Trọng Sinh Chi Nghiệt Nô Ngược Bạo Quân
Chương 457
Long Huyền nhận định nữ nhân trước mặt đã phát điên, hắn hất Thường thị ra rồi bước ra khỏi cung Đông Phật.
“La Duy giết con thiếp! Y đã giết nhiều người lắm!” Thường thị quỳ rạp trên mặt đất lớn tiếng kêu: “Y giết tất cả mọi người! Giết hết! La Duy đáng chết, đáng chết, y đáng chết!…” Những lời điên cuồng của Thường thị, cuối cùng chỉ còn lại hai chữ đáng chết.
“Người đâu!” Long Huyền quay ra phía ngoài gọi.
Phúc Lai và vài thái giám cung nữ cúi đầu bước nhanh đến.
“Nàng ta bị sao vậy?” Long Huyền chỉ vào Thường thị hỏi.
Hai cung nữ hầu hạ Thường thị trong cung Đông Phật vội quỳ xuống nói: “Nô tỳ không biết, nương nương vẫn luôn ổn mà.”
“Ổn?” Long Huyền nói: “Nàng ta như thế mà là ổn? Các ngươi mù hết rồi à?!”
“Mù, đúng, không sai…” Thường thị nghe được những lời này của Long Huyền, vỗ tay vui vẻ nói: “Long Huyền mắt mù, La Duy xấu như vậy, thế mà hắn vẫn thích y! Chẳng phải là mắt mù sao?! La Duy đáng chết, đáng chết! Mẫu hậu nói rồi, tên hỗn đản này đáng chết!”
“Câm miệng!” Long Huyền cao giọng khiển trách Thường thị: “Đồ điên!”
Thường thị bị Long Huyền khiển trách, mới dường như trở lại bình thường: “Bệ hạ, thần thiếp sao lại là đồ điên? Thần thiếp là hoàng hậu, thần thiếp luôn đợi bệ hạ trở về mà!”
“Đi gọi Thái y.” Long Huyền lệnh cho Phúc Lai.
Phúc Lai tuân lệnh, chạy ra hỏi cung Đông Phật.
“Thái y đều nghe lời La Duy!” Một câu gọi thái y của Long Huyền lại khiến Thường thị phát điên, gào lớn: “Là chúng bắt Lăng nhi đi! Lăng nhi…” Thường thị tìm quanh bốn phía, cứ như trong Phật đường thật sự có con trai của nàng: “Lăng nhi? Con ở đâu? Mau đến đây với mẫu hậu nào!” Thường thị an vị trên mặt đất kêu lên: “Phụ hoàng con về rồi, phụ hoàng còn chưa được gặp con, con mau tới đây, để phụ hoàng nhìn thấy con nào, Lăng nhi!”
Phúc Lai bị tiếng gọi thê lương của Thường thị làm cho bước chân cứng đờ.
“Ngươi còn chờ cái gì?” Long Huyền thấy Phúc Lai như vậy, liền tức giận nói: “Mau gọi Thái y đến!”
“Lăng nhi…” Lúc này Thường thị mới đứng lên, nhìn quanh bốn phía: “Đại ca…” Cái tên Lăng nhi làm nàng nhớ tới huynh trưởng Thường Lăng: “Đại ca, huynh mau tới đây, mau tới đây, không tìm thấy Lăng nhi nữa, huynh tới giết La Duy đi!” Nàng nói năng lộn xộn: “Huynh giúp muội giết La Duy đi, y chưa chết thì chúng ta còn chưa được sống bình an, đại ca à… sao huynh còn chưa đến?”
Long Huyền đứng ở nơi đó, hắn không thể so đo với một kẻ điên, chỉ là liên tục nghe thấy câu muốn giết chết La Duy, điều này khiến hắn không thể nào xem nhẹ.
Hai cung nữ hầu hạ Thường thị quỳ rạp trên mặt đất, thân mình lạnh run, làm gì có ai thật lòng hầu hạ một nữ nhân thất sủng cơ chứ? Cho dù trước kia Thường thị cũng có cung nữ trung thành, nhưng họ đã bị giết hết ở điện Duyên Niên ngày đó rồi. Những năm gần đây, các cung nữ chỉ biết là Thường thị không nói chuyện với các nàng, nhưng lại thường xuyên lảm nhảm, không làm ầm ĩ, một Thường thị như vậy khiến các cung nữ cảm thấy dễ hầu hạ, nên không để ý đến Thường thị nhiều. Thường thị có thể ăn có thể ngủ, cho nên chẳng ai nghĩ Thường thị nương nương đã phát điên.
Thường thị vừa lải nhải rằng La Duy đáng chết vừa đi xung quanh tìm kiếm cái gì đó.
Đối với nữ tử này, Long Huyền không hề có tình cảm, nhưng dù sao cũng là chính thê của hắn, Long Huyền dường như không nhìn nổi, bước ra khỏi cung Đông Phật.
“Chàng đừng đi!” Thường thị thấy Long Huyền định đi, vội đuổi theo Long Huyền: “Chàng đưa Lăng nhi đến chỗ thiếp đi!”
