Trọng Sinh Chi Nghiệt Nô Ngược Bạo Quân
Chương 442
Yến Chu hai quân liên thủ, khiến trận đại chiến này thổi quét thiên hạ, tình hình chiến tranh đột biến, Đông Thương vốn ban đầu còn chiếm ưu thế, vậy mà chỉ trong tích tắc đã trở nên nguy khốn.
Dương Nguyên Tố không phải kẻ chỉ biết ngồi chờ chết, sau một đêm hoảng hốt bại trong bãi Hoán Khê, thì lui về cửa Xuân Độ, nhất thơi dung mãnh đoạt dược cửa Xuân Độ. Đại quân ba nước, them một vài quốc gia nữa lục tục tham chiến, mười bảy nước hỗn chiến tại cửa Xuân Độ, sử sách gọi là trận Khải Triết Xuân Độ.
Mà tại Đại Chu, La Duy nhận được văn kiện khẩn cấp của Tín vương, sau khi biết tin Khải Triết tự sát bỏ mình, một bên bảo Tín vương giấu tin Khải Triết vương qua đời, một bên đưa mười bảy vạn đại quân lấy được từ các lần chinh phạt tiền vào đất Nam Chiếu.
Năm người Long Thập lúc này cũng bị La Duy phái vào trong đại quân tiến đánh Nam Chiếu, bắt đầu lo cho tiền đồ của chính họ.
Máu nhuộm giang sơn, nói là sinh linh đồ thán cũng được, nói là chư hoàng tranh giành cũng thế, nhoáng một cái đã ba năm trôi qua.
Du đồng trong Y Cẩm viên lại một lần nở hoa trắng, khi hoa sắp tàn, La Duy mới phát hiện, thì ra du đồng đã nở hoa. Nhìn muôn ngàn cánh hoa bay theo gió, khuôn mặt La Duy đã bao lâu không thấy vẻ tươi vui, lúc này lại khẽ mỉm cười.
“Vương gia.” Triệu Phúc lại đưa một đám quan viên tiến vào.
“Hạ quan khấu kiến vương gia.” Các quan viên vừa vào đến sân, nghe Triệu công công gọi người vẫn còn mặc áo bông đứng dưới hành lang này là vương gia, đều vội vàng quỳ trên mặt đất.
La Duy nhìn đám quan viên, nay Đại Chu đã mở nhiều khoa cử, đây đều là những người vừa đỗ đạt, được trao tặng quan hàm, sắp sửa được đưa về các địa phương làm quan: “Đứng lên đi.” La Duy che miệng ho khan vài tiếng, giọng nói trở nên hơi khàn khàn.
Các quan viên cùng nhau đứng lên, hiện tại ở bên ngoài, La Duy đã có tiếng lãnh huyết vô tình, tuy rằng nay nay họ nhìn thấy người thật, cảm thấy La Duy không đáng sợ như trong truyền thuyết, nhưng chẳng ai dám đánh mất lễ tiết trước mặt La Duy.
“Các ngươi mới làm quan.” La Duy tùy ý ngồi trên lan can hành lang, nói với đám quan viên: “Đạo lý lớn ta không muốn nói, các ngươi đều là người đọc sách, những đạo lý này đều có trong sách cả. Ta chỉ nói với các ngươi một câu thôi, đến nhậm chức, các ngươi chính là quan phụ mẫu một phương, nếu trong số các ngươi ai truyền ra tiếng ác, bị ta biết, ta nhất định sẽ không tha mạng.”
“Hạ quan ghi nhớ lời vương gia dạy bảo.” Đám quan viên vội khom người nói.
“Ra khỏi cung đi nhậm chức đi.” La Duy nhìn đám quan viên đáp lại lời mình, không nói thêm gì nữa, phất tay để họ lui ra.
“Chư vị đại nhân mời đi theo nô tài.” Triệu Phúc vội tiến lên, đưa đám quan viên ra ngoài.
La Duy định ngẩng đầu ngắm hoa trên cành, thì lại ho khan một trận, cổ họng ngòn ngọt, y vội đưa tay che, máu nhiễm bẩn bàn tay y.
“Vương gia!” Ngụy thái y trong phòng nghe thấy tiếng La Duy ho khan, chạy ra ngoài, vừa lúc thấy máu chảy ra từ kẽ ngón tay La Duy.
“Đừng kêu.” La Duy phun ra một ngụm máu, trong người mới thư thái một ít, thấy Ngụy thái y hoang mang rối loạn chạy về phía mình, vội vàng nói.
Ngụy thái y ngậm miệng, đến gần La Duy: “Ngực lại đau?”
La Duy khoát tay: “Ta muốn ngủ một giấc, chỉ là không ngủ được.”
Ngụy thái y đỡ La Duy đứng dậy, La Duy hiện tại không gầy như trước kia, thoạt nhìn còn có da có thịt hơn trước, chỉ là Ngụy thái y và những người hầu hạ La Duy đều biết, hiện giờ toàn thân La Duy đang phù thũng.“Không ngủ được thì nằm một lát cũng hay.” Ngụy thái y vừa nói vừa đỡ La Duy về phòng ngủ.
