Đêm hôm sau, đèn cung đình phản xạ trên nền tuyết, khiến ánh mắt người đi trong bóng tối có gì đó kỳ quặc. La Duy ngồi trên kiệu, nhìn cung Đông Phật trước mắt, đây là nơi thanh tịnh, nếu nói về sự tĩnh lặng thì La Duy cũng rất thích nơi này. Chỉ là khi nghĩ đến người ở đây, La Duy liền không còn hứng thú thưởng thức phong cảnh nữa. Kiệu vào cửa cung Đông Phật, La Duy liền nói với Ngụy thái y đi cùng: “Ngươi vào khám cho bà ta xem sao, ta ở bên ngoài chờ ngươi.” “Vâng.” Ngụy thái y vội đi theo một cung nữ cung Đông Phật. “Chúng ta ra hành lang chờ đi.” La Duy ngẩng đầu nhìn tuyết bay ngợp trời, nói với các tùy thị. Kiệu La Duy được khiêng đến hành lang, đoàn người đều đứng dưới hành lang tránh gió tuyết cùng y. Ngụy thái y vào phòng ngủ Đoan Mộc Thái Hoàng Thái Hậu một lát, liền vội vàng đi ra. “Thế nào?” La Duy hỏi. Ngụy thái y đứng cạnh kiệu La Duy thì thầm: “Mạng Thái Hoàng Thái Hậu vẫn còn có thể cứu.” La Duy gõ gõ tay vịn kiệu mềm: “Thái Hoàng Thái Hậu nương nương thật sự không thể cứu chữa?” Ngụy thái y lui về phía sau vài bước, sau đó khom người nói với La Duy: “Vâng, hạ quan vô năng, xin vương gia trách phạt.” La Duy hạ kiệu, nói với Ngụy thái y: “Mạng người là do trời định, ta trách ngươi sao được?” Ngụy thái y lui sang một bên, La Duy đang giết người, chỉ là ông không dám phán hành động của y là đúng hay sai. Đoan Mộc có ân oán với La gia, không phải đến thời La Duy mới có thù, lại không phải là việc mà một thái y nho nhỏ có thể nhúng tay vào. Một điều đáng mừng duy nhất, đó là người của Đoan Mộc gia còn sống chỉ còn mỗi Đoan Mộc Thái Hoàng Thái Hậu này. “Các ngươi chờ ở đây.” La Duy nói với thủ hạ, rồi lập tức đi vào phòng ngủ của Đoan Mộc Thái Hoàng Thái Hậu. “Là ai? Thái y sao?” Thái Hoàng Thái Hậu nằm trên giường nghe được tiếng bước chân, vội vàng hỏi. La Duy đi tới trước giường Thái Hoàng Thái Hậu, tuy rằng chỉ có một ngọn nến đặt ở đầu giường, nhưng vẫn đủ để y nhìn tháy dáng vẻ của Đoan Mộc thị lúc này. Tóc bạc trắng, mặt đầy nếp nhăn, làn da khô vàng, xuất hiện chi chít vết đồi mồi. La Duy từng nghe nói, Đoan Mộc thị khi còn trẻ xinh đẹp như hoa, xem ra năm tháng quả là một con dao sắc, hiện tại chẳng thể nhìn ra chút bóng dáng nào của quá khứ trên người lão phụ nhân này. “Ngươi… ngươi là ai?” La Duy đứng trong bóng tối, Đoan Mộc Thái Hoàng Thái Hậu không nhìn rõ mặt y. “Thái Hoàng Thái Hậu, ta là La Duy.” La Duy thấp giọng nói. Nếu không phải Thái Hoàng Thái Hậu không còn sức, thì nhất định sẽ từ trên giường bật dậy: “Ngươi… ngươi tới đây làm gì?!” Bà ta lớn tiếng hỏi La Duy. “Bây giờ triều đình do ta nhiếp chính.” La Duy nói: “Thái Hoàng Thái Hậu sẽ chết, ta chỉ đến thăm một chút thôi mà.” “Ai gia cần thái y!” Ánh mắt Thái Hoàng Thái Hậu đầy vẻ hoảng sợ, hiện tại bà ta chỉ có thể há to miệng thở phì phò, lão phụ nhân biết rõ, người bà ta cần lúc này là một thái y: “Thái y vừa rồi đâu? Ngươi mau gọi ông ta vào!” “Ngươi cảm thấy ta sẽ để thái y vào à?” La Duy hỏi: “Ta sẽ cứu ngươi chắc?” “Tiểu tiện nhân!” Thái Hoàng Thái Hậu mắng. La Duy cười: “Lão thái bà, hay là ngươi thử cầu xin ta xem sao, biết đâu ta sẽ mềm lòng để thái y vào xem bệnh cho ngươi.” “Ai gia có chết cũng sẽ không cầu xin ngươi!” Đoan Mộc Thái Hoàng Thái Hậu thở hổn hển: “Ngươi đừng mơ!” “Vậy ngươi cứ chờ chết đi.” La Duy nhìn phòng ngủ này, thấy một pho tượng Quan Âm: “Ngươi cũng thờ Quan Âm cơ đấy.” Y nói với Thái Hoàng Thái Hậu: “Quan Âm có thể phù hộ ngươi sao? Lão thái bà, đời này ngươi đã hại nhiều người như vậy, ngươi nghĩ sau khi chết ngươi sẽ tới nơi nào?” “Tiểu súc sinh!” Đoan Mộc Thái Hoàng Thái Hậu mắng: “Ngươi sẽ không chết hay sao? Trên tay ngươi chẳng lẽ chưa từng dính máu?!” “Khi ta chết sẽ xuống địa ngục.” La Duy nói: “Ta không nghĩ ta có thể đến nơi nào khác, có lẽ ngài hãy ở địa phủ chờ ta, chúng ta cùng tắm trong chảo dầu sôi cũng hay đấy. Địa Ngục có mười tám tầng, hình như chúng ta nên chờ nhau ở tầng dưới cùng thôi.” “Nói hươu nói vượn!” Đoan Mộc Thái Hoàng Thái Hậu cao giọng kêu lên, sau đó kịch liệt thở dốc. La Duy lạnh lùng nhìn lão phụ nhân, người trên giường như con cá mắc cạn, há to miệng giãy dụa thở dốc. “Thái y, ta muốn thái y!” Cảm giác cái chết đến gần khién Đoan Mộc Thái Hoàng Thái Hậu sinh ra sợ hãi, bà ta vươn tay về phía La Duy. La Duy nhìn bàn tay khô gầy, không hề động đậy. “Huyền nhi sẽ không bỏ qua cho ngươi!” Đoan Mộc Thái Hoàng Thái Hậu khó khăn lắm mới thở được, độc ác nói với La Duy. “Long Huyền?” La Duy bật cười: “Nếu hắn thật sự hiếu thuận với ngươi, thì tại sao sau khi trở thành hoàng đế vẫn nhốt ngươi ở trong đây? Lão thái bà, ngươi đã sống trong cung cả đời, chút chuyện nhỏ ấy ngươi cũng không hiểu hay sao?” “La Duy.” Hai mắt Đoan Mộc Thái Hoàng Thái Hậu đột nhiên tràn đầy phẫn nộ, cao giọng ác độc nhìn La Duy nói: “Tiểu tiện nhân, ngươi cho rằng ai gia không biết ngươi là thứ gì sao? Ngươi chẳng qua chỉ là thứ dơ bẩn bị tiểu quan quán điều giáo, ngươi nghĩ ngươi sạch sẽ sao? Huyền nhi vì sao lại hướng về ngươi cơ chứ? Thân thể ngươi lợi hại thật đấy! Đúng là cùng một dạng với người mẹ chỉ biết câu dẫn nam nhân của mình, tiện nhân!” Nghe được chuyện xưa mà bản thân không muốn nghĩ tới, sắc mặt La Duy trầm xuống: “Thì ra là ngươi?” “Không sai, là ai gia.” Thái Hoàng Thái Hậu nói: “Ai gia không ngờ ngươi sẽ sử dụng thủ đoạn của tiểu quan với Huyền nhi, ai gia phải biết chứ, con của kỹ nữ sao có thể không câu dẫn nam nhân? Khi đó ai gia nên giết ngươi mới phải!” “Long Huyền biết việc này không?” La Duy đột nhiên hỏi, không biết vì sao, y chợt nghĩ mình đã biết đáp án rồi. “Sao nó có thể không biết chứ?” Đoan Mộc Thái Hoàng Thái Hậu cố hít thở, cười lớn nói: “Có lẽ nó nên vừa lòng vì Khô Lục dạy dỗ ngươi rất tốt!” “Thì ra là vậy.” La Duy cúi người, dí sát mặt vào Thái Hoàng Thái Hậu, cười nói: “Ta có phải tiện nhân hay không tuyệt đối không quan trọng! Trước hết ngươi hãy tới địa phủ đi, ta thấy ngươi đừng vọng tưởng được xuống hoàng lăng nữa, hãy để ta tìm một nơi cho ngươi an thân!” “Ai gia là Thái Hoàng Thái Hậu!” “Đúng, nhưng hiện tại người làm chủ cho ngươi lại là ta!” “La Duy!!!!” “Ngươi cho rằng hai vị tiên hoàng còn nguyện ý gặp ngươi sao? Ngươi không soi gương à? Thần linh đứng cao ba thước, chuyện ngươi làm, thần quỷ đều nhìn thấy được. Lão thái bà, trước hết ngươi cứ nghĩ xem, khi chết rồi ngươi sẽ ăn nói với đám ma quỷ này ra sao!” “Thái y!” Đoan Mộc Thái Hoàng Thái Hậu hô to lên: “Người đâu, người đâu! La Duy muốn giết ai gia! Người đâu!” La Duy kéo chăn đắp lại cho Thái Hoàng Thái Hậu, thổi tắt ánh nến đầu giường: “Chờ chết đi, kỳ thật để ngươi chết như vậy đã là sự khai ân của ta rồi!” “Người đâu, người đâu! Thái y, ta muốn thái y!…” Cửa đã đóng, thế nhưng tiếng gào thét của Đoan Mộc Thái Hoàng Thái Hậu vẫn truyền ra, La Duy ngoắc Ngụy thái y đến gần: “Ngươi canh giữ ở đây, khi nào người chết thì báo với ta.” “Hạ quan tuân lệnh.” Ngụy thái y vội đáp lời. “La Duy, ngươi cùng lắm chỉ là một món đồ chơi!” Tiếng Đoan Mộc Thái Hoàng Thái Hậu rõ mồn một truyền ra: “Huyền nhi chí tại thiên hạ, nó sẽ không bị tiện nhân như ngươi mê hoặc lâu đâu! Ngươi sẽ không bao giờ được chết tử tế!” “Vương gia?” Ngụy thái y lén nhìn La Duy. “Cứ để bà ta chửi.” Khóe miệng La Duy mang theo chút ý cười, nhưng trong mắt người khác, nụ cười của y còn lạnh hơn cả băng tuyết ngoài kia.