Khi Hưng Võ đế trở lại điện Trường Minh, La Duy đang đứng trong nội viện ngẩng đầu ngắm bầu trời, dường như đang suy nghĩ gì đó, nghĩ đến xuất thần, mặc cho Hưng Võ đế tới sát phía sau y, y cũng không phát giác. “Duy nhi.” Hưng Võ đế gọi La Duy. “Bệ hạ.” La Duy quay đầu lại nhìn Hưng Võ đế, trên mặt lộ ra tiếu dung, đầu gối khẽ cong định quỳ xuống hành lễ với Hưng Võ đế. “Được rồi.” Hưng Võ đế đưa tay đỡ La Duy dậy: “Trẫm không phải đã nói, khi có ít người thì không cần đa lễ sao.” “Quốc sư đã trở về ạ?” La Duy hỏi. “Đã trở về.” Hưng Võ đế nắm tay La Duy, lạnh như băng: “Trời lạnh như vậy, ngươi còn đứng ở bên ngoài hóng gió? Nhanh vào trong thôi.” “Bệ hạ, quốc sư thật sự có thiên nhãn?” La Duy lại hỏi. “Sao?” Hưng Võ đế nói: “Ông ta chỉ muốn nói với ngươi vài câu Phật ngữ, ngươi đã có hứng thú với người xuất gia này?” “Những lời kia tiểu thần nghe không hiểu.” La Duy nói: “Cho nên muốn được giảng tường tận.” “Ông ta nói gì với ngươi?” “Ông ta nói tiểu thần trong lòng có hận.” La Duy nói: “Trong tâm tiểu thần đâu có gì thù hận?” Nếu như ngươi biết ngươi cũng là hoàng tử, có phải là sẽ rất hận kẻ làm phụ thân này? Hưng Võ đế nghe La Duy nói xong, lập tức nghĩ tới chữ “hận” cùng bản thân mình. “Lời của quốc sư nếu không hiểu thì bỏ đi.” Hưng Võ đế vỗ vỗ mu bàn tay La Duy: “Nghe không hiểu, chứng tỏ ngươi và Phật vô duyên, sau này cứ chú tâm làm một hiền thần đi.” “Bệ hạ.” Triệu Phúc lúc này lại chạy tới báo: “Nhị điện hạ cùng ngũ điện hạ van cầu được gặp bệ hạ.” “Tuyên.” Hưng Võ đế thả tay La Duy ra: “Duy nhi đi cùng trẫm.” “Bệ hạ không vào điện?” La Duy nhìn Hưng Võ đế không đi về phía chính điện liền hỏi. “Sau khi dùng trà bánh, ngươi sẽ tới đó cùng trẫm.” Hưng Võ đế đáp. “ Hai vị điện hạ?” La Duy hỏi. “Cứ để hai kẻ hỗn trướng đó quỳ trong điện đi!” Hưng Võ đế nói với Triệu Phúc: “Hết thảy hãy chờ sau khi trẫm bãi triều rồi nói.” “Bệ hạ.” Cứ cho là La Duy giả vờ thì lúc này cũng phải vì Long Huyền và Long Tường cầu tình. “Duy nhi không cần nhiều lời.” Hưng Võ đế bước nhanh hơn: “ Hai đứa này nên phạt.” La Duy ngồi trong Thiên điện ăn điểm tâm cùng Hưng Võ đế, những thứ này hương vị thanh nhã, rất hợp khẩu vị của y, dù không đói, nhưng y vẫn ăn một chút. “Thư của Thái Tử ngươi đã xem chưa?” Hưng Võ đế lúc này mới hỏi La Duy. “Thái Tử nhân đức..” La Duy trong tâm ủ rũ, cũng chỉ có thể nói Thái Tử thật tốt bụng, sợ Hưng Võ đế bất mãn với Thái Tử. “Nhân đức?” Hưng Võ đế nói: “Trẫm và ngươi trên tay đều dính máu, cuối cùng cái danh “nhân đức” lại rơi trên đầu thái tử, Duy nhi, ngươi đừng vì đó là Thái Tử mà nói lời trái với lương tâm!” La Duy trực tiếp quỳ trên mặt đất: “Tiểu thần không dám.” “Ngươi…” Hưng Võ đế lại đứng dậy đỡ La Duy, đến hôm nay La Duy vẫn sợ ngài như vậy, điều này khiến Hưng Võ đế rất buồn: “Trẫm không có ý trách ngươi, ngươi sợ trẫm đến thế sao?” “Bệ hạ.” La Duy cầm hai tay Hưng Võ đế: “Thái tử điện hạ làm người nhân hậu, không đành lòng nhìn Liễu thị diệt vong nên mới giúp Liễu thị cầu tình. Trước nay đều lấy đạo nhân tâm trị quốc, tiểu thần cho rằng thái tử điện hạ nhân đức, đó là lời thật tâm, không dám giả bộ.” “Cho nên ngươi tình nguyện bản thân giết người, vẫn phải để Thái Tử làm quân tử?” Hưng Võ đế hỏi La Duy. “Giết Liễu Song Sĩ không phải tiểu thần, mà là chính bản thân lão ta.” La Duy lập tức nói: “Bệ hạ cảm thấy chuyện này là do tiểu thần làm?”