La Duy nghỉ ngơi một lát mới đi gặp La Khải, chuyện trò vui vẻ, không ai phát hiện y mất một ngón tay. Đến buổi tối, La Duy gọi Long Thập vào trướng ngủ, giao một phong thư cho Long Thập, Long Thập đi suốt đêm đưa tin về kinh cho Hưng Võ đế. Long Thập cũng không yên tâm về La Duy, La Duy sau khi trở về, trên người có rất nhiều vết thương khiến Long Thập hoảng sợ, hắn thực sự sợ La Duy lại một lần nữa bị thương. “Cuộc chiến này còn dài…” La Duy trấn an Long Thập: “Thập, ngươi yên tâm, ta sẽ không liều mạng nữa. Bức thư này rất quan trọng, ngươi nhất định phải giao tận tay bệ hạ.” Long Thập lúc này mới lĩnh mệnh chạy về kinh suốt đêm. Sáng sớm hôm sau, Tư Mã Tru Tà liền phái người đến, nói là đồng ý điều kiện mà Đại Chu đưa ra. La Khải không ngờ Tư Mã Tru Tà lại thống khoái đồng ý tất cả các điều kiện, hắn nhìn về phía La Duy. “Không thể tốt hơn nữa.” La Duy nhìn đối phương: “Sau khi giao công văn cho nhau, chúng ta sẽ rút lui.” Kết quả, xế chiều hôm đó, quân Bắc Yến để lại tất cả quân giới vật tư, vội vàng bỏ chạy. “Quân Bắc Yến sợ là đã xảy ra chuyện gì rồi.” La Khải tự nhủ. La Duy ở bên cạnh nói: “Ai biết được.” Liễu Ngộ Sinh vô cùng bất an, Tư Mã Tru Tà lúc này đây chắc chắn sẽ không từ bỏ ý đồ, không biết y muốn so đo với Long Huyền như thế nào đây! Liễu Ngộ Sinh mang binh đến Vân Quan, một việc nhỏ cũng không thể hoàn thành, khi trở về phải ăn nói thế nào với Long Huyền và phụ thân đây? La Duy cười nói: “Đệ còn tưởng rằng cuộc chiến này sẽ kéo dài, không ngờ đại ca thật lợi hại, nhanh như vậy đã khiến quân Bắc Yến quăng mũ cởi giáp triệt binh.” Liễu Ngộ Sinh cũng hùa theo khen La Khải mấy câu. La Khải cũng đành phải bày ra một gương mặt tươi cười với Liễu Ngộ Sinh. La Duy lại nói: “Đại ca, đệ ra khỏi doanh trại đi dạo một chút, có thể chứ?” La Khải hỏi: “Ngươi lại muốn đi đâu?” La Duy trả lời: “Đệ không có hứng thú với việc đoạt chiến lợi phẩm, chỉ muốn xem cảnh tuyết rơi ở Ô Sơn thôi mà.” “Cảnh tuyết rơi?” Liễu Ngộ Sinh nói: “Tam công tử còn có tâm tình ngắm tuyết rơi?” “Trận chiến này tuy hai bên hòa đàm.” La Duy nói: “Nhưng Đại Chu chiếm thế thượng phong, tiểu đệ cảm thấy rất cao hứng, muốn ngắm cảnh sắc bên ngoài doanh trại, cái này có tính là phạm luật trong quân không?” “Ngươi muốn đi, tất nhiên là không có ai ngăn ngươi.” La Khải nói: “Chỉ là giờ phút này, quân Bắc Yến vừa mới bỏ chạy, ngươi lại ra khỏi doanh, đại ca rất lo lắng. Tiểu Duy, chờ thêm mấy ngày, đại ca cũng ngươi đi không được sao?” Liễu Ngộ Sinh tựa tiếu phi tiếu: “La đại soái cùng Vân Khởi đệ đệ thật đúng là tình huynh đệ thâm sâu, nhưng La đại soái là tướng quân, sao có thể vì chuyện riêng mà ra ngoài doanh trại?” Liễu Ngộ Sinh nói xong, bộ hạ của La Khải đều trừng mắt nhìn Liễu Ngộ Sinh, người này rõ ràng là đang nói đại soái của bọn họ vì tư quên công! Bộ hạ mà Liễu Ngộ Sinh mang theo tâm tình cũng không tốt, đi theo Liễu đại công tử đến nơi đây, sau một hồi đại chiến, bọn họ đại đa số chẳng được một tấc công lao, chẳng khác gì là đến dạo chơi một chuyến. Bọn họ đang lo phần buồn bực trong người này không có chỗ phát tiết, thì đúng lúc này người của La Khải dựng râu trừng mắt, bọn họ tự nhiên cũng trừng lại. La Duy ha ha cười: “Liễu huynh trưởng, tiểu đệ là giám sát Ngự Sử, đi khắp nơi quan sát, âu cũng là chức trách. Liễu huynh trưởng nếu có hứng, cũng có thể cùng tiểu đệ ra ngoài doanh du ngoạn.” Liễu Ngộ Sinh một lần nữa nghẹn họng, lúc này La Duy đem chức giám sát Ngự Sử ra, hắn còn lời nào để nói? Y chỉ cần nói ra ngoài xem tình hình công sự, ngươi sẽ chẳng có cách nào cãi lại. “Đại ca.” La Duy đứng dậy: “Đệ chỉ ở bên ngoài doanh trại, không đi xa đâu, trước khi trời tối nhất định sẽ quay về.” La Khải phất tay cho đi, nếu bây giờ hắn không cho La Duy ra ngoài doanh trại, vậy sẽ là cùng phe với Liễu Ngộ Sinh rồi. “Không được đi quá xa.” Ngẫm lại, La Khải lại lo lắng, tự mình đưa La Duy ra ngoài doanh, luôn miệng dặn dò La Duy phải cẩn thận một chút. “Đại ca yên tâm, đệ sẽ sớm trở về thôi.” La Duy lên ngựa, chắp tay thi lễ với La Khải, rồi mang theo Vệ Lam cùng một đội kỵ vệ ra khỏi quân doanh.