“Ta muốn đến thư phòng.” La Duy lại nói: “Nhiều tấu chương như vậy, hôm nay không xem thì ngày mai lại chất đống.”
“Mặc kệ nó đi.” Ngụy thái y gấp gáp: “Mạng ngươi chẳng lẽ không quan trọng bằng tấu chương?”
“Đến thư phòng.” La Duy cố chấp nói.
“Cứ nằm một lát đã.” Ngụy thái y cầu xin La Duy.
“Ta nằm xuống thấy khó chịu.” La Duy chỉ vào ngực: “Ngồi thoải mái hơn.”
Ngụy thái y đành đỡ La Duy về thư phòng: “Trận này đánh tận ba năm, sắp sang năm thứ tư rồi, vương gia, lúc nào mới đánh xong cơ chứ?”
“Nhanh nào.” La Duy nói: “Nhanh.”
Một tiếng “nhanh” của La Duy, du đồng rơi rụng, mùa hạ đến, hồ nước nơi Thúy Đảo nở đầy hoa sen, chỉ là hệt như tuyết hoa du đồng giữa tháng năm, không có ai thưởng thức. Trời về thu mát mẻ, một năm nay Đại Chu mưa thuận gió hoà, nghênh đón vụ thu đầu tiên, La Duy lấy than phận nhiếp chính thân vương chiếu cáo thiên hạ, năm nay Đại Chu miễn thuế, công nông thương cùng quốc gia đánh trận ba năm, rốt cục cũng đến lúc xả hơi. Tàn thu, mùa đông đến, mùa đông năm nay thượng đô thường xuyên đổ mưa, chỉ là không có tuyết.
Giao thừa năm nay, La Duy không ăn bữa cơm đoàn viên, La Tri Ý muốn dẫn các hoàng tử cùng trải qua giao thừa, La Duy vẫn tự nhận không thích trẻ con tất nhiên chối từ, người nhà và bạn bè đều không có ở bên, nhìn Triệu Phúc bày cả bàn đầy ắp đồ ăn cho mình, La Duy lại nói với Triệu Phúc: “Thưởng hết cho hạ nhân ăn đi.”
“Vương gia.” Triệu Phúc hỏi La Duy: “Hôm nay là giao thừa, ngài không muốn ăn gì hay sao? Hay nô tài để bánh gạo nếp lại?”
La Duy nhìn đĩa bánh gạo nếp trên bàn, đột nhiên nói với Triệu Phúc: “Ta muốn ăn một bát cháo bí đỏ.”
Triệu Phúc không hiểu tại sao La Duy lại đột nhiên muốn ăn cháo bí đỏ, nhưng hiếm lắm mới thấy La Duy gọi món ăn, Triệu Phúc vội chạy về phía nhà bếp ở Y Cẩm viên. Triệu Phúc không dám chắc nhà bếp có bí đỏ, gã nghĩ nếu nhà bếp không có, thì gã sẽ đến hỏi Ngự Thiện Phòng, nếu hôm nay trong cung không tìm ra bí đỏ, gã sẽ mang người ra ngoài cung tìm, tóm lại giao thừa này, chắc chắn gã phải để La Duy được ăn cháo bí đỏ.
Một bàn đồ ăn dọn hết, La Duy lại bù đầu vì công việc.
Triệu Phúc ôm một trái bí đỏ ở Ngự Thiện Phòng, để đầu bép nấu cháo.
Biết là La Duy gọi món, đầu bếp vội vàng rửa bí, cắt bí, nấu cháo, còn hỏi Triệu Phúc: “Triệu công công, vương gia ăn một mình hết một nồi cháo à?”
Triệu Phúc liền nói: “Hôm nay chúng ta sẽ ăn cùng vương gia.”
Đầu bếp gật đầu, hôm nay là giao thừa, trong triều nghỉ, Y Cẩm viên đã không có người đến người đi, không khí có vẻ lạnh lẽo giữa cái thời khắc người người đoàn tụ này. Có hạ nhân cùng La Duy trải qua giao thừa cũng hay, tóm lại không phải phải một mình bước qua năm mới, cũng vui hơn chút ít.
Khi Triệu Phúc mang cháo bí đỏ lên cho La Duy, y dường như dã quên mất là mình từng dột nhiên muốn ăn món này.
“Vương gia.” Triệu Phúc nói: “Vừa nấu xong đấy, ngài nếm thử đi.”
La Duy nhìn bát cháo bí đỏ trước mặt: “Hóa ra đúng là phải thái thành miếng.”
“Vương gia nói gì ạ?” Triệu Phúc không hiểu lời La Duy nói.
“Trước kia ta từng tự tay làm, khi đó ta không biết bí đỏ phải thái miếng hay là thái sợi.” La Duy nói.
“Vậy cuối cùng vương gia thái bí thế nào?”
La Duy cười lắc đầu, đút một miếng cháo vào miệng.
Triệu Phúc ở một bên hỏi: “Có hợp khẩu vị vương gia không ạ?”
“Cũng không tệ lắm.” La Duy nói, đều là cháo bí đỏ thôi mà, hệt như hồi y ở thung lũng Thanh Sơn, cùng Lam ăn món cháo này.
Truyện khác cùng thể loại
12 chương
7 chương
60 chương
7 chương
30 chương
122 chương