La Duy ngủ trên giường, y hơi choáng đầu, nhưng thần trí coi như thanh tỉnh. Khi Long Huyền vọt vào phòng ngủ, đã thấy đống quần áo đầy máu kia, mùi máu tươi không quá nồng, nhưng màu đỏ chói kia khiến Long Huyền mê muội: “La Duy?” Long Huyền gọi tên La Duy rồi chạy đến trước giường. “Ta không sao.” La Duy mở mắt nhìn Long Huyền. “Đã xảy ra chuyện gì?!” Long Huyền không thể khống chế bản thân, gào lên với La Duy: “Không phải ngươi tới chùa Hộ Quốc sao? Sao… sao lại bị thương?” “Long Nhất.” La Duy nhíu mày: “Là Long Nhất.” “Cái gì?” Long Huyền ngồi vào giường hỏi: “Ngươi nói là ai làm ngươi bị thương?” La Duy nhìn Long Huyền cười lạnh: “Là hắn tìm đến Tuyên Châu, sao ta có thể bỏ qua cho hắn!” Long Huyền dường như không cần nói thêm gì với La Duy cũng biết hôm nay ở ngoài cung xảy ra chuyện gì. La Duy muốn giết Long Nhất, lại bị Long Nhất gây thương tích.“Ngươi!” Long Huyền buồn bực nắm lấy vai La Duy, người này lừa hắn, nói cái gì mà đi gặp Phất Y Đại Sư đều là giả dối, y muốn đi báo thù! La Duy bị Long Huyền chạm vào, hít một hơi thật mạnh. “Ngươi…” Long Huyền nghe tiếng La Duy hít thở, không dám chạm vào y nữa: “Đau lắm à? Để ta xem xem, bị thương ở chỗ nào?” “Không cần.” La Duy cả giận: “Ngụy thái y băng bó cho ta rồi.” “Ông ta đâu?” Long Huyền nhìn trong phòng, chỉ có Long Thập Nhị đứng ở nơi đó, hắn không hề thấy ai khác trong đám người cùng La Duy ra khỏi cung. “Thập Nhi đưa ta trở về trước.” Càng ngày giọng La Duy càng yếu: “Họ đuổi theo Long Nhất rồi.” “Ngươi không muốn Long Nhất sống, thì cứ nói với ta một tiếng là được mà!” Long Huyền nói: “Ngươi cần gì phải tự ra tay? Chẳng lẽ ta lại làm trái ý ngươi được sao?!” “Ta không tin ngươi.” La Duy đáp. Nếu không phải Long Huyền luyến tiếc, thì hắn thực sự muốn bóp chết La Duy: “Để ta xem vết thương của ngươi nào.” Nén cơn giận, Long Huyền nhấc bàn tay đặt trên vết thương của La Duy, vải trắng băng bó vết thương đã biến thành màu đỏ, Long Huyền nhìn thấy vừa vội vừa tức: “Ngụy thái y không bôi thuốc cho ngươi à?” “Rồi.” La Duy nói. “Bôi rồi hả?!” Long Huyền thấy dáng vẻ mơ màng của La Duy, liền quay đầu hỏi Long Thập Nhị. Long Thập Nhị cũng không để ý khi đó Ngụy thái y có bôi thuốc cho La Duy hay không: “Hình như là có ạ.” Hình như? Nếu không phải biết La Duy nhất định sẽ che chở cho nô tài này, thì nhất định hôm nay Long Huyền sẽ xử tử Long Thập Nhị: “Các thái y đâu?” Hắn lệnh cho Phúc Lai: “Ngươi ra ngoài đón bọn họ, để họ mau mau đến!” “Ta muốn uống nước.” La Duy lúc này cực kỳ khát nước, nói với Triệu Phúc đứng dưới. Triệu Phúc vội đi lấy nước cho La Duy. “Không được!” Long Huyền vội nói: “Bây giờ ngươi không thể uống nước.” “Uống miếng nước cũng không được?” La Duy nhìn Long Huyền, ánh mắt trở nên lạnh lẽo. “Ngươi đang chảy máu, nếu uống nước thì máu sẽ chảy càng nhiều.” Long Huyền ôn tồn giải thích: “Ngươi cố chịu một chút, các thái y sắp đến rồi.” “Nhưng ta khát…” La Duy nói, lúc này y thật sự rất khát, muốn uống một ngụm nước. Long Huyền không để ý La Duy có đau hay không, dùng sức đè chặt vết thương của La Duy. “A!” La Duy thở nhẹ. “Ta ấn giúp ngươi.” Long Huyền nửa ôm La Duy vào lòng, nói với y: “Khát nước thì lát nữa ta sẽ sai người mang lên, La Duy, ngươi nói cho ta biết, sao ngươi lại biết chuyện Long