Trọng Sinh Chi Nghiệt Nô Ngược Bạo Quân
Chương 416
(Thân bất do kỷ: Con người ta nhiều khi phải làm hoặc không thể làm những chuyện mà không phải do lòng muốn hay bản thân của họ không thể tự kiềm chế được để duy trì kỷ luật, oai nghiêm, tiền bạc hay bí mật.)
Nhìn lệnh bài không thể giúp Thường Lăng nói ra hung thủ là ai, nhưng ít nhất cũng làm gã tin rằng thật sự có một cái lệnh bài như vậy.
Tạ Ngữ lo lắng nhìn Thường Lăng: “Quốc cữu gia, hiện tại chưa thể khẳng định điều gì, ngài đừng nghĩ quá nhiều, hãy kiên nhẫn, cho Hình bộ một chút thời gian, để họ điều tra rõ ngọn ngành.”
“Hình rồng này…” Thường Lăng lại hỏi Tạ Ngữ: “Ngươi cảm thấy nó có ý nghĩa gì?”
“Có lẽ nó chỉ là một cái lệnh bài bình thường thôi.” Tạ Ngữ nói: “Không có bất cứ ý nghĩa gì cả.”
Thường Lăng đáp lại: “Là như vậy à.”
“Quốc cữu gia?” Tạ Ngữ thấy Thường Lăng định đi, vội đứng dậy đuổi theo gã: “Bây giờ ngài đừng suy nghĩ bậy bạ.”
“Sao ngươi biết ta suy nghĩ bậy bạ chứ?” Thường Lăng dừng lại hỏi Tạ Ngữ.
Tạ Ngữ nói: “Có rồng, không nhất định là liên quan đến hoàng gia, đây chỉ là một cái lệnh bài, chỉ cần một nghệ nhân điêu khắc đủ lành nghề là sẽ có thể làm được, ngài nghĩ nhiều cũng vô dụng.”
Thường Lăng đứng im hồi lâu mới hỏi Tạ Ngữ: “Tạ đại nhân quả nhiên kiến thức phi phàm, Thường Lăng thụ giáo.”
Lần này Thường Lăng đi rất nhanh, Tạ Ngữ không ngăn lại được, trong lòng hắn lại bắt đầu xoay chuyển… La Duy! Rõ ràng đã đồng ý với hắn sẽ không làm loạn triều chính, bây giờ đang lúc chiến tranh, La Duy làm như vậy mà dám nói là không loạn triều chính hay sao?
Thường Lăng ra khỏi Thượng Thư tỉnh, liền đến trước cửa hoàng cung, trực tiếp nói với tướng quân thủ vệ rằng gã muốn gặp Cẩm vương.
Chuyện trong cung, tướng quân gác cổng cũng nghe được một ít, nghe Thường Lăng nói muốn gặp La Duy, liền vội vàng đi theo gã.
“Ngươi yên tâm.” Thường Lăng nói: “Để ta tự đi, ngươi sai người vào thông báo một tiếng là được.”
La Duy và Thường Lăng, tướng quân gác cổng chẳng dám đắc tội người nào, vội ra lệnh cho một giáo úy đến Y Cẩm viên bẩm báo với La Duy.
Thường Lăng đợi bên ngoài rất lâu.
Cuối cùng tướng quân gác cổng không nỡ nhìn nữa, nói với Thường Lăng: “Từ đây đến Y Cẩm viên đường xa, quốc cữu gia cố đợi thêm một lát.”
Thường Lăng không lên tiếng, lúc này gã cảm giác La Duy sẽ không chịu gặp gã, gã tìm đến đây là tự làm mình mất mặt rồi.
Ngay lúc Thường Lăng chuẩn bị rời đi, thì giáo úy kia chạy ra nói với gã: “Quốc cữu gia, Cẩm vương gia mời ngài tới.”
Thường Lăng không ngờ La Duy sẽ chịu gặp gã, thất thần bước vào cung.
Tướng quân canh cửa vội gọi Thường Lăng lại, chỉ vào thanh kiếm bên hông Thường Lăng: “Quốc cữu gia, đây là quy củ trong cung ạ.”
Thường Lăng tháo thanh kiếm bên hông, đặt vào tay tướng quân.
“Quốc cữu gia.” Tướng quân này hỏi Thường Lăng thêm một câu: “Ngài biết đường đến Y Cẩm viên không?”
Lúc này Thường Lăng mới nhớ, gã không biết đường tới Y Cẩm viên.
“Ngươi đưa quốc cữu gia đi đi.” Tướng quân lệnh cho giáo úy vừa rồi.
Giáo úy vội đi phía trước Thường Lăng dẫn đường.
Thường Lăng đi trên con đường dẫn tới Y Cẩm viên, hỏi giáo úy này: “Sao vừa rồi ngươi đi lâu vậy?”
Giáo úy vội trả lời: “Khi tiểu nhân đến, vương gia đang thay thuốc, tiểu nhân không dám làm phiền.”
La Duy gặp chuyện, sườn phải có thương tích, điều này Thường Lăng cũng biết. Cho dù Thường Lăng biết La Duy cố ý lấy cớ thay thuốc thì gã cũng chẳng thể nói gì.
Phong cảnh Thúy Đảo thật không tồi, chỉ là Thường Lăng lúc này không có tâm trạng thưởng thức phong cảnh, gã chỉ muốn mau chóng được nhìn thấy La Duy.
