Trọng Sinh Chi Nghiệt Nô Ngược Bạo Quân
Chương 428
Khi Trữ Phi kể chuyện chiến sự ở tiền phương với Tạ Ngữ và Vương thượng thư, thì La Duy đến bàn lớn, lục tung các thứ, lôi bản đồ địa hình Bắc Yến ra.
“Ngươi không muốn nghe sao?” Khi Trữ Phi ngừng lại, Tạ Ngữ hỏi La Duy.
La Duy ôm bản đồ đến chỗ ba người: “Đệ đã sớm nhắc nhở bệ hạ, rằng Dương Nguyên Tố không thể tin, bệ hạ lại không nghe, đúng là dữ hổ mưu bì mà (không thể hy vọng đối phương đồng ý vì việc đó có liên quan đến sự sống còn của đối phương).”
Trữ Phi thấy La Duy như vậy, nhịn không được mà nói: “Hiện tại không riêng gì bệ hạ bị nhốt ở bãi Hoán Khê, mà Thế Nghi đại ca và Lam cũng bị vây ở chỗ đó.”
La Duy giở bản đồ: “Huynh nói bãi Hoán Khê? Đó là nơi nào?”
Trữ Phi lấy chiếu thư của Long Huyền từ trong người đưa cho La Duy: “Đây là chiếu thư bệ hạ đưa cho ngươi.”
La Duy không cầm: “Là chiếu thư gì?”
Tạ Ngữ giật mình, không phải Long Huyền bị nhốt ở bãi Hoán Khê, sợ La Duy làm loạn, cho nên bảo Trữ Phi mang thánh chỉ trở về trừ khử La Duy? “Ngươi… ngươi cứ nói bãi Hoán Khê là ở chỗ nào đã.” Tạ Ngữ nói với Trữ Phi.
Trữ Phi nhìn hai người kia, ban đầu không hiểu sao hai người thấy chiếu thư mà cứ như nhìn thấy đại dịch, nhưng suy nghĩ một lát, Trữ Phi đột nhiên hiểu hai người đang lo lắng những gì, vội nói: “Bệ hạ lệnh cho Vân Khởi nhiếp chính, đây là chiếu thư.”
Lúc này La Duy mới ngây ngẩn cả người, Long Huyền để y nhiếp chính? Đầu óc hắn còn bình thường không?
“Vân Khởi.” Trữ Phi cầm chiếu thư hỏi La Duy: “Ngươi không tiếp chỉ sao?”
La Duy nhận lấy chiếu thư trong tay Trữ Phi.
Trữ Phi và Tạ Ngữ không cảm thấy gì, còn Vương thượng thư há miệng ra, rồi lại ngậm miệng vào. Đế vương ra chiếu thư, phải quỳ mà nhận lấy, ba người này làm vậy nhìn sao được? Chỉ coi chiếu thư là công văn bình thường sao? Vương thượng thư nghiêng mặt thở dài, thôi thôi, ông bớt lo nhiều chuyện thì hơn. La Duy nhiếp chính, Triệu Hạc Niên đi trông chừng Thường Lăng, Trữ Phi cũng nhất định về phe La Duy, chẳng cần nghĩ cùng biết, triều đình lúc này hẳn phải do La Duy tiếp quản.
La Duy đọc lướt qua chiếu thư của Long Huyền vài lần, rồi giao chiếu thư cho Tạ Ngữ: “Huynh đọc đi.”
Tạ Ngữ đọc kỹ hơn La Duy: “Nhiếp chính Cẩm thân vương.” Tạ Ngữ nói với La Duy: “Cũng có thể nói đây là chiếu thư gia phong của ngươi đấy.”
Vương thượng thư liền nghĩ, ta có nên chúc mừng Cẩm vương một tiếng hay không, nhưng ông vừa nhìn thấy vẻ mặt âm trầm như trời sắp đổ mưa của La Duy, thì câu chúc mừng này cũng bị nuốt vào trong bụng.
“Nhiếp chính…” La Duy nói: “Hiện tại triều đình còn có binh để phái đi không?”
Tạ Ngữ nhìn Vương thượng thư, vấn đề này, Binh bộ thượng thư hẳn là biết rõ.
Vương thượng thư chìa hai tay nhìn Tạ Ngữ: “Hiện tại nơi này chỉ có bốn người chúng ta, cho nên ta cũng không phải gạt cái gì, trong triều hiện tại không có binh để phái đi, kể cả những người đang viễn chinh cũng không đủ hai đại đội.”
La Duy nói: “Nhưng bây giờ không đủ quân tinh nhuệ, tân binh sao có thể đi đánh giặc?”
“Điều động từ các nơi thì sao?” Tạ Ngữ nói.
“Điều động binh lực cần thời gian.” La Duy nói: “Bệ hạ có thể đợi chúng ta bao lâu?”
Trữ Phi vội đáp: “Bọn họ có thể chống được đến mùa xuân năm sau, Vân Khởi, ngươi có thời gian ba tháng.”
“Chỗ đó còn có bát súp.” La Duy chỉ bàn trà bên cạnh Trữ Phi: “Huynh uống một bát đi.”
Tạ Ngữ vội vã hỏi La Duy: “Ngươi có tính toán gì không?”
