Long Huyền không ngờ mình đã suy nghĩ vì La Duy, thậm chí có ý lấy lòng y, nhưng lại bị La Duy cho rằng hắn muốn trừ khử phu thê La Tri Thu sau khi họ rời kinh. Long Huyền luôn cảm thấy tâm trí mình thật kiên cường, nhưng lúc này đây hắn lại đau lòng. “Ngươi nói đi!” La Duy gào lên với Long Huyền hồi lâu, thấy Long Huyền không nói một lời, La Duy càng khẳng định mình đã nói trúng tim đen hắn. “Sau khi họ rời kinh, tự ngươi hãy nhìn đi.” Rốt cuộc giọng Long Huyền chuyển lạnh: “Nếu ngươi không tin lời ta, vậy cứ nhìn tận mắt là được.” “Đó là tính mạng cha nương ta!” La Duy hét lên với Long Huyền: “Dùng tính mạng họ để xem ngươi là người thế nào ư?! Long Huyền, không cần, ngươi là người ra sao ta đã sớm biết rồi!” “Ngươi họ Long!” Long Huyền đè chặt bả vai La Duy, nhưng lập tức lại buông ra: “La Tri Thu và Phó thị không phải cha mẹ của ngươi!” “Ngươi cũng biết ta họ Long cơ à?” Cảm xúc dồn nén của La Duy từ khi Vệ Lam thành thân tới nay rốt cuộc nổ tung, y tàn nhẫn đẩy Long Huyền xuống giường: “Ngươi cũng biết ta là đệ đệ của ngươi sao?! Long Huyền, ngươi là hoàng đế thì sao hả? Hoàng đế thì có thể không để ý đến máu mủ?! Ngươi hận Tư Mã Thanh Sa, nhưng ngươi chẳng khác gì Tư Mã Thanh Sa cả! Ngươi hại ta làm chưa đủ à? Ngươi còn định hại ta như thế nào nữa đây?!” Long Huyền bị La Duy đẩy suýt nữa ngã khỏi giường, lời của La Duy rốt cuộc cũng làm hắn mất đi lý trí, chỉ duỗi tay, Long Huyền đã đặt La Duy ở dưới thân, hung hãn nói: “Ta và Tư Mã Thanh Sa giống nhau? Trong lòng ngươi, ta giống Tư Mã Thanh Sa?! Ta là Long Huyền, người ngươi đã từng luôn miệng nói thích, một tấc cũng không rời!” “Ngươi cũng biết nói câu ‘đã từng’?” La Duy cũng hung hãn đáp trả Long Huyền: “Chuyện đã lâu như vậy, ngươi còn nhắc lại sao?! Ta nói rồi, trước kia là ta không có mắt! Sao ngươi lại không nhớ câu này chứ?!” “Ta hiện tại là Hoàng đế.” Long Huyền gào lên với La Duy: “Ta đã nói muốn cùng ngươi sóng vai thiên hạ, vì sao ngươi lại ngang bướng thế? Ngươi biết điều ở lại bên cạnh ta không được hay sao?!” “Ta là người, không phải con chó ngươi nuôi!” La Duy nhấc chân đá về phía Long Huyền: “Tại sao ta phải nghe lời ngươi?!” Long Huyền chịu một cước của La Duy, không cảm thấy đau bao nhiêu, vẫn đè chặt La Duy dưới thân. “Cút!” La Duy chỉ muốn Long Huyền biến mất ngay lập tức. Long Huyền lại giữ cằm La Duy, hung ác nhìn người dưới thân. Nhìn nơi đó của Long Huyền từng chút một tiến tới gần mình, La Duy đột nhiên không khống chế được mà bật cười to. Long Huyền vốn đã chạm vào môi La Duy, lại bị tràng cười điên cuồng bất thình lình của y làm hoảng sợ, ngừng động tác. “La Duy?” Sau khi lý trí Long Huyền quay lại, hắn kinh hoảng nhìn La Duy. “Ngươi muốn làm gì hả?” La Duy ngừng cười, hét lớn với Long Huyền: “Ngươi cũng muốn thượng ta? Muốn ta thị tẩm sao?!” “Ta…” Long Huyền rời khỏi thân thể La Duy, lập tức nghiêng người ngồi dậy. “Ngươi bỏ mặc quan hệ anh em, thì ta cũng không thèm để ý nữa!” La Duy lại bắt đầu tự cởi áo mình: “Ngươi muốn ta cũng được, ta ngủ với