Thông báo La Duy đến chưa được truyền vào, Long Huyền đã nghe tiếng La Duy cầu kiến, trong lòng lại bùng lên lửa giận, y vẫn còn bị thương, chạy đến đây làm gì? Y vẫn để năm Long kỵ vệ kia vào mắt? Hắn chạm vào một chút cũng không được ư? “Bệ hạ?” Đại thái giám vào thông bẩm cho La Duy không dám ngẩng đầu lên, đợi một lúc không thấy Long Huyền nói gì, đành phải gọi Long Huyền một tiếng. Long Huyền nặng nề thở dài, đứng lên nói với chúng thần nghị chính: “Các ngươi chờ trẫm một chút.” Nói rồi, Long Huyền bước xuống bậc ngọc, đi ra ngoài. Thấy Long Huyền tự ra ngoài gặp La Duy, quần thần trong điện ngoài mặt không tỏ vẻ gì, nhưng trong lòng có đủ loại suy nghĩ. Tạ Ngữ chợt lóe nét u sầu, nhưng chỉ cúi đầu đứng đó, giờ đây hắn không được phép nghĩ nhiều. Khi La Duy nhìn thấy Long Huyền ra khỏi điện thì chợt sửng sốt, y không ngờ Long Huyền lại tự bước ra. “Bây giờ ngươi có thể xuống giường rồi?” Nhìn thấy La Duy đứng chờ mình, sắc mặt Long Huyền càng trở nên khó coi, chưa tới trước mặt La Duy đã nói: “Có chuyện gì mà ngươi phải tự đến đây?” La Duy định hành lễ với Long Huyền. “Đủ rồi.” Long Huyền đi nhanh đến trước mặt La Duy, đặt tay lên vai y, để y không có cách nào hành lễ với mình: “Miệng vết thương đã khép chưa?” Hắn hỏi: “Không đau nữa chứ?” Ngụy thái y và Triệu Phúc lúc này đều buông tay lui xuống, nhìn vào mắt Long Huyền, họ đều thấy có gì đó khiếp sợ. “Ta không thể tới đây à?” La Duy hỏi Long Huyền: “Không được phép tới thì ta đi.” “Ngươi!” Long Huyền nén cơn giận: “Ngươi đến có chuyện gì?” “Ta đến đưa đám Long Thập về.” La Duy nói: “Không quấy rầy ngươi thảo luận chính sự đâu.” “Ngươi nghĩ ta sẽ làm gì chúng?” Long Huyền hỏi: “Sao ngươi không chịu tin lời ta?” “Họ là những người hầu hạ ta.” Mang theo chút tức giận, lời nói của La Duy trở nên lãnh đạm: “Cho dù phải phạt quỳ, thì cũng không nên quỳ ở điện Trường Minh, về Y Cẩm viên quỳ cũng được mà.” “Long Nhất chạy trốn rồi!” Long Huyền nói. “Tai họa lưu lại ngàn năm.” Lúc này trên mặt La Duy mới có chút tức giận: “Hắn có thể chạy đi đâu chứ?” “Ta đã lệnh cho nha phủ các nơi truy nã.” Long Huyền nói: “Ngươi đừng tức giận vì hắn, trên người có thương tích, phải chịu khó dưỡng thương, ta nhất định sẽ bắt được hắn!” “Biển người mờ mịt…” La Duy dường như muốn nói, biển người mờ mịt, muốn bắt một người nào có đơn giản như vậy, nhưng sau khi hít sâu một hơi, y lại nói: “Thôi được rồi, đám Long Thập đâu? Có thể về Y Cẩm viên với ta chứ?” “Hãy bình thân.” Long Huyền nói với năm người Long Thập. Năm người Long Thập vội vã tạ ơn rồi đứng dậy, họ đã quỳ từ sáng sớm, đến bây giờ chân đã tê rần. “Ta về đây.” La Duy thấy Long Huyền khai ân với năm người Long Thập, đạt được mục đích rồi, liền không muốn đứng đây nói chuyện với Long Huyền nữa. “Nếu không phải ngươi đang bị thương, thì ta rất muốn để ngươi vào điện nghe một chút chính sự.” Long Huyền đỡ La Duy lên kiệu, khẽ nói: “Buổi tối ta lại đến thăm ngươi.” La Duy định nói với Long Huyền rằng ngươi không cần tới, nhưng khi nhìn thấy Long Tường, lời sắp ra khỏi miệng lại bị nuốt trở vào. “Ngươi đến có chuyện gì?” Long Huyền nhìn thấy Long Tường, theo bản năng đứng chắn trước La Duy. Long Tường vốn định đưa Long Tiêu đến điện Duyên Niên rồi mới đến gặp Long Huyền, nhưng hắn đưa Long Tiêu đi chưa được bao xa thì không nhịn được mà sai thái giám đưa