La Duy trấn an dân chúng trong thành, lại một đêm nữa qua đi. “Tiểu Duy, ngươi không ngủ một giấc sao?” Thường Lăng hỏi La Duy. La Duy lại hỏi: “Chiến sự lúc này của đại ca đệ sao rồi?” Thường Lăng kích động nói: “Thật may là chúng ta không nghe lời tên phế vật Liễu Ngộ Sinh! Bằng không lần này toàn quân sẽ bị diệt! Phế vật họ Liễu kia cũng thật là…” Trữ Phi mang theo năm nghìn binh mã chiếm Phi Yến, chặt đứt đường tiếp tế lương thực và đường lui của Tư Mã Tru Tà. La Khải không hề chia ra ba đường, mà tập hợp ba quân, cùng Tư Mã Tru Tà tử chiến bên bờ hồ tây lúc mặt trời lặn, ép Tư Mã Tru Tà lui đến Ô Sơn Nam Lộc. Tư Mã Tru Tà lui không thể lui, tiến không thể tiến, thật sự tiến thoái lưỡng nan. La Duy vuốt mi tâm: “Nếu như bọn họ có thể nắm bắt Nghiệp Già, có thể mượn Ô Sơn cổ đạo rút lui.” “Đúng vậy” Thường Lăng tiếp: “Đại ca ngươi còn sợ ngươi không giữ nổi Nghiệp Già!” La Duy nói: “Đệ không có trách nhiệm công thành chiếm đất, chỉ có thể bảo vệ thành trì.” Thường Lăng nhịn không được hỏi: “Tiểu Duy, ngươi không sợ à?” La Duy nhìn Thường Lăng: “Cùng lắm là phải chết, đệ có cái gì phải sợ?” “Hay lắm!” Thường Lăng vỗ vai La Duy: “Không hổ là đệ đệ của La Thế Nghi!” La Duy vẻ mặt mỏi mệt, chẳng thèm phản ứng lại sự khoa trương của Thường Lăng: “Xem ra Thường đại ca muốn canh giữ ở thành Nghiệp Già này.” Thường Lăng trả lời: “Phải, đại ca ngươi lệnh cho ta bảo vệ Nghiệp Già.” La Duy lại nói: “Đệ sẽ đi gặp đại ca đệ.” Thường Lăng nói: “Tư Mã Tru Tà đã không có cách nào đánh Nghiệp Già nữa, Tiểu Duy, không bằng ngươi cứ ở lại đây.” La Duy lại hỏi: “Đại ca đệ thay đổi chiến thuật, Liễu Ngộ Sinh phản ứng ra sao?” Thường Lăng đáp: “Phế vật thiếu chút nữa liều mạng với đại ca ngươi! Bất quá hiện tại khác rồi.” “Đệ muốn về xem Liễu Ngộ Sinh ra sao.” La Duy nửa đùa nửa thật với Thường Lăng. “Còn trấn Huỳnh Sa?” Thường Lăng hỏi. “Đệ nghe nói Từ Khoát đã tự vẫn trước trận.” La Duy nói đến trấn Huỳnh Sa, thần sắc lại trở nên trầm trọng: “Tư Mã Thanh Sa ngược lại không làm khó dân chúng trong trấn, chỉ cướp vài thứ thôi. Thường đại ca phái binh đi một lần nữa là có thể bắt được.” “Từ Khoát chết?!” Thường Lăng sợ tới mức từ trên ghế nhảy dựng lên. La Duy nói: “Một mình xuất quan binh bại, gã không chết chẳng lẽ chờ bệ hạ đem gã thiên đao vạn quả?” Thường Lăng trố mắt, La Duy nói không sai, chỉ là gã không thể tiếp nhận lời nói như vậy lại phát ra từ miệng một đứa trẻ mười ba tuổi như La Duy. La Duy không tiếp tục ở lại thành Nghiệp Già, sau khi hừng đông, y dẫn một đội kị binh lặng lẽ rời khỏi thành. Chờ khi lão tộc trưởng nhận được tin tức, mang theo dân chúng trong thành đuổi theo, chỉ nhìn thấy phương bắc là một đám bụi mù. Mọi người hướng về phương bắc mà bái lạy, biết rõ La Duy đi lần này, nếu muốn kiếp này gặp lại, trừ phi lại có thảm hoạ chiến tranh, nếu không tuyệt không có khả năng. Nghiệp Già sau một trận chiến, một vạn Chu quân chết trận hơn phân nửa, dân chúng trong thành càng tử thương vô số, mà cái tên La Duy, La Vân Khởi từ nay về sau truyền khắp mọi phương. Thường Lăng đứng ở thành lâu, nhìn La Duy cùng đội kị binh ngày càng khuất xa tầm mắt. “Đại công tử.” Gia tướng của Thường phủ đứng phía sau Thường Lăng. Thường Lăng quay đầu lại, nụ cười bất cần đời thường xuyên treo trên khuôn mặt đã không còn: “Ngươi trở lại Lĩnh Nam một chuyến, nói với người trong nhà, việc hẹn với nhị điện hạ, tốt nhất coi như chưa từng xảy ra.” Gia tướng nghe Thường Lăng nói, cả kinh: “Còn Lão thái gia thì sao ạ?” “Ngươi nói với Lão thái gia…” Thường Lăng thấp giọng nói: “Chỉ sợ La gia sau này thế lực sẽ càng thêm cường đại, sẽ cùng nhị điện hạ tương giao, chúng ta phản lại sẽ không được yên thân.” “Vâng.” Gia tướng lĩnh mệnh. Thường Lăng hít sâu cái không khí lạnh như băng trên thành Nghiệp Già, giờ phút này trong đầu gã một mảnh thanh minh, Lĩnh Nam Thường thị hiện tại thu tay lại, hẳn là còn kịp.