Bạch Khôn và Chu gia huynh đệ lớn lên bên nhau, ba gã Bạch Anh Đường và Chu Nhiệm hồi còn chưa khởi nghiệp, hai nhà cùng ở một tứ hợp viện, tốt xấu thế nào biết nhau đã quá rõ. Chu Nhâm vừa nghe người giúp việc nói lời này, chỉ biết tám phần trong bụng Bạch Khôn lại nghĩ ra trò xấu gì đó, y không sợ Bạch Khôn làm chuyện xấu, chỉ sợ gã lại dạy hư con út —— tại sao dùng từ “lại”? Bởi vì Chu ba ba thủy chung cảm thấy Bạch Khôn là kẻ cản trở con lớn đi tới con đường “thầy tốt bạn hiền”. Y suy nghĩ một chút, cầm điện thoại lên bấm số Bạch gia, bên kia còn chưa bắt máy, đã nghe có người giúp việc hô bên ngoài cửa: “Tiên sinh, Nhị thiếu gia trở lại!” Chu Trạch Diên được xe cảnh sát đưa về. “Có chuyện gì xảy ra?” Chu Nhâm vừa ra tới lập tức nghiêm mặt hỏi con trai. Chu Trạch Diên vốn đang cùng nữ cảnh sát nói chuyện, cười tít mắt không thấy mặt trời, vừa nghe thấy giọng ba hắn, mặt nghiêm túc hẳn. Chú cảnh sát liền thay hắn giải thích: “Là như thế này, chúng tôi nhận được tin báo của người dân, nói rằng cầu trên cao có người tàn tật……” Chu Nhâm cau mày, lạnh lùng nói: “Con tôi không phải người tàn tật.” Chú cảnh sát sờ mũi, lúng túng nói: “Người báo án thấy cậu nhà ngồi xe lăn, cho nên hiểu lầm cũng là chuyện khó tránh khỏi, cũng may không có chuyện gì, nên chúng tôi lập tức đưa cậu ấy về. Còn nữa, tuy nói cậu bé đẹp trai cả người khỏe mạnh, nhưng tình huống như hiện giờ, sau này ngài đừng để cậu ấy ra ngoài một mình.” Chu Nhâm gật đầu một cái, nói: “Cám ơn hai người.” nói ra lời này sắc mặt y đã dịu xuống một chút, nhưng vẫn không thèm cười lấy một cái. Ông chú cảnh sát kêu cô nàng cảnh sát rời đi, trong lòng thầm gào thét, vẫn là các bà các cô ngoài đường phố đáng eo hơn nhiều, ngao~. Người giúp việc định qua đẩy Chu Trạch Diên đi vào, Chu Nhâm phất tay cho lui, tự mình đẩy con trai vào cửa. Y đã đoán được đại khái, thờ ơ hỏi: “Bạch Khôn để con lại trên cầu vượt, rồi chạy mất?” Chu Trạch Diên ủ rũ cúi đầu, đối với tiểu Bạch ca ca tràn đầy oán niệm. Thời điểm Bạch Khôn bỏ lại hắn và xe lăn ở trên cầu vượt, gã nói: “Anh mày chết còn mày lại sống, trên đời này chuyện tốt đều bị mày chiếm hết, tao khổ cực đợi một tháng đợi mày ra viện. Anh mày hôm nay không còn, nếu hắn vẫn còn sống, thì hôm nay hai đứa tao sẽ tiễn mày ra Lục Hoàn!Cứ thoải mái hưởng thụ đi, bái bai ngài liệt!” Cho nên Chu Trạch Diên ngay cả nửa câu oán hận cũng không có, bởi vì hành vi ngây thơ của Bạch Khôn là để xả giận thay hắn, nhưng hắn chưa từng nghĩ sẽ ném đệ đệ hắn tới Lục Hoàn, đây đều là chủ ý của Bạch Khôn! Hắn có thể thề! Chu Nhâm đẩy hắn tới bàn ăn, ngồi vào đối diện, nói: ”Bạch Khôn mặc dù không có lòng cầu tiến, ham chơi, cũng không có tâm hư vinh. Dĩ nhiên, chọn hạng người gì làm bạn là quyền tự do của con.” Ngoài mặt Chu Trạch Diên không nói lời nào, nhưng trong lòng lẩm bẩm, trước kia Chu Nhâm không nói về Bạch Khôn như thế. Chu Nhậm múc cho hắn chén canh, nói: “Ba hy vọng con có nhóm bạn, dung nhập vào cuộc sống mới.” Trong lòng Chu Trạch Diên có chút ấm áp, trong nháy mắt lại nghĩ đến người Chu Nhâm muốn giành sự ấm áp này không phải là mình, khí ấm lập tức bị thổi tan. Chu Nhâm lại khôi phục vẻ hờ hững, nhàn nhạt nói: “Ăn cơm trước, những chuyện này từ từ nói.” Để cho hắn tiện sinh hoạt hằng ngày, mới sáng sớm Chu Nhâm đã cho người dọn dẹp phòng gym dưới lầu một, dù sao những dụng cụ kia cũng chỉ có Chu Trạch Diên dùng. Chu Trạch Diên khó chịu, thân xác kia mới chết ba tháng, coi như hài cốt còn chưa lạnh, bên này không kịp chờ đợi đem địa bàn của tôi cho bảo bối nhà ngài, mất hứng! Đến lúc ngủ, Chu thiếu gia lại càng không cao hứng, ở trong bệnh viện đều có hộ sinh chăm nom cuộc sống hằng ngày, hắn căn bản không có chú ý, bây giờ phải cởi quần áo thay đồ ngủ, tất cả đều bại lộ. Cơ bắp hắn vất vả luyện tập, liều mạng giữ gìn, không có! Làn da nâu đồng sexy nhờ phơi nắng, không có! Em trai hắn – Chu Trạch Tục, là một con gà luộc tiêu biểu, cả người đều là xương, thịt không tới hai lạng, khó trách Chu Nhâm ôm hắn đi tới đi lui không hề hấn gì. Buồn bực không lâu, Chu Trạch Diên hiếm khi trầm mặc, khi hắn liều mạng tập luyện suốt bảy năm, đệ đệ Chu Trạch Tục nằm ở trên giường bệnh dựa vào dịch dinh dưỡng duy trì sự sống, dịch dinh dưỡng sẽ không giúp cơ bắp cậu phát triển, làn da quá lâu chưa từng thấy qua ánh mặt trời cũng chỉ lộ ra sự tái nhợt không bình thường. Thân thể Chu Trạch Diên dần dần tốt lên, rốt cục có thể thoát khỏi xe lăn xuống đất bước đi. Hắn không phải kiểu người ở lỳ trong nhà không ra ngoài chơi, từ lúc tỉnh lại đến giờ đã ba tháng, trừ cái lần bị Bạch Khôn lừa đi ra ngoài hóng nửa tiếng gió trên cầu vượt, hắn cũng chỉ quanh quẩn trong bãi cỏ tại nhà. Để sớm lấy được tự do, chờ Chu Nhâm không ở nhà, cậu nói với người giúp việc mình muốn đi trung tâm thương mại mua quần áo, ra cửa lại chạy thẳng tới Lincoln Club hắn hay lui tới. Bar này lúc ban đầu là một bar thuần Rock, là do Bạch Khôn mua để chiều lòng tình nhân thích nhảy nhót của gã, khi đó gã ngày ngày lải nhải bé yêu của gã không ăn nhân gian khói lửa, gã phải vận dụng mọi thủ đoạn ra làm sao mới bắt được người, kết quả Chu Trạch Diên còn chưa được nhìn thấy cô nàng thần thánh đó, người ta đã theo tay trống, đạp Bạch Khôn một cú. Quán bar hàng năm lỗ nặng, chỗ dàn nhạc cũng không ai chơi, cái chính là Bạch Khôn không muốn phí sức, nên sửa lại hướng đi của quán rũ bỏ danh rock bar, mười mấy tên anh em tốt thường hay đến đây, sau đó không ngờ việc làm ăn tốt dần, còn bị ba Bạch Khôn biến thành tin hot ‘con trai tốt rốt cục biết tích cóp tằn tiện rồi’, nơi nơi khoe khoang. Từ đó Bạch Khôn liền biến nơi này thành căn cứ, lúc không có chuyện gì làm thì trốn ở trong, tính toán đặt mua đồ vật kích thích, cũng ra dáng ông chủ lắm. Sau lần nếm trải cái trò trêu đùa thiếu não của Bạch Khôn, Chu Trạch Diên cũng nghiêm túc suy nghĩ suy nghĩ, Chu Nhâm nói rất đúng, Bạch Khôn mặc dù làm việc không đứng đắn, nhưng đối với anh em lại đối xử thật tâm. Hiện tại hắn quyết định muốn chọc giận Chu Nhiệm, bàn cờ này lớn hơn những cãi cũ nhiều lắm, không có đồng bọn hiển nhiên không đủ khoa học, từ nhỏ đến lớn những trò phá hoại nghịch ngợm trêu chọc mọi người do hắn gây ra, đồng lõa ngoại trừ Bạch Khôn kiếm không ra kẻ thứ hai. Cho nên hôm nay hắn tới, vừa do nghẹn đủ phải ra ngoài hóng gió, cũng là để ngửa bài với Bạch Khôn. Hắn tranh thủ lúc Chu Nhâm không có nhà chuồn đi, trong quán lúc này lác đác mấy người, ca sĩ chưa đến giờ làm, giai điệu một bài tình ca tiếng Quảng Đông xưa cũ lẩn quanh. Hắn nhìn chung quanh nhưng không thấy Bạch Khôn, đi tới quầy ba tính toán hỏi một chút, chỉ thấy đống chai rượu nằm ngổn ngang, hoàn toàn không vừa mắt người mắc chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế, không nhịn được hỏi: “Ai trong mấy cậu bầy đống này? Coi chừng Bạch tổng của mấy cậu bạo đầu.” Cậu trai đang nghịch di động bên trong quầy đáp: “Nửa tháng rồi Bạch tổng không tới, cầu bạo đầu cũng không biết cầu ở đâu.” Chu Trạch Diên ngoài ý muốn hỏi: “Cậu ta bận việc gì à?” “Không rõ lắm, có chuyện gọi cho anh ấy thì ảnh kêu không rảnh để tụi tôi tự lo liệu,” cậu trai bỗng thốt lên đầy ngạc nhiên: “Sao tôi cảm thấy cậu có chút giống, ê này! Các cậu mau đến xem, có phải cậu ta cực kỳ giống Chu thiếu không?” Mấy cậu phục vụ đều nhìn về bên này, Chu Trạch Diên mắng: “Nhìn cái rắm mà nhìn! Cậu đó, cho tôi số di động mới của Bạch Khôn, ta tự gọi cho hắn.” Cả đám đồng loạt cảm khái: “Chậc chậc, mắng chửi người càng giống dữ! Chỉ là gầy một chút nè, lùn một xíu này, còn hơi trắng nữa……“ Chu Trạch Diên thẹn quá hóa giận gào lên: “Còn dám nói nữa! Anh đây chính là em trai Chu Trạch Diên! Không phải mấy người cầu bạo đầu sao! Lập tức liền bạo!”