Thường thị diệt môn, mặc kệ Thường Lăng và Thường thị hoàng hậu bi thương như thế nào, không lâu sau đã thành câu chuyện trà dư tửu hậu của dân chúng Đại Chu, khiến Thường Lăng chân chính cảm nhận được cái gì gọi là thân giả vưu bi thương, tha nhân cụ dĩ ca. (Người thân càng bi thương, người ngoài càng có chuyện vui để kể) La Duy kiên nhẫn chờ xem bước tiếp theo Thường Lăng muốn làm gì, mồi đã buông, Thường Lăng cũng mắc câu rồi. Cái La Duy muốn không phải cái chết của cả Thường thị, y chỉ muốn Thường Lăng vì mạng sống mà phản bội chủ tử Long Huyền, rơi vào kết cục giống Tê Nguyên Liễu thị, thân bại danh liệt, toàn tộc hủy diệt. Đương nhiên, La Duy cũng có tâm tình chờ đợi, chờ xem Long Huyền vợ con ly tán, Thường thị Thụy Vân kiếp này tuy không thể giúp con trai lên kế vị, nhưng cũng là một người vợ hiền hậu, hậu cung kiếp trước không có nữ tử được tiếng là hiền hậu này, La Duy muốn xem hậu cung Bình Chương triều sẽ trở nên như thế nào đây. Nhưng La Duy không ngờ Thường Lăng sau khi ra khỏi cung lại như mai danh ẩn tích, không có động tĩnh gì. Biểu hiện của Thường Lăng khiến La Duy buồn bực, Thường Lăng như vậy, chẳng phải phí công y suy tính rồi hay sao? “Vân Khởi.” Tạ Ngữ cả người ướt sũng đi vào thư phòng La Duy, vừa phủi bọt nước trên người vừa gọi y một tiếng. La Duy đang ngồi tự chơi cờ, liếc nhìn Tạ Ngữ rồi nói: “Bên ngoài mưa ạ?” Tạ Ngữ thổi hơi làm ấm tay mình, nhìn quanh thư phòng La Duy, ở đây cũng có lò sưởi rồi. “Lại đây ngồi đi.” La Duy đặt quân cờ trong tay xuống, thấy Tạ Ngữ vẫn đứng ỳ ra, liền gọi hắn. “Mùa đông năm nay có khi lạnh hơn cả năm ngoái.” Tạ Ngữ ngồi xuống phía đối diện bàn cờ, cầm lấy quân đen, đặt xuống một nước cờ: “Ngươi có vẻ nhàn nhã quá nhỉ.” La Duy đặt một quân cờ trắng: “Tuyết vẫn chưa rơi, bên ngoài lạnh bao nhiêu được?” Đối với người cả ngày chỉ ngồi cạnh lò sưởi, Tạ Ngữ cảm thấy mình chẳng có cách nào tả cho La Duy về cái rét năm nay ở Đại Chu: “Tuyết rơi, trời sẽ càng lạnh.” Hắn nói với La Duy: “Ngươi phải cẩn thận đấy, đừng để bị cảm lạnh.” La Duy chăm chú nhìn bàn cờ: “Sao huynh lại đến tay không thế? Vẫn chưa có chiến báo từ Bắc Yến sao?” “Không có.” Tạ Ngữ nói: “Ngươi có cảm thấy đây là chuyện tốt không?” Lúc này La Duy mới ngẩng đầu nhìn Tạ Ngữ: “Đã mấy ngày rồi ạ?” Tạ Ngữ hạ quân cờ đen trong tay: “Mười ngày.” “Mười ngày?” “Ừ.” La Duy nhíu mày, đặt quân cờ trắng ngăn chặn thế cờ đen của Tạ Ngữ: “Thời gian này hẳn là Bắc Yến sẽ có tuyết rơi, có lẽ bão tuyết gió mạnh, chiến báo không về kịp lúc.” “Đa số các đại thần đều nghĩ như vậy.” Tạ Ngữ nói: “Chỉ là ta có chút lo lắng.” “Mùa đông ở Bắc Yến khó đánh trận lắm.” La Duy nói: “Chỉ có thể tạm thời dựng trại, chờ mùa đông này qua đi.” “Ngươi chắc chắn Bắc Yến bây giờ tuyết đang ngập đường đi chứ?” “Đệ cũng ở Bắc Yến được vài năm, Bắc Yến dù mùa xuân vẫn có tuyết, huống hồ là mùa đông?” La Duy nói với Tạ Ngữ: “Huynh có thể bớt suy nghĩ được hay không? Chuyện tốt khéo cũng bị huynh nghĩ thành xấu mất.” Tạ Ngữ chỉ vào bàn cờ nói với La Duy: “Không phải ta nghĩ nhiều, Vân Khởi, nếu ngươi cứ tiếp tục không yên lòng, thì ván này ta sẽ thắng đấy.” “Vương gia.” Long Thập chạy vào, lớn tiếng nói với La Duy: “Bên ngoài tuyết rơi kìa.” “Lại tuyết rơi.” La Duy than thở: “Tuyết chết tiệt!” “Ngươi nói cái gì?” Tạ Ngữ hỏi. “Không có gì.” La Duy nói: “Huynh thấy ván cờ này đệ sẽ thua à?” Tạ Ngữ nhìn bàn cờ: “Ta không nhìn ra ngươi có cách nào thắng được ta.” Long Thập đi đến trước bàn cờ. “Thập.” La Duy vừa nghĩ nước cờ vừa nói với Long Thập: “Nếu đống tuyết chết tiệt này tích tụ, ngươi nhớ phải dọn sạch cho ta đấy.” Long Thập nói: “Vương gia, sao người lại ghét tuyết đến thế?” “Đời này ta ghét nhất là tuyết đấy.” La Duy đáp. Tạ Ngữ và Long Thập liếc mắt nhìn nhau, không lâu sau, La Duy lại nói ba tiếng tuyết chết tiệt, xem ra y thực sự ghét trời đổ tuyết. “Tuyết chết tiệt!” Lúc này Long Huyền cũng nhìn đầy trời tuyết bay trước doanh trướng, nhịn không được mắng một câu. “Bệ hạ.” Phúc Lai vẻ mặt cầu xin nói: “Ngài hãy vào trướng đi ạ, trên người ngài có thương tích, thái y nói ngài không thể chịu lạnh!” “Biến!” Long Huyền đẩy Phúc Lai đang dìu mình ra thật xa: “Ngươi cũng muốn quản trẫm à?!” “Nô tài không dám!” Phúc Lai liền quỳ trên mặt đất cầu xin tha thứ: “Xin bệ hạ thứ tội.” Khi La Khải đi tới, thấy Long Huyền đứng ở trước trướng, liền vội vã lại gần: “Bệ hạ, sao ngài lại ra đây?” Long Huyền nhìn thấy La Khải, không nổi giận nữa, chỉ ngẩng đầu nhìn ngập trời tuyết đổ. La Khải do dự một chút, rồi vươn tay đỡ Long Huyền: “Bệ hạ, cứ vào trướng đi đã.” “Thế Nghi.” Long Huyền nói: “Ngươi nói lúc nào tuyết mới ngừng rơi?” La Khải dìu Long Huyền vào bên trong: “Thần nhìn thời tiết hôm nay, có lẽ tuyết sẽ không ngừng rơi ngay được.” Long Huyền được La Khải đỡ về giường, khi nằm xuống, bởi vì chạm vào vết thương trước ngực và trên lưng, động tác ngừng một lúc mới có thể nằm xuống. Long Huyền nằm xuống rồi, La Khải mới nói: “Thần cảm thấy tuyết không ngừng mới tốt, như vậy Bắc Yến và Đông Thương mới không thể tấn công, quân ta có cơ hội nghỉ ngơi thêm vài ngày.” Long Huyền hít thở nặng nhọc. La Khải hỏi: “Bệ hạ không thoải mái? Có cần gọi thái y không?” Long Huyền lắc đầu, trầm mặc một lúc rồi nói với La Khải: “Vân Khởi bảo ta nên cẩn thận với Dương Nguyên Tố này, không ngờ lời y lại thành sự thật.” La Khải cúi đầu, hắn không có lời nào để nói. Nửa tháng trước, Dương Nguyên Tố của Đông Thương và Long Huyền ước định, chia làm hai nhánh quân trái phải, tấn công giáp lá cà phủ Tấn Châu của Bắc Yến. Không ngờ vào lúc Chu quân toàn lực tấn công thành, thì quân Đông Thương đột nhiên quay đầu tấn công Chu quân, quân Bắc Yến trong thành lao ra, hai bên hợp lực, vây kín Chu quân dưới thành Tấn Châu. Long Huyền lúc ấy xả thân chém giết, bị chém hơn mười nhát, nếu không có Trữ Phi mang quân liều chết phá vòng vây của quân Đông Thương, thì ngày đó Long Huyền và toàn quân đã bị tiêu diệt dưới thành Tấn Châu rồi. Chu quân gấp gáp rút lui, chạy đến tận bãi Hoán Khê mới có thể ngừng lại. Liên quân Yến Thương vốn định nhất cổ tác khí (gióng một tiếng trống làm tinh thần hăng hái thêm), đột kích giết Long Huyền ngay tại bãi Hoán Khê cạn nước sông mà khô thành lục địa này, chỉ là lúc này Bắc Yến bắt đầu mùa đông, một đêm tuyết đổ, tuyết chắn lối đi, hai bên mới rơi vào thế giằng co tại bãi Hoán Khê. Tuyết đã rơi liên tục nửa tháng mà vẫn chưa có dấu hiệu ngừng, Long Huyền thậm chí đã hoài nghi, liệu rằng hắn có bị chôn vùi trong tuyết nơi Bắc Yến?