“Con nghĩ Liễu thị Thái Hậu nhất định sẽ nổi điên!” La Duy cười to một trận, sắc mặt xám như tro tàn, y sống lại một kiếp, không ngờ Long Tường lại có kết cục thế này. “Một kẻ ở thâm cung…” Triệu Hạc Niên nói một câu đại bất kính: “Điên thì cứ điên đi.” “Triệu bá phụ.” La Duy nói: “Con nghĩ người nên ra tay trước.” Triệu Hạc Niên còn chưa kịp nói gì, Tạ Ngữ đã lớn tiếng hỏi La Duy: “Ngươi muốn làm gì?” “Quan hệ giữa Liễu thị Thái Hậu và Thường Lăng luôn luôn chặt chẽ.” La Duy lạnh nhạt: “Huynh nghĩ đệ có thể không đề phòng chúng liên thủ hay sao?” “Vân Khởi.” Tạ Ngữ nói: “Hiện tại người trong triều đã hoảng sợ lắm rồi, ngươi đừng động đến Thường Lăng, không phải như thế sẽ thêm phiền sao?” “Có Triệu bá phụ ở đây…” La Duy nói: “Sẽ không xảy ra đại loạn đâu, đệ phải bắt được Thường Lăng, trong quân Triệu bá phụ đương nhiên sẽ an bài.” “Vân Khởi!” “Đệ đồng ý với huynh sẽ không rối loạn triều chính.” La Duy khoát tay chặn lời Tạ Ngữ: “Đệ sẽ giữ lời.” Triệu Hạc Niên hỏi: “Ngươi muốn ta ra tay lúc nào?” “Triệu bá phụ cứ đi gặp các thuộc hạ cũ của mình là được ạ.” La Duy chỉ như vậy không lâu, rồi cũng lấy lại bình tĩnh: “Thường Lăng không thể giữ được.” “Vậy Liễu thị Thái Hậu thì sao?” Tạ Ngữ rơi vào đường cùng, hỏi La Duy. “Đệ sẽ dẫn binh đến tìm bà ta.” La Duy đáp. “Mang binh?” Tạ Ngữ kêu lên: “Ngươi có binh từ lúc nào?” “À, cũng không thể nói là binh…” La Duy nói: “Là nha dịch Hình bộ. Binh bộ làm mất chiến báo, tất nhiên đệ phải đi lục soát rồi.” “Ngươi điên à?” Tạ Ngữ nói: “Đó là điện Hưởng Niên, sao người ngoài có thể đi vào chứ? Hơn nữa, sao ngươi dám chắc Liễu thị Thái Hậu còn giữ chiến báo này?” “Cao Thù là kẻ ngốc sao? Không biết chiến báo vào kinh, cũng không biết nó sẽ được ghi lại trong dánh sách của quan gác cổng thành?” La Duy nói: “Ngày ấy sau khi y vào cung, cung cấm liền canh gác thêm nghiêm ngặt, cho dù Cao Thù muốn vào cung cũng không có cơ hội.” Vương thượng thư nói: “Ý ngươi là, chúng chỉ định giữ chiến báo vài ngày?” “Nếu là đệ, đệ sẽ làm như vậy.” La Duy cười lạnh: “Để hại nhị ca ta, ngay cả việc làm hỏng cơ hội chiến đấu các ngươi cũng không để ý, quả thật không sợ Đại Chu mất nước mà!” Tạ Ngữ nghĩ như thế nào cũng thấy bất khả thi, đoạt binh quyền của Thường Lăng, thượng đô nhất định sinh loạn, không chỉ là thượng đô, mà có lẽ toàn bộ kinh thành sẽ đều sinh loạn, sau đó, trong triều lại động đao thương, không biết chừng sẽ tự chôn vùi tổ quốc. “Cứ như vậy đi!” Triệu Hạc Niên vỗ mạnh bàn trà: “Tiểu Duy nói cũng đúng, lỡ Liễu nữ nhân và tiểu tử Thường gia cấu kết gì sao? Ta đi tìm người đã!” La Duy nói: “Liệu có chuyện gì khó xử không ạ?” Triệu Hạc Niên khoát tay: “Ta có tìm cũng phải tìm những người có giao tình, Tiểu Duy ngươi cứ yên tâm đi, Triệu bá phụ của ngươi tuy già rồi nhưng đầu óc còn minh mẫn lắm.” “Vân Khởi.” Tạ Ngữ như cầu xin La Duy: “Ngươi ngẫm lại đi, làm như vậy, không chừng kẻ cười cuối cùng lại là Tư Mã Thanh Sa đấy!” “Minh Viễn.” La Duy nói với Tạ Ngữ: “Huynh đừng quên, đại điện hạ là do Thường thị sinh ra.” “Điều đó không có khả năng.” Tạ Ngữ nói: “Bệ hạ là con đẻ Liễu thị Thái Hậu, chẳng lẽ bà ta sẽ phản bệ hạ sao?” “Cái gì mà con đẻ hay con nuôi?” La Duy bật cười: “Bệ hạ luôn luôn chỉ gọi bà ta là mẫu phi.” Tạ Ngữ không dễ dàng rơi vào bẫy của La Duy, hắn trầm ngâm một lúc rồi hỏi: “Vân Khởi, cứ cho là ngươi nói đúng hết, ta chỉ hỏi ngươi, nếu ngươi đoạt được binh quyền của Thường Lăng, ngươi sẽ không làm phản chứ?” La Duy bình tĩnh nhìn Tạ Ngữ, lần đầu tiên phát hiện, Tạ Ngữ cũng là có thể là người kéo chân y. “Ta biết ngươi hận Thường gia.” Tạ Ngữ tận tình khuyên bảo La Duy: “Nhưng hiện tại không phải lúc, ngươi cứ xem động tĩnh của Liễu thị Thái Hậu rồi hãy quyết định.” “Đến lúc đó sẽ chậm mất.” “Đóng chặt cửa cung, Liễu thị Thái Hậu sao có thể liên hệ với bên ngoài?” “Đóng cửa cung? Huynh cho rằng đóng cửa cung thì người bên trong sẽ không truyền tin ra được chắc?” Triệu Hạc Niên nghe La Duy cãi nhau với Tạ Ngữ, nhìn về phía Vương thượng thư, phát hiện ông già họ Vương cũng nhìn mình, đầy vẻ bất đắc dĩ. “Vương gia!” Ngay khi La Duy và Tạ Ngữ cãi nhau đến nỗi sắp trở mặt, thì Triệu Phúc hoang mang rối loạn chạy vào: “Vương gia, không hay rồi.” “Làm sao?” La Duy tức giận hỏi, cả ngày hôm nay tâm trạng y đều không vui. “Dụ vương gia chết rồi!” Giọng Triệu Phúc trở nên méo mó. Tạ Ngữ lập tức đứng lên, tin Long Tường qua đời vừa mới đến, tại sao mấy người trong cung này đã biết rồi? “Triệu bá phụ mau ra khỏi cung đi ạ.” La Duy lập tức nói với Triệu Hạc Niên: “Chất nhi ở trong cung hoàn toàn trông cậy vào người.” Triệu Hạc Niên còn chưa kịp nói gì, Long Thập đã chạy vào nói: “Vương gia, Liễu thị Thái Hậu đến điện Duyên Niên của Thái Hậu nương nương!” “Ngươi mau đi đi.” La Duy lập tức lạnh lùng nói: “Mang đại điện hạ đến đây cho ta!” “Ngươi!” Tạ Ngữ nói: “Ngươi đón đại điện hạ tới làm cái gì?” “Bà ta muốn báo thù thì có thể tới tìm đệ, đến điện Duyên Niên trước chỉ có thể là vì đại điện hạ!” La Duy nói. Long Thập lập tức chạy ra ngoài. Triệu Hạc Niên lúc này mới cảm nhận được không khí khẩn trương, đứng dậy nói: “Ta ra cung tìm người, Tiểu Duy, ngươi ở đây một mình không sao chứ?” “Con sẽ chịu được qua tối nay.” La Duy cũng đứng dậy nói. “Vậy…” Triệu Hạc Niên nói: “Chuyện Thường Lăng ngươi muốn xử trí như thế nào?” “Bắt lại, đừng làm hại tính mạng gã.” La Duy nói: “Chỉ cần bắt một mình gã thôi ạ.” “Được.” Triệu Hạc Niên đồng ý: “Ta biết rõ khả năng của tiểu tử Thường gia mà.” Nhìn Triệu Hạc Niên đi ra ngoài, Tạ Ngữ định gọi lại, nhưng cuối cùng vẫn lặng im. Triệu đại tướng quân hiển nhiên càng nghe lời La Duy. “Vương bá phụ.” La Duy lúc này lại nói với Vương thượng thư: “Người mau về Binh bộ trông chừng đi ạ.” “Ngươi muốn Binh bộ nghe lời ngươi nói sao?” Tạ Ngữ hỏi La Duy. “Sao nào?” La Duy dường như nóng nảy, trừng mắt nhìn Tạ Ngữ: “Huynh không nghĩ lại xem, nếu bệ hạ biết Dụ vương bị chính mẫu thân mình hại chết, huynh nghĩ Liễu thị Thái Hậu sẽ có kết cục gì? Quốc có quốc pháp, gia có gia quy, Liễu thị Thái Hậu giấu chiến báo, lại sẽ là tội danh gì? Nếu đệ là bà ta, đệ cũng sẽ liều chết chối tội.” Vương thượng thư lúc này chắp tay trước La Duy: “Vương gia, hạ quan sẽ về Binh bộ.” Vương thượng thư hiểu rõ, ông nên về Binh bộ thì hơn, chắc chắn sắp tới trong cung sẽ đại loạn, ông không quan tâm quá trình ra sao, chỉ cần cuối cùng chiến thắng là được. Tạ Ngữ ngồi lại trong thư phòng La Duy, như bây giờ, cho dù hắn muốn đi, sợ là La Duy cũng không yên tâm để hắn đi. La Duy lập tức viết một phong thư, lệnh Long Thập Nhất ra khỏi cung giao cho Tưởng thượng thư của Hình bộ. Long Thập ôm Long Tiêu trở về, tiểu hoàng tử ngủ trong lòng Long Thập, vốn chưa hề tỉnh. “Hôm nay ngươi hãy trông chừng nó.” La Duy không thèm liếc nhìn Long Tiêu một cái nào: “Đừng cho ai tiếp cận.” Long Thập nói: “Liễu thị Thái Hậu đang ở điện Duyên Niên.” “Mặc kệ bà ta.” La Duy lạnh lùng: “Không tìm thấy người, chẳng lẽ bà ta dám giết Thái Hậu hay sao?”