “Em nằm mơ!” Tưởng Trạch Thần co rúm người lại, cười cười lấy lòng, giọng nói nhu hòa, “Không nghiêm trọng đến nỗi đó đâu anh… Hơn nữa những điều anh nói cũng không thực tế. Chúng ta là anh em, muốn quang minh chính đại hôn môi hay làm gì khác thì khẳng định không có khả năng, không có ai có thể tiếp thu được đâu, phải không? Về phần bạn gái cùng lấy vợ sinh con linh tinh gì ấy…” Tưởng Trạch Thần cụp mắt, tươi cười có chút bất đắc dĩ, “Em sẽ không, ít nhất là trong khoảng thời gian chúng ta còn giữ quan hệ yêu đương. Em không làm được cái chuyện trước một giây còn thân thiết với anh, giây tiếp theo lại phải săn sóc dịu dàng với người khác. Điều này làm cho em cảm thấy rất kỳ quặc, rất tồi tệ. Hơn nữa kéo một người con gái vô tội vào việc này là chuyện thiếu đạo đức như thế, em sẽ không làm.” “…Như vậy, mẹ sẽ nguyện ý sao? Nếu em vẫn không cưới vợ sinh con ấy.” Tưởng Trạch Hàm cũng đã vơi giận, nếu Tưởng Trạch Thần không tìm một người phụ nữ khác để che giấu tai mắt người ngoài, như vậy những chuyện khác anh cũng có thể thỏa hiệp và tiếp thu — Dù sao, đại khái thì cũng không ai có thể tiếp thu chuyện tình yêu giữa hai anh em, bọn họ có lẽ không thể không đem phần tình cảm này giấu kín cả đời. “Coi như em theo chủ nghĩa độc thân, được không? Mẹ khẳng định sẽ không đồng ý nhưng so với chuyện em yêu anh trai của mình thì tốt hơn rất nhiều mà. Em cảm thấy nếu mẹ biết được chân tướng, mẹ chắc chắn có thể bị tức chết…” Tưởng Trạch Thần nhún vai, “Em thì dễ rồi. Em dù sao chỉ là một diễn viên quèn, ngoài mẹ ra thì chẳng cần lo lắng gì nữa, nhưng anh thì phiền toái kha khá đấy. Tưởng gia yêu cầu phải người thừa kế, ông bà ngoại anh cũng cần một đứa cháu — anh muốn kết hôn không?” Tưởng Trạch Thần đặt câu hỏi rất thản nhiên, cậu cho tới bây giờ cũng không phải người biết biện giải, cậu chỉ đơn thuần muốn làm chuyện mình thích và chuyện làm mình thoải mái mà thôi. Cậu sẽ không quen bạn gái, không cưới vợ sinh con, thứ nhất là bởi vì cậu không thích, loại giả dối này sẽ làm cậu cảm thấy khó chịu, nhưng mà cậu lại sẽ không ép Tưởng Trạch Hàm cũng phải làm như vậy. Kỳ thực Tưởng Trạch Thần là một người lạnh lùng, trừ bỏ Tưởng Trạch Hàm cùng Tưởng phu nhân, cậu hiếm khi để ý người nào khác. Mà cho dù là đối với Tưởng Trạch Hàm và Tưởng phu nhân, cậu cũng sẽ không có loại tình cảm độc chiếm mãnh liệt. Cậu yêu quý họ và cũng mong họ sẽ yêu quý mình, hy vọng những trả giá của mình có thể đổi lại tình cảm chân thành. Bởi vì cuộc sống hoang đường đời trước, Tưởng Trạch Thần chưa bao giờ đòi hỏi sự trung thành giữa người yêu với nhau, chỉ cần đừng làm chuyện quá đáng thì cậu cũng nguyện ý mở một con mắt nhắm một con mắt. Có lẽ đời trước xung quanh cậu đều là những tên ăn chơi đàng *** tùy hứng làm bậy cho nên dù là người yêu hay bạn giường thì cũng chỉ là những món đồ chơi giết thời gian của họ, tuy rằng cũng có chuyện tranh giành đấu đá vì người tình nhưng cũng chẳng qua là do mất mặt, cảm thấy bị cắm sừng như là bị tát mạnh một cái vào mặt thôi. Tưởng Trạch Thần đã tiếp xúc với rất nhiều chuyện như thế, ngay cả cha cậu cũng có cả