Trọng Sinh Chi Nghiệt Nô Ngược Bạo Quân
Chương 440
Trí tuệ chiến thắng ngàn dặm xa, La Duy không cho rằng mình là người thông minh, cho nên khi triều chính một quốc gia đặt lên vai y, số phận thiên hạ đều nằm trong tay, lúc có chuyện gì đó ngoài ý muốn, y cảm thấy vô cùng mệt mỏi.
Ban đêm Y Cẩm viên cũng không được yên tĩnh, quan viên lớn nhỏ lui tới không dứt hệt như ban ngày.
Ngụy thái y không chỉ một lần đạp vào cửa thư phòng, mỗi khi tiếng người truyền ra từ căn phòng đó, Ngụy thái y đều sầu mi khổ kiểm mà chẳng có cách nào.
“Hôm nay vương gia lại thức khuya.” Long Thập nhìn thấy Trữ Phi vội vàng đi vào Y Cẩm viên, liền nói với Long Thập Nhất đứng cạnh.
Long Thập Nhất lắc đầu.
Trữ Phi đi vào thư phòng không lâu, người ở Y Cẩm viên liền thấy La Duy đưa Trữ Phi ra khỏi thư phòng. Lúc này mọi người mới phản ứng lại, Tử Chu tướng quân có lẽ phải tới Vân Quan. Những người ở Y Cẩm viên bấy giờ cũng hiểu một chút về đại sự của thiên hạ, Trữ Phi đi Vân Quan, nói cách khác là vương gia của họ cuối cùng cũng tìm ra hai đại quân, Trữ Phi phải dẫn quân đến bãi Hoán Khê ở Bắc Yến cứu giá.
“Ngươi về phòng đi.” Gió lạnh thổi tới trên người, Trữ Phi liền giục La Duy.
“Ta đưa huynh rời đảo.” La Duy lại nói: “Nhiều ngày không đi lại, ta cũng muốn đi dạo một chút.”
Trữ Phi nhận lấy áo lông cừu từ tay Triệu Phúc, tự tay khoác lên người La Duy. Tuyết đã ngừng rơi, thế nhưng mùa đông ở thượng đô năm nay chẳng bớt lạnh hơn năm ngoái chút nào.
“Đi thôi.” La Duy bước xuống bậc thang.
“Các ngươi đi cách xa một chút.” Trữ Phi biết La Duy có chuyện muốn nói, nên ra lệnh cho tiểu thái giám cầm đèn, lại dặn Triệu Phúc một tiếng rồi mới đuổi theo La Duy.
“Lúc này chỉ có mười vạn binh.” La Duy và Trữ Phi sóng vai rời đảo, đến tận lúc này La Duy mới tỏ ra chút u buồn: “Tử Chu, ta biết huynh dũng mãnh, chỉ là… mười vạn binh có đủ không?”
“Đủ.” Trữ Phi đáp: “Ngươi đã sắp xếp ổn thỏa, ta không tin rằng khi ta mang binh đến bãi Hoán Khê vẫn còn nhiều quân Yến Thương chờ ta như thế.”
“Có phải lúc nào mọi chuyện cũng được như ý đâu?” La Duy cười khổ: “Ta cũng chỉ có thể làm như vậy, sa trường vẫn phải trông cậy vào mọi người.”
“Chúng ta đều làm hết sức rồi.” Trữ Phi thấy bước chân La Duy tập tễnh, liền vươn tay đỡ y.
Hai người nói chuyện, bất tri bất giác đã tới đầu cầu rời Thúy Đảo.
“Bảo trọng!” La Duy đấm nhẹ vào ngực Trữ Phi.
“Lam và Thế Nghi đại ca không có việc gì.” Trữ Phi nói: “Ngươi phải tự bảo trọng, sức khỏe ngươi không tốt, nếu cứ mệt nhọc như vậy, ta chỉ sợ trước khi chúng ta trở về thì ngươi đã gục ngã mất.”
“Sao có thể chứ.” La Duy khẽ đẩy Trữ Phi: “Ta vẫn phải nói câu kia, đi sớm về sớm.”
Trữ Phi xoay người rời đi, đến khi lên bờ rồi, quay đầu nhìn lại, La Duy vẫn dứng ở đầu cầu bên kia. Trữ Phi vung tay vẫy La Duy, cao giọng nói: “Ngươi trở về đi! Chúng ta sẽ không sao hết!”
La Duy nhìn Trữ Phi lên ngựa, mang theo bộ hạ, nhanh chóng rời đi, mới vươn tay cầm lấy cái đèn Trữ Phi treo trên đầu cầu. Triệu Phúc chạy theo sau, cầm lấy cây đèn rồi nói với La Duy: “Vương gia, chúng ta trở về thôi.”
La Duy lại nói: “Gọi người mang kiệu đến đây, ta không đi nổi nữa.”
