Kể từ tháng tám Trung thu gặp cố nhân, cho tới bây giờ đã là tháng năm năm sau. Du đồng trong Y Cẩm viên đã nở hoa, Bình Chương đế Long Huyền sau một đêm ngắn hoa bay như tuyết, cuối cùng nhiễm phong hàn. “Giờ là tháng năm.” Long Huyền nói với các thái y: “Trẫm sao lại nhiễm phong hàn?” Các thái y không dám nói với Long Huyền rằng bệ hạ tuổi đã cao, chỉ bẩm với Long Huyền: “Bệ hạ chỉ cần an tâm tĩnh dưỡng, long thể nhất định có thể an khang như lúc ban đầu.” “Trẫm đã già rồi.” Long Huyền nở nụ cười: “Các ngươi không cần phải nói mấy lời như thế.” Các thái y đều cúi đầu không nói. “Lui xuống hết đi.” Long Huyền phất tay, để các thái y lui xuống. Phòng ngủ trong điện Trường Minh chỉ còn lại hắn và Phúc Lai. “Hôm nay ngươi phải cùng trẫm nói chuyện hết một ngày đấy.” Long Huyền nhìn Phúc Lai nói: “Hiện tại trẫm đang rảnh, ngươi nói đi, có chuyện gì muốn nói?” Phúc Lai nói: “Bệ hạ, Phúc Vận công công hôm qua đã chết.” Long Huyền “A” một tiếng: “Đến tuổi rồi.” Hắn nói với Phúc Lai: “Con người già đi rồi ai cũng có ngày này, hậu sự của gã, ngươi hãy làm đi.” Phúc Lai vội đáp: “Nô tài tuân chỉ.” “Khi sắp chết gã có nói gì không?” Long Huyền nghĩ nghĩ, rồi hỏi. “Phúc Vận công công nói, kiếp sau gã vẫn muốn hầu hạ ngài.” Phúc Lai trả lời. Long Huyền liền nở nụ cười: “Kiếp sau…” Hắn cười nói: “Sao lại có nhiều người hứa hẹn kiếp sau đến thế?” Phúc Lai nhìn Long Huyền, gã cười không nổi. Long Huyền nở nụ cười, rồi trầm mặc. Phúc Vận năm đó bị La Duy hạ lệnh đánh một trận, không cho quay về bên cạnh Long Huyền. La Duy chưởng chính mười năm, Phúc Vận chỉ có thể chịu tội trong Thất Dịch đình ngần ấy năm, không dám ra ngoài một bước. Bất quá khi đó La Duy có quá nhiều chuyện phải bận tâm, một Phúc Vận nho nhỏ, sẽ không chiếm nhiều vị trí trong lòng La Duy, vì thế mà tổng quản thái giám này mới có thể sống đến hôm qua. “Bệ hạ?” Phúc Lai thử thăm dò gọi Long Huyền một tiếng. “Ngươi cũng lui ra đi.” Long Huyền nói: “Trẫm muốn nghỉ ngơi.” Phúc Lai lui ra khỏi phòng ngủ đế vương. Long Huyền cười khổ một tiếng, nay hắn nói muốn nghỉ ngơi, sợ là hợp ý rất nhiều người. Hắn còn có không ít chuyện muốn làm, nhưng cuộc đời chỉ có trăm năm, xem ra chẳng đủ dùng, người già đi sẽ thành vô dụng. Long Huyền bất đắc dĩ nghĩ đến bản thân đã già, dần dần đi vào giấc ngủ. Khi Long Tiêu đến điện Trường Minh, phụ hoàng hắn còn ngủ chưa tỉnh. Long Tiêu đứng ở bên giường, nhìn Long Huyền vài lần, phụ hoàng hắn, trong miệng thế nhân là một thánh quân, rốt cuộc khi lớn tuổi cũng không chống đỡ nổi nữa. “Đến đây lúc nào?” Long Huyền đột nhiên mở mắt, nhìn thái tử đứng trước giường. Long Tiêu vội quỳ trước long tháp: “Phụ hoàng, nhi thần vừa đến.” Long Huyền trong lòng cười lạnh, hắn nay còn chưa đến mức không thể cử động, những người bên cạnh đã lo đến chuyện chọn chủ tử mới, hắn còn ngủ trên long tháp, thế mà mọi người lại để thái tử vào điện Trường Minh. “Phụ hoàng.” Long Tiêu gọi Long Huyền một tiếng. “Ba ngày sau…” Long Huyền nhìn Long Tiêu nói: “Ngươi chuẩn bị sẵn sàng, trẫm sẽ truyền ngôi cho ngươi.” Long Tiêu bị Long Huyền làm cho sửng sốt, nhìn Long Huyền mà không biết nên phản ứng ra sao. “Ngươi làm thái tử đã lâu, nên đợi không kịp phải không?” Long Huyền hỏi Long Tiêu, vẻ mặt bình tĩnh, nhìn không ra hỉ nộ. Long Tiêu cuống quít dập đầu trước Long Huyền: “Nhi thần không dám, xin phụ hoàng minh xét.” Long Huyền khoát tay chặn lời Long Tiêu: “Trẫm đem giang sơn truyền lại cho ngươi, trẫm chưa thể chết ngay được, nhưng trẫm muốn nhìn ngươi làm Hoàng đế, xem có thể trở thành cái dạng gì.” “Phụ hoàng muốn hại chết nhi thần sao?” Long Tiêu hỏi Long Huyền. “Trẫm muốn khiến bản thân mình an tâm.” Long Huyền lạnh nhạt nói: “Không phải vì tâm nguyện của ngươi.” “Phụ hoàng!” “Trẫm năm đó cũng coi như kế tục phụ hoàng mình.” Long Huyền nói: “Cho nên tâm tư của ngươi trẫm đều biết.” Long Tiêu quỳ không nói, hắn đã hiểu ý phụ hoàng, ý là hắn không cần biện bạch cái gì cả. “Đi đi.” Long Huyền nói: “Tuyên tả tướng vào điện, đêm nay trẫm sẽ hạ chỉ.” “Phụ hoàng thật sự nguyện ý uỷ quyền cho nhi thần?” Long Tiêu hỏi. “Tử thừa phụ nghiệp.” Long Huyền nói: “Thứ gì của trẫm, đều sẽ là của ngươi.” “Nhi thần tuân chỉ.” Long Tiêu lại khấu đầu trước Long Huyền. Đêm nay, văn võ trọng thần Bình Chương triều đều đến phòng ngủ đế vương trong điện Trường Minh. “Đọc đi.” Long Huyền thấy văn võ bá quan đã đến đủ, liền nói với Phúc Lai bên cạnh long tháp. Phúc Lai run rẩy đọc chiếu chỉ của Bình Chương đế. Chúng thần biết bệ hạ Long Huyền nhiễm phong hàn, nhưng không ngờ, bệ hạ Long Huyền lại hạ chiếu truyền ngôi đúng ngày nhiễm bệnh. “Minh Viễn ở lại.” Khi Phúc Lai đọc xong chiếu truyền ngôi, chúng thần cùng nhau bái kiến tân hoàng, Long Huyền liền mở miệng nói. Nguyên Đức đế Long Tiêu rời khỏi phòng ngủ đầu tiên, quần thần đi theo phía sau hắn, đều lui xuống. Tạ Ngữ đi tới bên cạnh Long Huyền, quỳ xuống nói: “Thần không nghĩ bệ hạ sẽ cam lòng.” Long Huyền nói: “Hiện tại xem ra, trẫm năm đó lo lắng hết lòng, cũng bất quá là vì Long Tiêu.” “Bệ hạ cai trị giang sơn, đã là thịnh thế.” Tạ Ngữ nói: “Bệ hạ đừng nói vậy.” “Ngươi cũng già rồi.” Long Huyền nhìn Tạ Ngữ nói: “Nghĩ xem sau ngươi, ai có thể làm tả tướng Đại Chu đây?” “Tứ tử La Kì, con của La Vũ Hiên nay đã là trung thừa, thần nghĩ với quan hệ của y và thái tử điện hạ, La Kì mai sau nhất định sẽ trở thành thừa tướng.” “Lại là một người La gia.” Long Huyền khẽ cười nói: “Có đôi khi trẫm nghĩ, chức vị thừa tướng của Đại Chu ta, có phải hay không đều là của U yến La gia.” Ánh mắt Tạ Ngữ lóe lên sự kinh ngạc: “Bệ hạ, lời này thần nghe không hiểu.” “Không có gì.” Long Huyền nói: “Trẫm sẽ không xử tệ với La gia.” Tạ Ngữ nói: “Bệ hạ, ngài muốn gặp La Kì không?” “Y không là thần tử của trẫm, trẫm gặp y có tác dụng gì?” Long Huyền nói: “Con cháu La gia, suy cho cùng luôn có dung mạo đẹp, ông trời đối với U Yến La gia, vẫn luôn ưu ái.” Tạ Ngữ cũng cười, La Kì mỹ mạo như ngọc, Long Huyền nói y có dung mạo đẹp, lời ấy quả không sai. “Minh Viễn.” Long Huyền lúc này đột nhiên lại hỏi Tạ Ngữ: “La gia chôn cất La Duy ngoài thành Tuyên Châu sao?” Tạ Ngữ cả kinh, sau khi La Duy chết, thi thể được La Khải suốt đêm mang ra khỏi thượng đô. Long Huyền làm quốc tang cho Cẩm vương, một chiếc quan tài gỗ lim dát vàng được đưa vào hoàng lăng, hơn một nửa kiếp người, người này không hề hỏi đến nơi La Duy chôn cất, vì sao hôm nay lại nhắc đến? “Vệ Lam chết đi, cũng cùng chôn cất một nơi với La Duy chứ?” Long Huyền lại nói: “Là như thế này sao?” Tạ Ngữ nói: “Hồi bẩm bệ hạ, bọn họ cùng nhau chôn ở ngoài thành Tuyên Châu.” Hiện tại, bọn họ đều đã già, có vài chuyện trong quá khứ không thể nói, nhưng giờ đây lại không hề kiêng kị mà nhắc đến.