một danh sách dài những tình nhân. Thế nên trong mắt của cậu, một người đàn ông có tiền có thế có nhiều tình nhân cũng chẳng lại chuyện gì kỳ lạ, tuy rằng cậu không thích tốn nhiều thời gian và tiền bạc để dỗ dành cùng lúc nhiều người tình nhưng cũng không hề yêu cầu những người khác cũng phải như mình. —— Mà đại thiếu gia được kế thừa gia nghiệp như Tưởng Trạch Hàm thì càng cần một người vợ để ‘trang điểm’ cho mặt mũi và sinh con cho mình, đây là nguyên tắc rồi. Tưởng Trạch Thần không hề tính toán sẽ ngăn cản Tưởng Trạch Hàm kết hôn, thậm chí cậu căn bản chưa bao giờ nghĩ rằng Tưởng Trạch Hàm sẽ không kết hôn. Nhưng nếu cậu sẽ phải ở bên Tưởng Trạch Hàm một đoạn thời gian rất dài — hoặc là sẽ luôn bên cạnh nhau cả đời, thì việc chọn người làm vợ anh sẽ cần tiêu tốn rất nhiều tâm tư và suy xét, mà cậu cũng hy vọng Tưởng Trạch Hàm có thể thương lượng với cậu một chút. —— Ít nhất Trương Dĩnh không được, cô ấy tuy hiểu được tiến thoái, hào phóng tao nhã, nhưng thân là hòn ngọc quý trên tay Trương gia, tính cách cùng bối cảnh thân phận của cô đều quá mạnh mẽ, lỡ như quan hệ giữa cậu và Tưởng Trạch Hàm bại lộ, vậy cũng tuyệt đối không phải vấn đề dễ dàng giải quyết. —— Tốt nhất là một người thường thường, tính cách phải yếu đuối một chút, tốt nhất là người cần cầu cạnh Tưởng gia hoặc là Tưởng gia có ân với cô ấy. Tưởng Trạch Thần nhíu mày trầm tư. “Anh sẽ không kết hôn.” Giọng nói của Tưởng Trạch Hàm đánh gãy suy tư của Tưởng Trạch Thần, ngữ khí anh hơi lạnh xuống bởi vì anh phát hiện Tưởng Trạch Thần căn bản không hề để ý gì khi bàn về việc hôn nhân của anh, tựa hồ đây chỉ là một cuộc trò chuyện không hề có xen lẫn tình cảm cá nhân. Tưởng Trạch Hàm có chút luống cuống, mới đầu thì mừng rỡ như điên bởi vì nghe thấy Tưởng Trạch Thần tiếp nhận tình cảm của mình và chấp nhận đáp lại, nhưng giờ lại chẳng còn gì, trong lòng chỉ còn lại lo sợ nghi hoặc khó hiểu cùng thấp thỏm bất an. —— Anh không hiểu vì sao Tưởng Trạch Thần đã nhận lời yêu anh mà lại không mấy để ý tới biểu hiện của anh, thậm chí cậu có thể bình tĩnh đàm luận về vấn đề hôn nhân của anh. Nếu cậu thực sự không thèm để ý thì vì sao lại chấp nhận mọi khó khăn nguy hiểm để ở bên anh, yêu anh? —— Có lẽ… Là bởi vì cậu vẫn không đủ tín nhiệm anh? “Em cũng biết rằng anh không cho ai động vào đồ đạc của anh ngoài em, hơn nữa anh cũng không cho phép bất cứ ai chen vào giữa hai người chúng ta, cho dù là vợ anh hay vợ em cũng thế.” Tưởng Trạch Hàm miễn cưỡng đè nén thắc mắc trong lòng, anh biết cho dù thái độ Tưởng Trạch Thần giờ phút này có ra sao thì mình cũng phải nói rõ ra suy nghĩ của bản thân, “Có thể xin con thừa tự từ Vương gia về làm người thừa kế cho Tưởng gia. Anh nghĩ ông bà ngoại khẳng định sẽ ủng hộ nhiệt tình, về phần kéo dài huyết mạch Tưởng gia, anh căn bản không quan tâm.” —— Trong lòng Tưởng Trạch Hàm, người nhà chỉ có người mẹ đã sớm qua đời của anh và người em trai vẫn nương tựa vào anh từ nhỏ, mà cha Tưởng đối với anh cũng chỉ là người cung cấp t*ng trùng, một mục tiêu siêu việt cần phải đánh bại mà thôi. Tưởng Trạch Hàm không quan tâm mình có