“Mau mang kiệu đến.” Triệu Phúc vừa đỡ La Duy vừa nói với tùy thị phía sau.
La Duy ôm ngực ho khan.
Triệu Phúc vội giúp La Duy vỗ lưng, sốt ruột hỏi: “Ngực vương gia lại không thoải mái?”
La Duy vừa ho vừa xua tay, y cảm giác mình càng ngày càng mỏi mệt, hiện tại cũng chỉ có thể mong thân thể này cứng cỏi thêm một chút, ít nhất cũng phải chịu được đến ngày Long Huyền về.
Ngụy thái y và tiểu thái giám nâng kiệu cùng chạy đến, nhìn thấy La Duy vì ho khan mà mặt đỏ lên, vội nhét cho y hai viên thuốc: “Vương gia mau uống thuốc, nước đâu?” Ngụy thái y hỏi Triệu Phúc.
La Duy chỉ đi tiễn Trữ Phi, Triệu Phúc không mang theo nước.
“Ngươi biết cách hầu hạ thật đấy.” Ngụy thái y nghe Triệu Phúc nói không mang nước, lập tức trừng mắt.
“Thôi được rồi.” La Duy nuốt hai viên thuốc xuống, một lúc lâu sau mới ngừng ho.
“Mau về thôi.” Ngụy thái y vừa gọi đám tiểu thái giám nâng kiệu vừa đỡ La Duy đứng dậy: “Bây giờ gió lớn, sau khi về ngươi phải sưởi ấm, bây giờ không phải là lúc bị bệnh đâu!”
La Duy ngồi trên kiệu, vừa định nói đêm nay muốn ngủ, dặn Triệu Phúc về trước bảo các đại thần đang chờ ở Y Cẩm viên trở về, thì Binh bộ Thượng Thư đã cưỡi ngựa đến bờ hồ Ngự Tâm: “Vương gia!” Nhìn thấy La Duy ở đầu cầu, Vương thượng thư cao giọng gọi.
“Là Vương thượng thư.” Triệu Phúc thấy La Duy nheo mắt nhìn trên bờ liền đáp thay.
“Chờ một chút.” La Duy vội nói với mấy tiểu thái giám nâng kiệu.
Vương thượng thư còn chưa tới trước mặt La Duy đã kêu lên: “Vương gia, có chiến báo từ Nam Chiếu, đại quân đã tiến vào Cô Lang cốc!”
La Duy nghe tin này, mừng đến nỗi những mỏi mệt ban nãy hóa hư vô, đứng bật dậy: “Thật ạ?”
Lúc này Vương thượng thư mói đến gần La Duy, lấy một phong chiến báo từ trong tay áo gấm, đặt lên tay La Duy: “Đây là do Tín vương gia tự tay viết, vương gia xem xem.”
Triệu Phúc giơ đèn lên trước mặt La Duy, đại quân tại Nam Chiếu thắng trận, nô tài như họ cũng vui mừng!
La Duy vội vàng đọc chiến báo, sau đó ngẩng đầu vui vẻ nói với Vương thượng thư: “Con không ngờ nhị ca hành quân nhanh như vậy, khi chiến báo này đến thượng đô, có lẽ huynh ấy đã dẫn đại quân đến sông Cô Lang, tiến vào quốc cảnh Đông Thương rồi.”
“Đúng vậy, hạ quan cũng nghĩ thế.” Vương thượng thư cười suốt dọc đường đi, cuối cùng có tin tốt, xem ra kế hoạch của La Duy đã từng bước thành công.
“Chúng ta trở về rồi nói.” La Duy xoay người định đi cùng Vương thượng thư về Y Cẩm viên nói chuyện.
“Vương gia.” Ngụy thái y cản La Duy: “Ngươi lên kiệu đi, sẽ đỡ mất sức hơn.”
“Được rồi.” La Duy lúc này rất vui, hai chân lại có sức, bước nhanh về phía Y Cẩm viên.
Vương thượng thư theo sát phía sau La Duy, không thể nhìn thấy Ngụy thái y đi phía sau trợn trừng mắt.
La Duy vừa đi vừa nói với Vương thượng thư: “Hoàng thúc nói Khải Triết vương đã đăng cơ, con nghĩ chư vương Nam Chiếu vẫn sẽ không ngừng chiến đấu.”
“Ý vương gia là…?” Vương thượng thư hỏi.
“Bá phụ vẫn phải trưng binh.” La Duy nói: “Con biết người đã dùng hết sức, con có thể tăng lượng quân lương, thật sự không có cách nào khác cả, đành chinh phạt thôi.”
“Hạ quan biết.” Vương thượng thư gật đầu một cái, chinh phạt sẽ khiến lòng dân oán thán, thế nhưng hiện tại họ chẳng có cách nào.
Truyện khác cùng thể loại
12 chương
7 chương
60 chương
7 chương
30 chương
122 chương