Long Tiêu về, rồi chạy đến gặp Long Huyền, lúc này đây vô luận như thế nào, hoàng huynh cũng phải cho hắn một lời giải thích. “Bệ hạ.” Long Tường quỳ xuống hành lễ với Long Huyền. “Hãy bình thân.” Long Huyền chờ Long Tường hành lễ xong liền nói: “Ngươi tìm trẫm có chuyện gì?” Long Huyền nói bình thân, Long Tường vẫn quỳ trên mặt đất không đứng dậy. “Ngươi làm sao vậy?” Long Huyền kỳ quái nói: “Hôm nay sao lại biết lễ nghi đến thế?” La Duy biết Long Tường định cầu xin Long Huyền cái gì, nhỏ giọng nói: “Bệ hạ, thần đệ về trước, ngài và Dụ vương gia từ từ nói chuyện.” Long Huyền xoay người định đỡ La Duy ngồi vào kiệu, Long Tường và La Duy, này người này tốt nhất không nên chạm mặt nhau. “Bệ hạ.” Long Tường lên tiếng: “Thần đệ tới xin ý chỉ.” Long Huyền nói: “Ngươi xin ý chỉ gì?” “Thần đệ xin được ra chiến trường Nam Chiếu.” Long Tường lớn tiếng. Long Huyền không ngờ Long Tường lại muốn ra chiến trường: “Việc này trẫm tự có an bài, ngươi đừng làm loạn.” Hắn nhìn Long Tường nói: “Đến thăm mẫu phi rồi hồi phủ đi.” Long Tường mạnh mẽ ngẩng đầu, La Duy ở phía sau Long Huyền mặt đầy vẻ châm biếm. “Còn quỳ làm cái gì?” Long Huyền nói: “Ngươi mau bình thân rồi lui ra đi.” “Hoàng huynh!” Long Tường gọi Long Huyền thật to: “Trong lòng huynh, có phải đệ chỉ là một kẻ vô năng không?!” “Ngươi nói hươu nói vượn cái gì thế?” Long Huyền trầm mặt: “Ngươi định quậy trẫm đấy à?!” “Vừa rồi trên đường đến điện Trường Minh…” La Duy lúc này mới lên tiếng: “Ta gặp Dụ vương gia và đại điện hạ, chúng ta có nói mấy câu.” Long Huyền quay đầu, nhìn La Duy hỏi: “Các ngươi đã nói gì?” “Chỉ nói đến Thường quốc cữu mà thôi.” La Duy nói: “Đều là đại tướng quân, thế nhưng Dụ vương gia vẫn kém một chút tư cách so với Thường quốc cữu thì phải.” “La Duy!” Long Tường nhìn La Duy nói: “Ta không phải kẻ không dám ra chiến trường!” “Ta nghe thấy rồi.” La Duy nói: “Ngươi muốn đi đánh Nam Chiếu?” “Không sai.” Long Tường nói: “Ta sẽ cho ngươi biết ta là người như thế nào.” “Ngươi đang giận dỗi ta à?” La Duy cười: “Chỉ vì ta nói ngươi chưa từng đánh giặc, ngươi đã muốn chạy ra chiến trường? Dụ vương gia, chiến tranh không phải trò đùa, ngươi đừng lấy chiến tranh ra để đánh cược!” “Ta đi Nam Chiếu là chinh chiến vì nước, ta đánh cược thì được cái gì?” Long Tường cả giận: “La Duy, đừng vòng vo nữa, có gì ngươi cứ nói thẳng đi.” “Được.” La Duy nói: “Vậy ta nói thẳng, Dụ vương, ngươi cho rằng chiến tranh là cái gì? Một thân vương đòi đi Nam Chiếu, bệ hạ sẽ chọn ngươi hay người khác làm tướng quân? Nếu người khác làm tướng quân, thì chủ soái ba quân phải sắp xếp vị trí cho ngươi thế nào? Để ngươi đi tiên phong chắc? Nếu ngươi bị thương thì ai lo cho ngươi? Để ngươi bên cạnh, với thân phận của ngươi, thì binh lính phải nghe lệnh ngươi hay nghe lệnh tướng soái? Cho ngươi đi áp tải lương thực, cho dù ngươi muốn hay không, thì các đại soái cũng không yên tâm giao việc này cho người lần đầu ra chiến trận!” “Ngươi!” “Ngươi đừng chê ta nói chuyện khó nghe, ngươi làm tướng ở thượng đô này, chỉ cần bảo đảm thượng đô thái bình là được. Đi Nam Chiếu, binh tướng Nam Chiếu sẽ không quan tâm ngươi là Dụ thân vương hay là ai, chắc chắc sẽ muốn lấy mạng ngươi, ngươi có nghĩ đến việc mình sẽ chết ở nơi đó không?” “La Duy!” Long Huyền nghe La Duy nói tới đây, thấp giọng mắng La Duy một câu: “Ngươi đừng nói nữa.”