Chương 63 Edit: Giang Tròn Hiên Viên Hạo Thành nghĩ một lúc, mới trả lời : “ Tịch nhi, Tiểu Linh Nhi nói khi chúng ta trên đường hồi cung sẽ có một nữ nhân xấu xa phái sát thủ đi giết Thành nhi và Tịch nhi, không để chúng ta sống sót quay về cung. Cho nên, Tịch nhi, chúng ta đừng về cung, ở tại Tô phủ luôn được không ?” Không quay lại cung thì nữ nhân xấu xa sẽ không đến tìm bọn họ. Nữ nhân xấu xa ? Ai ? Lẽ nào là Cận Băng Tâm và Tô Mộ Tuyết, nhưng các nàng không có nhiều bạc để thuê sát thủ đến giết nàng. Ánh mắt Tô Mộ Tịch trầm xuống, hỏi : « Hạo Thành, Tiểu Linh Nhi có nói tên của nữ nhân độc ác là gì không ? Hoặc nàng sống ở chỗ nào ? » Hiên Viên Hạo Thành lắc lắc đầu : « Không có, Tiểu Linh Nhi không nói gì. » Ôm Tô Mộ Tịch vào lòng : « Tịch nhi, chúng ta đừng trở về cung có được không ? Nếu vậy, nữ nhân xấu xa kia sẽ không có biện pháp giết chúng ta. » Đầu Tô Mộ Tịch tựa trên vai Hiên Viên Hạo Thành, không kìm được cười ra tiếng : « Hạo Thành ngốc, ngươi nghĩ chúng ta không hồi cung thì sẽ an toàn sao ? » Lòng người độc ác, sẽ không vì ngươi không quay về mà bọn chúng sẽ dừng tay. Hiên Viên Hạo Thành hơi dùng sức ôm Tô Mộ Tịch, ánh mắt lo lắng nhìn nàng : « Vậy phải làm sao bây giờ ? Hay để ta gọi Tiểu Linh Nhi và tiểu ong mật đến đây ? » Tô Mộ Tịch không hiểu nhìn Hiên Viên Hạo Thành, vội hỏi : « Hạo Thành, ngươi gọi bọn chúng đến làm gì ? » « Để bảo vệ chúng ta nha ! Khi người xấu đến đây, có thể để Tiểu Linh Nhi và tiểu ong mật đốt mặt bọn người độc ác, sau đó chúng ta sẽ chạy nhanh về cung. Chỉ cần hồi cung, bọn họ sẽ không thể xông vào. » Hừ, người xấu đến đây cũng không sợ, đã có Tiểu Linh Nhi và tiểu ong mật bảo vệ Thành nhi và Tịch nhi. « Phì…… » Tô Mộ Tịch bật cười, nhẹ nhàng nhéo nhéo mặt Hiên Viên Hạo Thành, nhìn thấy quầng thâm dưới mắt hắn, biết hắn đã một đêm không ngủ : « Được rồi, Hạo Thành, ngủ với Tịch nhi một lát đi ! Bây giờ nữ nhân xấu xa vẫn chưa đến. » « Ừm. » Hiên Viên Hạo Thành có hơi đau đầu, tối hôm qua hắn ngủ rất ít, giờ quả thật có chút buồn ngủ. Tô Mộ Tịch cười cười, giúp Hiên Viên Hạo Thành cởi áo khoác ngoài, hai người nằm xuống cùng nhau ngủ. Nghe được tiếng thở đều đều của Hiên Viên Hạo Thành, Tô Mộ Tịch nghiêng người hôn nhẹ lên má hắn. Ngay sau đó, ánh mắt Tô Mộ Tịch trở nên lạnh lùng, bất cứ ai muốn làm hại bọn họ cũng không thể thực hiện được. Trong cung, Hiên Viên Hạo Dạ biết Tô Mộ Tịch không bị sảy thai, trong lòng hắn phiền muốn chết, mạng đứa bé kia lớn vậy sao ? Bọn họ đã làm