“Điện hạ.” Liễu Song Sĩ ở phía sau Long Huyền, nhẹ nhàng kéo ống tay áo Long Huyền, ý bảo Long Huyền đang bước đi có chút lỗ mãng chậm lại một chút, đừng sốt ruột.
Long Huyền bước chậm lại. Phụ hoàng hắn là một người tính nóng như lửa, nếu người biết chuyện Úc Châu là do chính mình sắm vai, nhất định sẽ không bỏ qua. Long Huyền mấy ngày này luôn lo nghĩ, hiện tại mình còn bình an vô sự, chẳng phải chứng tỏ Hưng Võ đế chưa tra được gì về mình cả hay sao?
Trong lòng Liễu Song Sĩ cũng nghĩ về Úc Châu, nhưng lại khác với Long Huyền, danh sách quan viên mới ở Úc Châu đã có, trên cơ bản đều là người do La Tri Thu lựa chọn. Kinh doanh ở Úc Châu vất vả mấy năm nay, không ngờ bị Hưng Võ đế lôi đình giận dữ, chém giết hầu như không còn. Úc Châu trở thành miếng mồi béo bở trong tay La Tri Thu, Liễu Song Sĩ không cam lòng, lại nhất thời không nghĩ ra cách nào cứu vãn. Không phải La Tri Thu tranh giành, mà là Hưng Võ đế ban cho, việc này khiến Liễu Song Sĩ không thể nào xuống tay.
La Duy về tới nhà, lúc này sắc trời đã muộn, đã qua thời gian dùng bữa tối, nhưng La Tri Thu chưa hồi phủ, nhị công tử La Tắc lại về sớm hơn La Duy một chút.
“Tiểu Duy.” La Tắc nhìn thấy La Duy, liền cho La Duy một quyền: “Tiểu tử ngươi bây giờ mới về hả!”
La Duy chỉ cười cười, chuyện Úc Châu y không muốn nhắc lại nữa.
“Đúng rồi.” La Tắc nói với La Duy: “Theo lời ngươi, ta đã giữ Trữ Phi lại đây rồi.”
Trên đường về, La Duy cũng đã nhận được tin tức của Kỳ Lân sơn trang, nói bọn họ đã chặn giết Trữ Phi trên đường y vào kinh, chỉ là đã để Trữ Phi chạy thoát. La Duy vừa rồi ở trong cung còn cố ý nhìn danh sách trúng cử xuân khoa năm nay, không có Trữ Phi hay Trữ Tử Chu, lúc này y mới yên lòng, lại không nghĩ rằng Trữ Phi rơi vào tay La Tắc.
La Tắc nói: “Tiểu tử này bị trọng thương, lại còn muốn vào thành, bị vài thủ hạ của ta bắt được, rồi nhốt trong phòng bí mật của phủ ta.”
La Duy lập tức nói: “Việc này người ngoài có biết không?”
La Tắc nói: “Khi ta bắt người, có không ít người nhìn thấy, nhưng ta đã nói là nô bộc trong phủ chạy trốn, cho nên đến bây giờ cũng không có người tới tìm ta gây phiền toái.”
“Phụ thân biết việc này không ạ?”
“Biết, người nói cứ để ngươi xử lý, ta nghe theo là được.” La Tắc nói: “Tiểu Duy, bây giờ ngươi có đi xem qua tiểu tử này không?”
La Duy đáp: “Không vội, nhị ca cùng đệ đi gặp mẫu thân đi, đệ muốn đưa nhị tẩu và đại chất nhi chút quà nữa, trước tiên tới gặp mẫu thân, sau đó tới chỗ nhị ca.”
La Tắc liên thanh nói được. Chuyển biến của La Duy khiến La Tắc vô cùng vui vẻ, có đệ đệ tốt, so với đệ đệ luôn khiến mình bận tâm ngày xưa quả là tốt hơn rất nhiều. Vì thế hắn viết liền mấy phong thư gửi đại ca La Khải ở Vân Quan, chỉ nói về La Duy, cuối cùng La Khải hồi âm, nói là hắn muốn thấy tận mắt mới tin, cứ như La Duy trong thư không phải tiểu đệ La Duy của mình vậy. La Tắc đi bên cạnh La Duy, thầm nghĩ đại ca giờ phút này trở về, sợ là có chạm mặt La Duy trên đường, cũng không nhận ra người nọ là tiểu đệ.
La Duy lại thầm nghĩ y nên làm gì với Trữ Phi? Không giết y trước, thì sau này y có thể sẽ giết mình, hơn nữa lúc này đây Trữ Phi không có khả đào thoát, chỉ là… La Duy nghĩ đến kiếp trước của Trữ Phi, đại tướng quân trẻ tuổi nhất của Đại Chu, hoành tảo thiên quân, uy chấn chư quốc, loại người này mình thực sự phải giết sao?
“Đi thôi.” La Tắc thúc giục: “Lại suy nghĩ cái gì thế?”
“Vâng.” La Duy bước nhanh hơn. Trữ Phi, La Duy nhớ kỹ cái tên này, kiếp trước Long Huyền không ưa nam sắc, hậu cung có ba ngàn mỹ nữ, mà Trữ Phi này lại có thể cùng hắn da thịt thân cận, có lẽ đối với Long Huyền mà nói, đây chỉ là một thủ đoạn để hắn lung lạc đại tướng quân, nhưng Trữ Phi lại thực sự yêu Long Huyền. La Duy do dự, Trữ Phi… giết hay không giết? Y có cách nào khiến kiếp này Trữ Phi không yêu Long Huyền không? Y có cách nào để lung lạc kẻ mang chí lớn như Trữ Phi chứ?
Truyện khác cùng thể loại
12 chương
7 chương
60 chương
7 chương
30 chương
122 chương