La Duy ngồi ở phòng khách, nhìn thấy Thường Lăng vào nhà cũng không đứng dậy đón chào, chỉ lạnh lùng hỏi: “Thường quốc cữu muốn gặp ta, thật khiến ta chấn động, quốc cữu lúc này hẳn là nên đi gặp hoàng hậu nương nương mới đúng.”
Thường Lăng vẫn hành lễ trước La Duy, gã không muốn trêu chọc người này, chỉ là có chuyện gã không thể không hỏi La Duy.
“Ngồi đi.” La Duy nhận lễ của Thường Lăng rồi phất tay chỉ cái ghế phía bên phải.
Triệu Phúc mang trà lên.
“Nói đi, chuyện gì?” La Duy hỏi Thường Lăng.
Thường Lăng nhìn những hạ nhân đứng trong phòng: “Vương gia, ta có thể nói riêng với ngài vài câu không?”
“Lui xuống hết đi.” La Duy ra lệnh.
Triệu Phúc dẫn người lui xuống.
“Bây giờ đã nói được chưa?” La Duy hỏi: “Ngươi tìm ta có chuyện gì?”
“Vương gia.” Thường Lăng nói: “Ta chỉ là người thân bất do kỷ.”
“Ta biết.” La Duy nói: “Có một số việc bản thân ngươi không thể làm chủ, vì việc này mà ngươi chạy tới tìm ta?”
“Chuyện của Thường thị, vương gia hẳn là đã biết?” Thường Lăng hỏi.
“Đã nghe nói, không ngờ Lĩnh Nam Thường thị là đương triều quốc thích lại gặp phải chuyện thế này.” La Duy không tỏ vẻ gì, lạnh lùng nói: “Việc này Hình bộ sẽ điều tra, quốc cữu gia hãy cho họ chút thời gian.”
Thường Lăng đứng dậy, đặt tờ giấy Tưởng thượng thư đưa cho gã xuống trước mắt La Duy: “Vương gia đã nhìn thấy thứ này chưa?”
La Duy nhìn lướt qua dấu in: “Đây là cái gì?”
“Ta chỉ muốn biết vương gia đã nhìn thấy thứ này hay chưa thôi.” Thường Lăng hỏi.
“Hình như là đồ trong cung.” La Duy nói: “Lệnh bài này không phải của ta, ngươi hỏi sai người rồi.”
“Ta muốn gặp hoàng hậu nương nương.” Thường Lăng nói: “Vương gia có thể cho phép hay không?”
“Hoàng hậu nương nương đang an thai.” La Duy nói: “Bây giờ ngươi đi gặp nàng, để hai huynh muội ôm nhau khóc lóc?”
“Vương gia có thể cho phép không?”
“Hoàng thái hậu nương nương đã có ý chỉ, hiện tại người trong cung cũng không thể quấy rầy hoàng hậu nương nương, quốc cữu gia hãy chờ vài ngày nữa đi.”
“Ta nên tìm ai để xin phép đây?” Thường Lăng nói: “Vương gia muốn ta đi hỏi Hoàng thái hậu nương nương sao?”
Lúc này La Duy mới cầm tờ giấy kia lên: “Hình rồng năm vuốt này chỉ có Hoàng đế mới được sử dụng, là vật của đế vương.”
Thường Lăng liền nói: “Vậy cụ thể đây là lệnh bài gì?”
La Duy đáp: “Cái này ngươi chờ bệ hạ về mà hỏi, ta làm sao biết được?”
“Vương gia trước đây đã từng làm bạn bên vua.” Thường Lăng nói: “Hẳn là vương gia có thể nhận ra thứ này, mong vương gia chỉ giáo.”
“Vì sao ta phải nói cho ngươi?” La Duy cười lạnh, ném tờ giấy vào người Thường Lăng: “Nếu quốc cữu gia không có chuyện gì khác, thì mời quay trở về.”
“Bên trên có khắc chữ.” Thường Lăng đứng bất động.
La Duy đáp lời: “Ta có nhìn thấy, làm sao?”
“Không phải vương gia từng bị thống lĩnh Long kỵ vệ – Long Nhất gây thương tích sao?”
“Sao ngươi lại nhắc đến việc này?” La Duy sửng sốt, lấy lại tờ giấy trong tay Thường Lăng nhìn thật kỹ.
Thường Lăng cũng không giục La Duy, chỉ đứng bên cạnh chờ.
“Thập Nhị, ngươi vào đây.” La Duy gọi.
Một lát sau, Long Thập Nhị đã đứng trước mặt La Duy và Thường Lăng.
“Ngươi xem này.” La Duy đưa tờ giấy cho Thập Nhị: “Đây có phải là lệnh bài của Long kỵ vệ không?”
Long Thập Nhị thoáng nhìn dấu in trên giấy: “Vương gia, đây là lệnh bài của Long Nhất.”
La Duy lại nói: “Ngươi nhìn kỹ xem, không được sai sót.”
Long Thập Nhị nhìn lại rồi nói: “Đúng là của Long Nhất ạ, đã bắt được Long Nhất sao?”
La Duy liền hỏi Thường Lăng: “Các ngươi đã bắt được Long Nhất rồi à?”
Truyện khác cùng thể loại
12 chương
7 chương
60 chương
7 chương
30 chương
122 chương