đủ mọi cách, nhưng đứa bé này vẫn bình an nằm trong bụng Tô Mộ Tịch. Chẳng lẽ, phải dùng chiêu cuối cùng, cũng chỉ có thể làm như thế, không thể để đứa bé kia được sinh ra. Vi ma ma đi đến, khom người hành lễ với Hiên Viên Hạo Thành nói : « Dạ hoàng tử, hai nha đầu Tư Vũ và Tư Tinh ăn phải hồng hoa, sợ là hai đứa bé đều không giữ được. » Dạ hoàng tử đã cố gắng hết sức để hai nha đầu kia mang thai, muốn lợi dụng các nàng vì mục đích của mình, lại bị nữ nhân ngu xuẩn kia phá hủy. « Cái gì ? Cả hai đều không giữ được ? » Hiên Viên Hạo Dạ nói xong liền im lặng, nhất định là do Cổ Như Lâm làm. Hồng hoa, vậy mà nàng cũng làm được. Hiên viên Hạo Dạ đứng dậy đi đến phòng hai cung nữ kia, bởi vì thân phận của Tư Vũ và Tư Tinh đặc biệt, nên hai nàng đều có phòng riêng. Hiên Viên Hạo Dạ vừa đi đến cửa, đã nghe thấy trong hai gian phòng truyền ra tiếng kêu thảm thiết, trong mắt hắn chợt lóe lên một tia sáng lạnh. Không lâu sau, các cung nữ và ma ma lần lượt bưng một chậu đầy máu đi ra. Cho dù lúc bắt đầu là do hắn có mục đích, nhưng bây giờ Hiên Viên Hạo Dạ nhìn thấy chậu máu, trong lòng thực khó chịu, rất khó chấp nhận. Đây là con của hắn, còn chưa ra đời thì đã bị giết chết. Cổ Như Lâm nữ nhân đê tiện này, lại dám làm vậy, muốn sinh con trai trưởng của hắn, cả đời này nàng cũng đừng mơ. Loại nữ nhân như vậy, sao có tư cách sinh con cho hắn. Cổ Như Lâm biết hai đứa bé kia không giữ được, lúc này lại giả bộ quan tâm đi đến cửa phòng, lo lắng hỏi các ma ma : « Tư Vũ và Tư Tinh thế nào rồi ? Đứa bé trong bụng không sao chứ ? » Vì sao chỉ có hai đứa bé không giữ được, hai tiện nhân kia chết thì càng tốt. Hiên Viên Hạo Thành nghe thấy giọng nói của Cố Như Lâm, dùng hết sức tát nàng một cái : « Tiện nhân, ngươi làm chuyện như vậy, mà còn có mặt mũi tới đây giả bộ quan tâm, cút…….Người đâu, nhốt nàng ta lại, không có mệnh lệnh của ta thì không được phép thả ra. » Nói xong, Hiên Viên Hạo Dạ phất tay áo rời đi. Cổ Như Lâm có la hét như thế nào, Hiên Viên Hạo Dạ cũng không thèm quay lại liếc nhìn nàng một cái. Một lúc sau, nha hoàn bên người Cổ Như Lâm cầm thông quan ngọc điệp của hoàng tử phi lén lút rời cung. Gặp Cổ Nhữ Sinh, đem chuyện vừa rồi thêm mắm thêm muối kể lại xong, rồi mới hồi cung. Nha hoàn vừa rời đi, sắc mặt Cổ Nhữ Sinh xanh mét, Hiên Viên Hạo Dạ, ngươi khinh người quá đáng. Hại con hắn sống dở chết dở không thể giao hợp thì coi như không có việc gì, ngươi là hoàng tử, nữ nhi của ta là hoàng tử phi, chỉ cần Lâm nhi thuận lợi sinh