“Cả hai người cũng ngồi xuống đi.” La Duy nói với Tạ Ngữ và Vương thượng thư: “Sốt ruột có thể tìm ra biện pháp sao? Bình tĩnh rồi suy nghĩ xem, chủ ý đều là do con người, Đại Chu ta sao có thể mất đi chỉ vì Dương Nguyên Tố?”
Tạ Ngữ ngồi cạnh Trữ Phi, tự rót một chén trà để bản thân bình tĩnh lại.
Thư phòng rơi vào im lặng.
Đến tận khi Triệu Phúc vọt vào thư phòng, bầu không khí ấy mới bị phá tan: “Vương gia!”.
La Duy đau đầu, Triệu Phúc này… ngày xưa ở bên Hưng Võ đế, gã là một người bất động thanh sắc, sao từ khi đến đây lại thường xuyên la to là sao?
“Lại xảy ra chuyện gì?” Tạ Ngữ thấy Triệu Phúc toàn thân run run liền hỏi.
“Vương gia, không hay rồi!” Triệu Phúc hoang mang nói: “Thường Lăng làm phản!”
Cái này mới khiến La Duy có một chút tinh thần: “Thường Lăng làm phản? Sao ngươi biết?”
“Gã… gã mang binh đánh vào cửa Nam!” Triệu Phúc dường như sắp khóc.
“Ngươi nói Thường Lăng mang binh tấn công hoàng cung?!” Vương thượng thư ngồi không yên, đứng bật dậy hỏi.
“Đúng vậy!” Triệu Phúc trả lời Vương thượng thư, nhưng ánh mắt lại chỉ nhìn chằm chằm La Duy: “Vương gia, có cần nô tài bảo vệ ngài ra khỏi hoàng cung từ cửa Bắc không?”
La Duy xác định Triệu Phúc đã mụ mị, chạy ra từ cửa Bắc, lại để gã bảo vệ, thà rằng nhảy thẳng xuống hồ Ngự Tâm, sớm chết sớm đầu thai cho lành.“Ngươi đừng sợ, cửa cung không đễ phá thế đâu.” La Duy nói với Triệu Phúc: “Ngươi biết Thường Lăng lần này mang theo bao nhiêu người đến không?”
“Không biết ạ.” Triệu Phúc đáp: “Mấy ngàn hoặc hơn vạn, nô tài chỉ nghe nói, ngoài cửa cung người đông nghìn nghịt!”
La Duy chớp mắt: “Không có bao nhiêu người, binh trong tay gã cũng đủ nhiều, có lẽ là không chỉ đánh cửa Nam đâu.”
Trữ Phi lúc này đứng lên, rửa mặt, chỉnh lại tóc tai, sau khi uống hai bát súp, tinh thần y đã khá lên nhiều: “Ta đến cửa Nam xem sao.” Y nói với La Duy: “Thường Lăng võ nghệ tuy cũng cao, nhưng không đến nỗi ta không thể đánh bại.”
“Huynh không phiền gì chứ?” La Duy hỏi.
“Đã nghỉ ngơi đủ rồi.” Trữ Phi nhìn hai đĩa điểm tâm trên bàn La Duy, y không khách khí, đi tới cầm một cái bánh bỏ vào miệng.
“Huynh đi cũng tốt.” La Duy rót một cốc nước cho Trữ Phi: “Triệu Hạc Niên, Triệu đại tướng quân đã ra khỏi cung tìm thuộc hạ cũ, nếu ông biết Thường Lăng mang binh tấn công hoàng cung, chắc chắn sẽ đến cứu. Tử Chu, huynh chỉ cần bảo vệ cửa cung là đủ, đừng ra ngoài nghênh địch.”
Khi La Duy nói chuyện, Trữ Phi đã ăn hết một đĩa điểm tâm, gật đầu: “Ta biết rồi.”
“Ta đi với ngươi.” Tạ Ngữ lúc này cũng đứng dậy.
La Duy hỏi: “Huynh đi thì làm được cái gì?”
“Ta mang chiếu thư của bệ hạ đến.” Tạ Ngữ nói: “Nếu nay trong triều có ngươi nhiếp chính, ta phải để người trong thiên hạ biết chuyện này. Thường Lăng tấn công hoàng cung, chính là hướng về ngươi, ta không thể khiến mọi người nghĩ ngươi là nịnh thần, nghĩ bọn họ và Thường Lăng vì nước trừ hại được!”
“Như vậy có tác dụng chứ?” La Duy hỏi.
“Ngươi hãy đồng ý điều này, chỉ cần bọn họ không đi theo Thường Lăng, ngươi hãy cho bọn họ vô tội.” Tạ Ngữ nói: “Như vậy là được.”
“Vâng.” La Duy nói: “Đệ đồng ý.”
“Tử Chu, chúng ta đi thôi.” Tạ Ngữ nói với Trữ Phi đang bốc đĩa điểm tâm còn lại.
Trữ Phi tháo thanh kiếm bên hông xuống, đặt trên bàn La Duy: “Đây là Thượng Phương bảo kiếm bệ hạ đưa cho ngươi, có nó, ngươi muốn giết ai cũng được.”
Truyện khác cùng thể loại
12 chương
7 chương
60 chương
7 chương
30 chương
122 chương