con nối dòng hay không, càng không quan tâm vấn đề hương khói của Tưởng gia, những chuyện này không liên quan gì tới anh hết. “…Được rồi, nếu anh cảm thấy có thể như vậy thì trước cứ dựa theo suy nghĩ của anh đi.” Tưởng Trạch Thần hơi gật đầu. Tuy rằng Tưởng Trạch Hàm trả lời có chút ra ngoài dự kiến nhưng cậu cũng không để tâm. Lòng người dễ đổi, lúc tình cảm nồng thắm thì có thể dâng tất cả mọi thứ của mình cho đối phương, một khi tình cảm đã phai nhạt thì lời thề dĩ vãng kia sẽ thành mây bay. Có lẽ ngay cả Tưởng Trạch Thần cũng không nhớ nổi mình đã nói qua câu ‘Chỉ yêu mình em’ với bao nhiêu người, hơn nữa, ai sẽ coi lời ngon tiếng ngọt khi yêu thành lời nói thật cơ chứ? “Nếu anh thay đổi suy nghĩ thì nhớ rõ nói với em một tiếng. Em cảm thấy chúng ta nên cùng chọn vợ cho anh, đương nhiên, nếu khi đó chúng ta vẫn là người yêu thì mới nói.” Cuối cùng, Tưởng Trạch Thần vẫn có chút không yên lòng mà dặn dò một tiếng, bởi vì cậu biết Tưởng Trạch Hàm có tính cách khá là bá đạo, lộng quyền và độc hành. Tưởng Trạch Hàm nhếch môi muốn phản bác, nhưng sau khi nhìn vào đôi mắt trong vắt đầy thành khẩn của Tưởng Trạch Thần, anh cũng biết dẫu bây giờ mình có chỉ tay lên trời thề độc thì đối phương cũng sẽ không ghi nhớ trong lòng, cho nên đành phải mang bực bội gật gật đầu. Lập tức, anh thấy Tưởng Trạch Thần nhẹ nhàng thở phào và tươi cười đầy mỹ mãn. Tay đặt trên đầu gối nắm chặt thành đấm, đè nén và đè nén, Tưởng Trạch Hàm hận không thể bổ đầu xé tim em trai ra xem Tưởng Trạch Thần rốt cuộc đang suy nghĩ cái gì, rốt cuộc cậu ôm ấp tình cảm gì với anh. —— Không sao, em ấy còn nhỏ, chưa bao giờ biết yêu cho nên không hiểu tình cảm, vì thế giờ mới thờ ơ lạnh nhạt như thế. Tưởng Trạch Hàm hai mắt tối sầm, âm thầm khuyên bảo chính mình. Nếu Tưởng Trạch Thần đã gật đầu đáp ứng làm người yêu anh thì anh vẫn còn có rất nhiều thời gian để thuần hóa cậu, trói chặt cậu, bước sâu vào trong trái tim cậu, cuối cùng khiến cậu không thể rời bỏ anh, trốn không thoát, không bao giờ có thể dùng thái độ thờ ơ như thế để nói về ‘Vợ của anh hai’ nữa! “Còn gì nữa không? Những chuyện em muốn nói ấy.” Hít sâu vào một hơi, Tưởng Trạch Hàm khôi phục ngữ khí bình thản, anh cảm thấy thời gian này anh đã đối mặt với rất nhiều trắc trở và thăng trầm, nó giúp ý chí của anh thêm cứng cỏi và lòng dạ thêm bao la để đối mặt với tất cả các tình huống. “Hẳn là hết rồi.” Tưởng Trạch Thần căn bản không biết mấy lời ít ỏi của mình đã làm cho người-yêu-mới-nhận-chức của cậu phập phồng thấp thỏm đến thế nào, cậu chỉ sử dụng lý trí để xem xét mối quan hệ của hai người, tìm kiếm biện pháp giải quyết ôn hòa nhất mà thôi, “Tóm lại, gạt mọi người, đặc biệt là mẹ em cùng giới truyền thông, như vậy sẽ không thành vấn đề.” “Tốt lắm, như vậy hiện tại có thể tiếp tục sao?” Tưởng Trạch Hàm nhẹ nhàng gật đầu, trấn định hỏi lại — Đầu tiên là mừng rỡ như điên vì tỏ tình thành công, sau đó lại bị dội cho nguyên chậu nước lạnh vào đầu, dội đến nỗi anh lạnh từ ruột gan ra, Tưởng Trạch Hàm hiện tại cần được phát tiết cùng trấn an gấp. “Tiếp tục cái gì?” Tưởng Trạch Thần mờ mịt