hạ long tôn, thì Cổ Nhữ Lâm ta sẽ giúp đỡ ngươi ngồi lên ngôi vị hoàng đế. Đến lúc đó lại nạp cho ngươi mấy phi tử xinh đẹp, sinh mấy đứa con cho ngươi cũng không thành vấn đề. Nhưng hắn không nghĩ tới, Hiên Viên Hạo Dạ lại để cho hai tiện tì kia mang thai trước Lâm nhi, không phải Lâm nhi mới là hoàng tử phi sao ? Cho dù Lâm nhi không có gia thế như Quân Mạc Sầu, nhưng cấp bậc hơn hẳn hai con tiện nhân kia. Hắn lại dám đánh Lâm nhi trước mặt mọi người, về sau Lâm nhi sao có thể trở thành mẫu nghi thiên hạ. Mặc dù Cổ Nhữ Sinh rất tức giận, nhưng hắn vẫn khống chế được bản thân, trong lòng tính toán mọi chuyện, mới nghĩ tới cho dù Hiên Viên Hạo Dạ có lên ngôi hoàng đế, cũng chưa chắc đã để nữ nhi mình làm hoàng hậu. Tức giận hất mọi thứ trên bàn xuống đất, Hiên Viên Hạo Dạ tiểu tử thối nhà ngươi, ngươi đối với Cổ Nhữ Sinh ta bất nhân thì đừng trách ta đối ngươi bất nghĩa. Ngươi không để Lễ bộ thượng thư là ta vào mắt, thì ta cũng không cần khách khí với ngươi. Hừ, ta thấy rất rõ ràng chuyện ngươi làm ở Giang Nam. Hơn nữa, Hiên Viên Vinh Hi cũng không vì hắn đã lập công lớn ở Giang Nam mà lập hắn làm thái tử, chỉ sợ trong lòng hoàng thượng có chủ ý khác. Một lát sau, Cổ Nhữ Sinh nghĩ đến đứa bé trong bụng Tô Mộ Tịch thì đã hiểu rõ mọi chuyện. Tốt, hắn sẽ chờ Tô Mộ Tịch sinh đứa bé ra, nếu là con trai thì hắn đã có quyết định khác. Tô Mộ Tịch an bài tốt mọi chuyện, ngày hôm sau ngồi xe ngựa cùng với Hiên Viên Hạo Thành hồi cung. Lúc này, nàng muốn hoàng thượng hoàn toàn từ bỏ ý định lập Hiên Viên Hạo Dạ làm thái tử, ai làm hoàng đế cũng được, nhưng tuyệt đối không thể là Hiên Viên Hạo Dạ. Trong xe ngựa, Hiên Viên Hạo Thành vừa lo lắng vừa an ủi Tô Mộ Tịch : « Tịch nhi, đừng sợ, Thành nhi đã nhờ Tiểu Linh Nhi và tiểu ong mật giúp đỡ, nhất định chúng ta sẽ không có việc gì. Không sợ…….Không sợ, Thành nhi bảo vệ ngươi. » Ban đầu Tô Mộ Tịch có chút khẩn trương nhưng giờ nghe hắn nói thế trong lòng nàng cũng thả lỏng hơn nhiều, đứa ngốc này, thật là hết thuốc chữa. Cười cười trả lời : « Ừ, Tịch nhi không sợ, có Thành nhi ở bên cạnh, Tịch nhi không sợ bất cứ ai. » Bởi vì, ta nói sẽ bảo vệ ngươi, nên ngươi chính là dũng khí của ta. Xe ngựa đi đến một đoạn đường vắng vẻ, thì bị mấy hắc y nhân chặn đường. Không lâu sau, thị vệ đi theo không còn lại mấy người. Tô Mộ Tịch bình tĩnh cầm tay Hiên Viên Hạo Thành xuống xe, hắc y nhân kinh ngạc dừng động tác, quả nhiên là đứa ngu ngốc, bọn chúng không sợ chết sao ? Lại tự động dâng mình lên.