Nhất tìm đến Tuyên Châu?” “Hỏi thăm là được.” La Duy đáp: “Tên hỗn đản này!” La Duy kêu khát nước, Long Huyền biết đây không phải chuyện tốt, sợ là La Duy đã mất máu quá nhiều. Lúc này không phải hắn muốn biết ai đã kể cho La Duy chuyện Long Nhất tìm đến Tuyên Châu, hắn chỉ muốn nói chuyện với La Duy, ít nhất hiện tại hắn không thể để La Duy ngủ mất. “Hỏi thăm được à? Người này là ai?” “Ngươi nghĩ ta sẽ nói sao?” “Ngươi có thể hỏi thẳng ta mà.” “Không cần, ta có cách của ta, không phiền ngươi đâu.” “Khi nào ngươi mới tin lời ta đây?” La Duy ho hai tiếng, chịu đựng đau đớn, không muốn nói chuyện với Long Huyền nữa, nhắm mắt lại định ngủ. “La Duy.” Long Huyền vỗ vỗ hai má La Duy: “Đừng ngủ, nói chuyện với ta đi.” “Ta với ngươi có cái gì để nói nữa?” “Sau khi làm ngươi bị thương, Long Nhất đi đâu rồi?” Long Huyền hỏi. “Chạy rồi.” La Duy nói. “Chạy? Nhiều người ở cạnh ngươi như vậy mà để Long Nhất chạy được sao?” La Duy phiền chán nói: “Sao ngươi hỏi lắm thế?” “Long Nhất làm ngươi bị thương, ta sẽ không tha cho hắn!” Long Huyền bắt La Duy mở to mắt nhìn mình: “Ngươi muốn giết hắn thế nào?” La Duy cũng không nghĩ nhiều, liền nói: “Thiên đao vạn quả.” (chém ngàn vạn nhát đao) “Ừ, nghe theo ngươi, thiên đao vạn quả.” La Duy “hừ” một tiếng, kỳ thật, vì mạng sống của chính mình, thà trừ khử Long Huyền còn hơn là ra tay với những kẻ hầu hạ hắn. “Đúng rồi, ta vừa nhận được mật báo.” Long Huyền thấy hai mắt La Duy sắp khép lại, vội nói: “Mẫu phi của Khải Triết vương nửa tháng trước chết ở trong cung rồi.” Quả nhiên La Duy tỉnh táo hơn một chút: “Chuyện Nam Chiếu thành công rồi?” Long Huyền gật đầu: “Thành công.” “Vậy ngươi thấy sao?” La Duy hỏi: “Là Tư Mã Thanh Sa hay là Dương Nguyên Tố?” Long Huyền nói: “Ta không có cách nào giảng hòa với Tư Mã Thanh Sa, nên ta đánh cược vào trận này.” “Đánh cược?” La Duy nóng ruột: “Đây là chuyện có thể đánh cược?!” “Ngươi biết rõ ta thích đánh cược mà.” Long Huyền hôn lên tóc La Duy: “Hơn nữa vận ta đỏ lắm, ta chưa đánh cược thua bao giờ.” “Long Huyền à!” “Ngươi không cần lo lắng cho ta, bây giờ ta còn muốn thân chinh ra trận cơ.” Long Huyền nói: “Ta sẽ mang đầu Tư Mã Thanh Sa về cho ngươi, La Duy, ta muốn tặng ngươi cả hoàng cung nơi thành Hạ Phương kia nữa.” La Duy muốn mắng Long Huyền một câu điên rồi, nhưng phòng có người nên y không thể mắng.“Ngươi đừng nói chuyện quốc sự với ta nữa.” La Duy vô lực nói với Long Huyền: “Nói chuyện khác đi.” Long Huyền ôm La Duy, há miệng, nhưng lại sững sờ. Không nói chuyện quốc sự, thì cũng chỉ biết hỏi hôm nay La Duy như thế nào, trừ những chuyện dó, hắn còn có thể nói gì với y đây? Long Huyền không nghĩ ra đề tài. Giữa hắn và La Duy, không biết bắt đầu từ lúc nào, đã không còn lời để nói. Lúc này các thái y thở hồng hộc chạy tới, xem như giải vây cho Long Huyền. “Mau tới đây xem vết thương cho y.” Long Huyền phất tay bảo các thái y không cần hành lễ với hắn: “Cẩm vương giờ đang rất khát nước.” Các thái y vội vây quanh giường La Duy. Vải trắng băng vết thương cho La Duy bị gỡ xuống, nhất thời mùi máu xộc lên, khiến hô hấp của tất cả mọi người đều bị kìm hãm. Long Huyền nhìn chằm chằm vào vết thương bên sườn phải La Duy, hai bên miệng vết thương không đều, giống như bị cưa ra vậy, ắt hẳn là do Long Nhất ra tay.