“Ngươi đừng lo lắng, các ngươi cứ chú tâm vào việc giết người là được.” La Duy đổi tư thế ngồi, nhìn Long Thập cười nói: “Những chuyện khác cứ để ta lo.” “Nhưng bệ hạ thì sao?” Long Thập không yên lòng: “Vương gia định ăn nói thế nào với bệ hạ?” “Ta nghe nói vì người này không muốn làm Long kỵ vệ, nên mới phản tiên hoàng theo bệ hạ.” La Duy nói: “Coi như hắn vẫn còn lòng gian trá, muốn chạy thoát.” “Như vậy thôi?” “Được rồi, được rồi.” La Duy khoát tay với Long Thập: “Sao bây giờ ngươi lắm chuyện thế, ta làm việc, ngươi còn có cái gì không yên lòng? Đi nói với đám Thập Nhất là ngày mai các ngươi sẽ phải ra tay.” Long Thập đứng dậy nhận lệnh, La Duy đã nói như vậy rồi, hắn sẽ không nói thêm gì nữa. Sau khi Long Thập rời khỏi đây, Ngụy thái y liền mang thuốc vào cho La Duy, nhìn sắc mặt y, ông hỏi: “Ngày hôm qua có ngủ được không?” “Không.” La Duy đáp: “Thuốc của ngươi có tác dụng không đấy?” “Thuốc của ta…” Ngụy thái y chán nản: “Thuốc của ta sao có thể không có tác dụng được?” La Duy nói: “Nhưng ta vẫn không ngủ được.” “Dược tính quá lớn, ta không dám cho ngươi dùng.” Ngụy thái y nói: “Lỡ ngươi không chịu nổi, ngủ rồi không tỉnh lại nữa thì sao? Chắc bệ hạ sẽ cho ta chôn theo ngươi thật đấy!” “Sau khi chết ngươi để ta thanh tĩnh một chút đi.” La Duy liếc nhìn Ngụy thái y: “Ta chết rồi vẫn phải ở bên ngươi cả ngày ấy à? Ngươi không phiền sao?” “Ta nói là muốn thế à?” Ngụy thái y kêu lên: “Tự dưng ta tìm đến cái chết làm gì?” “Được rồi.” La Duy để Ngụy thái y ngồi xuống. “Uống thuốc đi đã.” Ngụy thái y đặt bát thuốc bên cạnh La Duy: “Uống xong chúng ta nói tiếp.” La Duy cầm lấy chén thuốc, ngửa cổ uống cạn. Ngụy thái y nuốt nước bọt, chỉ nhìn La Duy uống thuốc thôi mà ông cũng cảm thấy miệng đăng đắng rồi. La Duy uống thuốc xong, lấy nước trà súc miệng, rồi nhổ ngay ra đất, nói với Ngụy thái y: “Ngươi ngồi xuống, ta có lời muốn nói với ngươi.” “Chuyện gì?” Ngụy thái y nhìn vệt nước trên mặt đất, rồi kéo cái ghế Long Thập vừa ngồi. “Ngày mai chúng ta xuất cung.” La Duy nhìn Ngụy thái y ngồi xuống mới nói. “Ngày mai có thể xuất cung?” Ngụy thái y lập tức vui vẻ nói: “Hay quá, người nhà của Lạc trang chủ đã đợi công tử gần một tháng rồi.” “Ngày mai Long Nhất sẽ đi cùng chúng ta.” La Duy lại nói. Ngụy thái y nhất thời nhăn mặt: “Hắn cũng đi? Chắc chắn hắn sẽ dẫn theo người, sao vương gia gặp Lạc trang chủ được?” “Ngươi có thuốc không?” La Duy thấp giọng hỏi Ngụy thái y. Ngụy thái y nói: “Thuốc gì ta cũng có, vương gia cần thuốc gì?” “Ngày mai sau khi chúng ta xuất cung, ta sẽ đưa các ngươi vào quán rượu ngồi.” La Duy nhìn Ngụy thái y nói. Ngụy thái y sửng sốt một chút, sau khi phản ứng lại được liền nói: “Vương gia cần thuốc mê?” “Thuốc gì chả được.” La Duy nói: “Chỉ cần khi chúng ta ra khỏi quán, không có ai đi theo là được.” “Thế thì dễ ợt.” Ngụy thái y nói: “Nhưng giữ chân chúng ở quán rượu? Nhất định sẽ bị người khác nhìn thấy, ông chủ quán rượu thấy nhiều người hôn mê như vậy, chẳng lẽ lại không báo quan sao?” “Vậy ngươi nói chúng ta nên đi đâu?” Ngụy thái y ngẫm nghĩ, đột nhiên cười gian xảo với La Duy: “Vương gia thân phận quý trọng, trong thượng đô có chỗ nào không thể đi? Nếu như ta, ta sẽ dẫn chúng đến Hồng Lâu tìm mấy cô nương!” “Ngươi nói cái gì?” La Duy nhìn Ngụy thái y như nhìn kẻ điên: “Ngươi bảo ta mang theo nhiều người như vậy, ban ngày ban mặt vào