hỏi, lập tức liền bị Tưởng Trạch Hàm vươn tay đẩy ngã lại về giường, nhất thời đã hiểu. “Chờ, chờ một chút! Không được! Ở đây là ký túc xá! Lúc nào cũng sẽ có người đi ngang qua nha!” Tưởng Trạch Thần xù lông, sợ hãi giãy giụa, lại bị đối phương chuẩn xác bắt được đôi môi, ngăn chặn những lời còn lại. Tiếng thở dốc nho nhỏ đầy ái muội vang lên trong phòng ký túc, quần áo cọ xát với ván giường phát ra tiếng sàn sạt, ngay tại khi Tưởng Trạch Thần cho là trinh tiết của mình sắp mất thì ngoài hàng hiên ký túc truyền đến tiếng bước chân và cười đùa của một nhóm người. Cả thân Tưởng Trạch Thần cứng còng, trái tim tại trong nháy mắt nhảy lên tới tận cổ họng, Tưởng Trạch Hàm cũng híp mắt, đình chỉ động tác. Tiếng cửa mở ra cùng tiếng nói giúp Tưởng Trạch Thần lập tức đoán được người tới là những ai, ánh mắt cậu nhìn Tưởng Trạch Hàm càng lo lắng khẩn thiết hơn. Tưởng Trạch Hàm cũng biết nên anh cố gắng điều chỉnh lại hô hấp hỗn loạn cùng đè nén dục vọng mới dâng lên. Anh xốc chăn lên và bọc kín Tưởng Trạch Thần lại, còn vươn tay vuốt lại những sợi tóc đã xù lên của cậu. Nắm cửa ký túc xá kẽo kẹt xoay xoay, sau đó truyền đến tiếng nghi vấn, “A? Ký túc xá không có ai à? A Thần cũng đi ra ngoài sao?” Tưởng Trạch Hàm vừa chỉnh trang lại quần áo vừa đi về phía cửa, trước khi người ở ngoài lấy chìa khóa mở cửa thì anh đã kéo cửa ra. “Ai đó?” Một trong những người bạn cùng phòng của Tưởng Trạch Thần – Lâm Hàng sửng sốt một chút, hiển nhiên không nghĩ tới người mở cửa lại là Tưởng Trạch Hàm, có điều cậu ta rất nhanh kịp phản ứng, lộ ra tươi cười, “Hóa ra là anh hai của A Thần, sao anh lại tới đây thế?” “Tiểu Thần có chút không thoải mái, trong ký túc lại không có ai cho nên mới gọi anh qua.” Tưởng Trạch Hàm vừa cười nói vừa nghiêng người nhường đường cho Lâm Hàng, Phùng Hạo cùng Vương Hãn Dương. Cả ba vội vàng chạy vào phòng, đi tới bên giường hỏi thăm Tưởng Trạch Thần vẫn đang ủ kín trong chăn. “Không phải sáng nay vẫn bình thường hay sao? Sao đột nhiên đã bị bệnh rồi? Nha! Còn ra nhiều mồ hôi như thế, mặt cậu đỏ rần lên nè — ai, cậu khó chịu thì cũng đừng cố cười làm gì, mặt mũi vặn vẹo hết cả rồi!” Tưởng Trạch Thần tức giận đến phát run, dưới thân vẫn còn cứng rắn nhưng không thể không bày ra bộ dáng bệnh tật để đáp lại sự quan tâm của các bạn cùng phòng. Liếc mắt thấy Tưởng Trạch Hàm chậm rãi mặc áo khoác dài vào, chiếc áo rộng thùng thình đã che đi cái bộ phận nhìn vẫn hết sức ‘quái dị’ kia, không một ai có thể phát hiện. Hai mắt Tưởng Trạch Thần nhất thời bén nhọn, hung tợn đến nỗi hận không thể chọc vài lỗ thủng trên người đối phương. “Các em đã về thì anh về đây.” Tưởng Trạch Hàm cười với Tưởng Trạch Thần một cái, sau đó anh nói mấy câu nhờ vả với các bạn cùng phòng của cậu, lập tức được cả ba người kiên định đáp ứng, lại cam đoan sẽ cẩn thận chăm sóc Tưởng Trạch Thần đang ‘sinh bệnh’ nữa. Tưởng Trạch Hàm mỉm cười, vừa lòng xoay người rời đi. Tưởng Trạch Thần phẫn hận đấm giường, lại chết sống không dám từ trong ổ chăn chui ra. Cho dù đã tỏ tình thành công nhưng con đường tình yêu giữa hai anh em này còn phải đi xa lắm…