Đại trướng trong quân doanh Đô Úy, nói là đại trướng, kỳ thật là một tòa nhà nguy nga rộng mở, phân trước sau cùng phòng khách riêng.
Long Huyền ngồi chính giữa, La Tắc là chủ nơi này, ngồi bên cạnh Long Huyền.
La Duy ngồi bên cạnh Triệu Quân Nghị. Cố thượng thư là con rể Liễu hữu tướng, phủ doãn Thượng Đô Tưởng Duẫn Ti lại là người của tả tướng, hai người này sao hôm nay lại đi cùng nhau? La Duy nhìn Long Huyền ngồi trên cao, không có khả năng hắn đến đây để săn bắn, Úc Châu thất thủ, Long Huyền muốn đoạt lại nơi ấy từ trong tay nhị ca sao?
Cố Thượng Thư thấy tất cả mọi người đã ngồi xuống, mới mở miệng hỏi La Tắc: “Tướng quân, hôm nay bản quan cùng Tưởng đại nhân đến đây, là vì một vụ án.”
La Tắc nói: “Có liên quan đến nữ tử mà đại nhân mang đến sao?”
“Dẫn tới.” Cố thượng thư ra lệnh cho thủ hạ.
Tên kia dẫn theo nữ tử mặc áo vải thô tiến vào.
“Vương Trữ thị.” Cố thượng thư nói với nữ tử quỳ trên mặt đất: “Hiện tại ngươi đã ở quân doanh Đô Úy.” Cố thượng thư chỉ La Tắc: “Vị này chính là Đô Úy đại tướng quân, ngươi có gì oan khuất có thể nói cho tướng quân nghe.”
Vương Trữ thị ngẩng đầu liếc nhìn La Tắc, rồi lập tức cúi đầu, vừa dập đầu vừa nói gì đó, chỉ là thanh âm quá nhỏ, không ai ở đây có thể nghe thấy nàng nói những gì.
“Ngươi hãy lớn tiếng lên một chút.” Triệu Quân Nghị nói: “Chúng ta đều không biết ngươi đang nói cái gì.”
“Nhị điện hạ của Đại Chu ta cũng ở nơi này.” Cố thượng thư giới thiệu Long Huyền, rồi nói với Vương Trữ thị: “Ngươi có chuyện cứ việc nói đi.”
“Dân nữ là Vương Trữ thị, người Thanh Châu.” Nữ tử quỳ trên mặt đất, giọng nâng cao, nhưng cũng chỉ vừa đủ để người nghe thấy.
La Duy cố sức nghe những lời kể không đầu không cuối của nữ tử, thì ra nữ tử này cùng tướng công vào kinh nương nhờ họ hàng, không ngờ người thân đã sớm tha hương, phu thê hai người vốn định quay về quê cũ, lại không ngờ trượng phu nàng đắc tội vài binh sĩ trong quân doanh Đô Úy, họ đã bắt trượng phu nàng đi.
“Ngươi nói là quân Đô Úy của ta bắt tướng công ngươi?” La Tắc hỏi, việc này hắn chưa từng nghe nói, sao có thể xảy ra?
“Quân Đô Úy thường ngày không có mệnh lệnh, thì không thể ra khỏi doanh trại.” Triệu đại công tử nói: “Vợ chồng các ngươi gặp họ ở chỗ nào?”
Liễu Ngộ Sinh nói: “Các ngươi hãy cứ để nàng kể tiếp.”
Vương Trữ thị còn kể ra một câu chuyện khi nam bá nữ, hệt như đang diễn kịch.
La Tắc thấy có gì đó không đúng, có đúng là binh sĩ trong quân doanh của hắn ra ngoài gây ra tai họa bực này? “Những binh sĩ đó là ai, ngươi có thể nhận ra không?” Hắn hỏi Vương Trữ thị.
“Dân nữ không biết tên mấy vị quân gia đó.”
“Diện mạo thì sao?”
“Dân nữ không nhớ rõ.”
“Tướng quân.” Cố thượng thư nói: “Hiện tại cũng chỉ có thể để Vương Trữ thị đi quanh quân doanh tìm.”
Triệu Quân Nghị lập tức nói: “Nàng không nhớ rõ tên người, không nhớ rõ diện mạo, để nàng đi khắp quân doanh tìm, phụ nhân này có năng lực gì để tìm ra?”
Long Huyền lúc này mới mở miệng: “Ý của Cố đại nhân, là để phụ nhân này đi tìm tướng công của nàng?”
“Ý của hạ quan chính là như vậy.” Cố thượng thư nói.
Vương Trữ thị ở bên dưới khóc nói: “Dân nữ chỉ cầu tướng công bình an vô sự, mong chư vị đại nhân thành toàn!”
“Các ngươi muốn lục soát doanh trại?” La Tắc hỏi, quân doanh Đô Úy của hắn sao có thể dễ dàng cho người ta lục soát?
“Quân cơ trọng địa.” Cố Thượng Thư nói: “Vốn không nên để người ngoài bước vào, bất quá La tướng quân, chuyện này xảy ra là do ngài dạy quân không nghiêm. Vương Trữ thị là phụ nhân tha hương, tới được kinh thành đã không dễ dàng, tướng quân cũng nên giúp nàng một chút.”
Long Huyền lúc này mới hỏi phủ doãn Thượng Đô Tưởng Duẫn Ti: “Tưởng đại nhân có gì ý kiến gì không?”
Tưởng Duẫn Ti chắp tay nói với Long Huyền: “Nếu nhị điện hạ ở đây, chuyện này nên do nhị điện hạ định đoạt, hạ quan không dị nghị.”
“Ngươi nói ngươi là người Thanh Châu?” La Duy lúc này cũng mở miệng, nhìn Vương Trữ thị mỉm cười ấm áp.
Truyện khác cùng thể loại
12 chương
7 chương
60 chương
7 chương
30 chương
122 chương