Trọng Sinh Chi Nhật Kí Nuôi Lớn Vợ Yêu
Chương 41 : Náo Loạn
Edit: Bông
Buổi tối ăn cơm, Hạ Dư Huy một hai bắt Cao Chí Bác phải đút.
Từ nhỏ chỉ cần có mặt Cao Chí Bác, cậu đều không bỏ qua cơ hội làm nũng, mà Cao Chí Bác cũng rất vui vẻ chiều cậu, chỉ cần Hạ Dư Huy không gây rối quá mức, hắn đều có thể mắt nhắm mắt mở mà dung tung cậu.
Ba Hạ nghiêm mặt: "Anh còn phải ăn cơm.
Để ba đút cho con."
Hạ Dư Huy ngúng nguẩy quay mặt sang một bên: "Con muốn anh đút cơ."
Cao Chí Bác vội vàng lấy thìa trong tay ba Hạ, hướng về phía ba mẹ Hạ cười nói: "Cứ để con ạ."
Mẹ Hạ không đồng ý: "Để mẹ, Bác Nhi ăn cơm trước đi."
Cao Chí Bác né tránh tay mẹ Hạ: "Không sao đâu ạ, con vẫn ăn cơm kịp." Nói xong liền múc một thìa cháo bát bảo thổi thổi, chờ nguội mới đút cho Hạ Dư Huy, Hạ Dư Huy cũng ngoan ngoãn ăn.
Mẹ Hạ chọc chọc mặt Hạ Dư Huy, nói với Cao Chí Bác: " Con cứ chiều nó đi!"
Cao Chí Bác ha hả cười.
Cháo bát bảo có bỏ thêm đậu phộng, hạt sen, thịt nạc, Cao Chí Bác dặn Hạ Dư Huy nhai kĩ mới được nuốt, Hạ Dư Huy ngoan ngoãn nhai chậm.
Cao Chí Bác nhân lúc Hạ Dư Huy nhai cũng vội vàng ăn phần của mình, ăn một miếng Hạ Dư Huy cũng nhai xong, lại đút cho cậu.
Ba mẹ Hạ nhìn Cao Chí Bác vội vàng như vậy, bất đắc dĩ thở dài.
Con trai họ không biết kiếp trước làm được việc tốt gì mà bây giờ có người anh trai cưng chiều như vậy.
Có lẽ vì vậy mà sau này, Cao Chí Bác đứng trước mặt ba mẹ Hạ, xin họ giao Hạ Dư Huy cho mình, ba Hạ không hề cảm thấy bất ngờ, còn cho là đương nhiên phải như thế.
Ăn cơm xong, Cao Chí Bác ôm Hạ Dư Huy nằm trên giường xem phim hoạt hình, ba mẹ Hạ ngồi bên cạnh.
Cao Chí Bác nhìn thời gian, 9h30, nói với Hạ Dư Huy: "Ngủ đi."
Hạ Dư Huy đang xem phim vui vẻ thì bị Cao Chí Bác nhét vào chăn, có chút không vui, vẻ mặt bất mãn.
Cao Chí Bác liếc cậu một cái: "Em xem xem bây giờ là mấy giờ rồi."
Hạ Dư Huy hừ một tiếng, chui đầu vào trong chăn, không để ý tới Cao Chí Bác.
Ba mẹ Hạ dở khóc dở cười, vỗ vỗ mông Hạ Dư Huy: " Dương Dương mau chui ra, ngạt thở bây giờ."
Hạ Dư Huy rầu rĩ, thanh âm từ trong chăn truyền ra: "Không cần!"
Cao Chí Bác nheo mắt, thanh âm lạnh xuống, kêu một tiếng: "Hạ Dư Huy."
Người ở trong chăn hơi run lên, chậm rì rì ló đầu ra, hai mắt lưng tròng nhìn chằm chằm Cao Chí Bác.
Cao Chí Bác lạnh mặt không nói lời nào.
Hạ Dư Huy chậm rãi bò về phía hắn, vươn tay kéo kéo áo Cao Chí Bác, ủy khuất gọi: "Anh..."
Cao Chí Bác vẫn lạnh lùng nhìn Hạ Dư Huy.
Hạ Dư Huy hơi sợ, bò lên người Cao Chí Bác, giọng nói xen lẫn tiếng khóc nức nở: "Anh ơi...."
Cao Chí Bác lạnh lùng nhìn cậu, cuối cùng vẫn không đủ nhẫn tâm, hỏi: "Còn náo loạn nữa không?"
Hạ Dư Huy thấy Cao Chí Bác trả lời, lập tức ôm cồ hắn làm nũng, cọ cọ mặt mình lên cổ hắn: "Em sai rồi, anh đừng tức giận."
Cao Chí Bác thấy Hạ Dư Huy sợ hãi vẫn lạnh mặt: "Tiếp tục.".
Truyện Gia Đấu
Hạ Dư Huy quay đầu nhìn về phía ba mẹ Hạ: "Mẹ...con không bao giờ náo loạn nữa."
Mẹ Hạ thấy con trai mình khóc cũng rất đau lòng, vội vàng lau mặt cho Hạ Dư Huy: "Dương Dương là bé ngoan, biết sai liền sửa, mẹ không tức giận."
Cao Chí Bác vươn tay ôm lấy Hạ Dư Huy, Hạ Dư Huy chui vào lồng ngực Cao Chí Bác, ô ô khóc.
Cao Chí Bác vội vàng dỗ cậu, nhìn ba mẹ Hạ nói: "Mẹ Phương, ba Cường đi nghỉ ngơi trước đi."
Mẹ Hạ gật đầu, ba Hạ nhìn chằm chằm Cao Chí Bác, trong lòng nghi hoặc không thôi, sao hắn lại cảm thấy sự quyết đoán trong mắt một đứa trẻ năm tuổi vậy? Già rồi mắt mờ sao?
Truyện khác cùng thể loại
19 chương
207 chương
67 chương
46 chương
306 chương
73 chương