phố hoa? Ngươi chê ta thanh danh quá tốt, hay là như thế nào?” “Đi phố hoa hay mà.” Ngụy thái y ghé sát tai La Duy nói: “Đánh thuốc mê chúng, vứt trên giường các cô nương, chúng ta có đi cũng chẳng ai thèm để ý.” “Vậy các cô nương kia là người chết chắc? Chẳng lẽ lại không nhận ra chúng hôn mê?” “Thế thì…” Ngụy thái y nghiêng đầu suy nghĩ: “Vậy hãy khiến chúng mất mặt với các cô nương.” La Duy nhíu mày: “Ý ngươi là hạ thuốc ‘đó’?” “Đúng vậy, ta cũng có loại thuốc này.” “Chúng ta sẽ đi lâu đấy, ngươi có chắc thuốc ngươi dùng được không?” La Duy hỏi. Ngụy thái y vỗ bàn trà: “Cái này công tử ngươi yên tâm, ta đảm bảo sẽ khiến chúng chìm trong dục vọng, nhưng cả canh giờ cũng không cứng lên được.” “Cả canh giờ?” “Một canh giờ còn chưa đủ sao? Nếu cả ngày sẽ chết người đấy, thà công tử hạ độc chết chúng còn hơn.” Ngụy thái y nói: “Càng đỡ phải khó khăn.” “Còn ám vệ thì sao?” La Duy nói: “Ngươi định làm sao với chúng?” “Công tử.” Ngụy thái y đến gần La Duy: “Ta có một loại thuốc, không cần ăn vào miệng, chỉ cần rắc theo chiều gió là được. Có đám Long Thập canh giữ rồi, cứ nói nơi chốn cho ta, ta tự đến.” Ngụy thái y làm động tác rắc phấn cho La Duy xem, nói: “Cứ rắc như vậy, vạn sự thành công.“ “Thuốc này có tác dụng thế cơ à?” La Duy hỏi. “Yên tâm, không có tác dụng ta sẽ mang…” “Ta không cần đầu ngươi.” Thấy Ngụy thái y lại định lấy đầu ra đảm bảo, La Duy liền mất kiên nhẫn: “Vậy nhờ cả vào ngươi, ngươi về chuẩn bị thuốc đi.” “Chúng ta đến phố hoa thật đấy à?” “Ngươi ở trong cung mãi không thấy khó chịu à?” La Duy nhìn Ngụy thái y từ đầu đến chân: “Không nói nhiều, mai ta sẽ kiếm cho ngươi vài cô nương, để ngươi hạ hỏa?” “Ta không cần.” Ngụy thái y lập tức ngồi thẳng lên: “Ta có muốn tìm nữ nhân cũng không đến phố hoa tìm.” La Duy nhìn Ngụy thái y, người này đã lộ nguyên hình trước mặt y, chẳng thèm vờ vịt nữa. “Vương gia.” Ngụy thái y đột nhiên lại vỗ trán nói: “Ta quên hỏi, ngày mai ngươi muốn gặp Lạc trang chủ ở đâu? Cũng tại phố hoa sao?” “Ngươi muốn tìm nữ nhân thật đấy à?” “Không phải.” La Duy lắc đầu: “Chùa Hộ Quốc.” Y nói với Ngụy thái y: “Bảo gã đến khu rừng bên ngoài chờ ta, ta nhớ ở bìa rừng bên trái có một cái đình nhỏ, ở chỗ đó đi.” “Ngươi muốn gặp lạc Thính Triều ở chùa Hộ Quốc?” Khóe miệng Ngụy thái y co rút: “Công tử, ngài định đén chỗ ấy thật đấy à.” La Duy nói: “Ngươi có thể nghĩ ra chuyện đánh thuốc người khác ở phố hoa, thì sao ta không thể nghĩ ra chuyện đến chùa Hộ Quốc gặp người?” Ngụy thái y nói: “Cửa Phật thanh tĩnh, công tử ơi!” “Thế thì sao?” “Ngươi và Lạc Thính Triều nhất định không bàn chuyện gì hay ho.” Ngụy thái y nói: “Công tử không sợ Bồ Tát nghe được à?” “Ngươi tin trên đời có thần phật thật sao?” La Duy nở nụ cười: “Không giống ngươi chút nào.” “Có thờ có thiêng mà.” Ngụy thái y nói:“Công tử muốn đổi chỗ khác hay không?” “Chỗ đó sẽ không khiến người ta chú ý.” La Duy lúc này mới nói: “Ngươi đi báo cho Lạc Thính Triều một tiếng là được.” “Rồi rồi.” Ngụy thái y lắc đầu thở dài: “Kỳ thật chúng ta tìm một quán trà quán rượu kín đáo cũng được mà.” “Lỡ chỗ đó có tai mắt của bệ hạ thì sao?” La Duy nói: “Ngươi có dám cam đoan không có không?” Ngụy thái y lắc đầu: “Không.” “Ngươi đừng lo, khi ta chết nhất định sẽ xuống địa ngục.” La Duy lạnh lùng nói với Ngụy thái y: “Cho nên Bồ Tát nghe được cũng chẳng sao, ta không quan tâm.” ……………….