Long Huyền đẩy Thường thị, không muốn nhìn Thường thị thêm chút nào nữa.
“Các ngươi giết con ta!” Thường thị bị Long Huyền đẩy, dường như là phẫn nộ: “Long Huyền và La Duy, chẳng ai là người tốt!”
“Các ngươi để ý nàng ta!” Long Huyền lệnh cho hai cung nữ quỳ rạp trên mặt đất.
Long Huyền không muốn dây dưa với Thường thị, nhưng Thường thị dù bị đẩy ra vẫn không buông tha cho Long Huyền, lại xông lên túm lấy ống tay áo hắn: “Vì cái gì ngươi không giết La Duy hả?!” Nàng lớn tiếng hỏi Long Huyền: “Y cướp hết cả Tiêu nhi và Lăng nhi rồi! Vì sao ngươi chưa giết y chứ?!”
“Buông tay!” Long Huyền gắt: “Lát nữa thái y sẽ đến khám cho ngươi, ngươi im lặng một chút cho trẫm!”
“Bệ hạ…” Thường thị chắp hai tay cầu xin Long Huyền: “Ngài hãy cứu Lăng nhi đi! Thần thiếp cầu xin ngài, ngài là Hoàng đế, nhất định có thể giết La Duy mà, phải vậy không?”
“Đủ rồi!” Long Huyền muốn gạt Thường thị ra, không ngờ lúc này Thường thị lại vô cùng mạnh mẽ, Long Huyền hất vài cái mà vẫn không thể đẩy nàng ra.
“Ngươi cũng không phải người tốt! Long Huyền, ngươi hãy trả lại mạng sống cho đại ca ta!” Thường thị bị Long Huyền làm đau, lại há miệng cắng cánh tay Long Huyền.
Lần này Long Huyền thật sự dùng sức hất Thường thị về phía trước.
Thường thị bị Long Huyền hất mạnh, liên tục lùi về sau vài bước, không thể dừng lại nên thân thể ngã nhào.
“Mẫu hậu!” Đùng lúc này, Long Tiêu vọt vào Phật đường.
Thân thể Thường thị đâp vào bàn thờ Phật, bức tượng Quan Âm bằng bạch ngọc rơi xuống, đập vào trán Thường thị, mà lúc đó gáy Thường thị cũng đập mạnh vào góc nhọn của bàn thờ Phật.
Người trong Phật đường, bao gồm Long Huyền đều bị biến cố này hóa sững sờ.
Thường thị ngã xuống theo những mảnh vỡ của tượng Quan Âm bạch ngọc, tay chân nàng run rẩy, hai miệng vết thương máu chảy thành tia, trên mặt đất nhanh chóng xuất hiện một vũng máu.
“Mẫu hậu!” Long Tiêu kinh ngạc hồi lâu mới có thể phát ra tiếng thét chói tai, thanh âm ấy đã không còn giống tiếng người.
Long Huyền giữ chặt Long Tiêu định xông đến chỗ Thường thị, lệnh cho đám cung nữ thái giám đang ngẩn người ra: “Mau tới xem nàng ta có bị sao không.”
Một thái giám lớn gan vừa chạy vừa ngã đến bên cạnh Thường thị: “Nương nương?” Đầu tiên gã gọi Thường thị một tiếng, thấy Thường thị không có phản ứng, liền run run đưa tay thử hơi thở của Thường thị, thử một lần, thái giám này liền ngồi phịch xuống đất, xoay một vòng trên nền nhà rồi dập đầu bẩm với Long Huyền: “Bệ hạ, Lĩnh phi nương nương qua đời rồi!”
“Aaaaa!!!!!” Long Tiêu tru lên như con thú nhỏ bị thương, giãy dụa trong vòng tay Long Huyền: “Buông ra, con muốn nhìn thấy mẫu hậu! Phụ hoàng buông con ra!”
Long Huyền thầm kinh hãi, nhưng lúc này hắn đã bình tĩnh trở lại, buông Long Tiêu ra rồi tát nó một cái thật mạnh: “Làm càn! Ai là mẫu hậu của ngươi?!”
Long Tiêu lúc này dường như phát điên giống mẫu thân, trừng mắt với Long Huyền: “Là ngươi, là ngươi giết mẫu hậu ta!”
“Ngươi…” Long Huyền nao núng, nhưng rồi lập tức tàn nhẫn nói với Long Tiêu: “Ngươi cũng không muốn sống nữa?!”
“Ta chưa bao giờ muốn là con ngươi!” Long Tiêu gào lên với Long Huyền rồi vọt tới bên Thường thị, nhìn mẫu thân trước mắt máu chảy cạn, không còn nhìn ra hình dáng ban đầu. “Mẫu hậu!” Long Tiêu vừa vươn tay lau máu trên mặt Thường thị vừa kêu khóc: “Mẫu hậu, Tiêu nhi đến rồi đây, mẫu hậu đừng chết, mẫu hậu tỉnh lại nhìn Tiêu nhi đi! Mẫu hậu!…”
Truyện khác cùng thể loại
12 chương
7 chương
60 chương
7 chương
30 chương
122 chương