ngươi! Ngươi không được động vào U Yến La gia! Phải, năm đó là ta lẽo đẽo theo ngươi như con chó, ta vốn là tiện nhân, ta trời sinh hạ lưu, một nam nhân như ta thì cần gì thờ trinh tiết chứ?!” “Đừng, ngươi đừng như vậy.” Long Huyền trùm chăn lên người La Duy, ôm lấy y qua lớp chăn dày: “Ta đã đồng ý với ngươi không động vào người của U Yến La gia thì ta sẽ không làm gì hết. Ai cũng có thể là tiện nhân, nhưng ngươi thì không phải, ngươi là La Duy, La Duy sao có thể tiện nhân được! Vừa rồi là ta sai, ta nói chưa nói rõ ràng, để ta giải thích với ngươi, ngươi đừng tức giận, có được không?” “Ngươi đi đi!” La Duy ôm mặt, nức nở nói: “Ngươi tha cho ta, để ta ở một mình được không!” Long Huyền buông La Duy, nhìn La Duy nằm quay mặt vào bên trong, khẽ nói: “Ngươi yên tâm, ta sẽ thả phu thê La Tướng về U Yến, đời này La Tướng sẽ được chết già.” Thân thể La Duy trong chăn run run, dường như đang khóc. Long Huyền lảo đảo xoay người, vừa rồi hắn thật sự muốn La Duy, chỉ là hiện tại lại hối hận, cứ như hắn lại làm người này tổn thương một lần nữa. Ngực La Duy đau nhói, nhưng Long Huyền còn ở trong phòng, y đành cắn răng chịu đựng. Long Huyền ra khỏi phòng, đám người canh bên ngoài câm như hến. Vừa rồi trong phòng ầm ỹ, bọn họ đều nghe được rõ ràng, lại hận mình không phải kẻ điếc, những lời lọt vào tai kia, có lẽ ngày nào đó sẽ lấy đi tính mạng họ. “Thái y đâu?” Gió đêm bên ngoài khiến Long Huyền thanh tỉnh một chút, hắn hỏi. “Các đại nhân đều đang ở ngoài ạ.” Phúc Lai vội đáp, gã sử dụng khí lực toàn thân, không để cho giọng mình có vẻ run run. Long Huyền ra khỏi Y Cẩm viên. Thái y đều đang ở bên ngoài Y Cẩm viên, vừa rồi khi Long Huyền và La Duy cãi vã, họ đều lui ra, không muốn mình sẽ phải nghe đến câu thứ hai. “Các ngươi nói thật với trẫm nào.” Long Huyền các thái y: “Rốt cuộc sức khỏe Cẩm vương thế nào?” Các thái y vẫn nói với Long Huyền những lời xoa dịu, chỉ mong Long Huyền đừng hỏi lại nữa. “Hôm nay các ngươi nói với trẫm rằng Cẩm vương chỉ cần tĩnh dưỡng, thân thể sẽ không có gì trở ngại.” Long Huyền nói: “Nếu Cẩm vương chịu tu dưỡng, nhưng sau này vẫn phát bệnh giống hôm nay, chứng tỏ các ngươi đều là lũ thái y vô tích sự, nếu Cẩm vương có chuyện gì, trẫm sẽ để các ngươi chôn cùng với y!” “Bệ hạ!” Lão thái y đứng đầu quỳ xuống trước Long Huyền: “Thân thể vương gia nay chỉ có thể tu dưỡng, về phần có thể khỏe lại hay không, thứ cho thần nói thẳng, thân thể vương gia cho đến nay đã thiếu hụt rất nhiều, không thể khỏe lại hoàn toàn, trừ phi…” “Trừ phi cái gì?” Long Huyền thấy lão thái y ngừng lại, vội hỏi. “Trừ phi trên đời này thực sự có thiên y tinh hạ phàm!” Long Huyền lui mấy bước mới ngừng lại được, trên đời này nào có thiên y tinh? Vậy nghĩa là thân thể La Duy chỉ có thể bệnh mãi? Lão thái y đành liều nói thật với Long Huyền. các thái y đứng phía sau đều cúi đầu không nói. “Từ hôm nay trở đi, mỗi ngày hai người trong các ngươi phải canh chừng y.” Long Huyền đứng ngẩn ra giây lát, mới nói với các thái y: “Trẫm giao y cho các ngươi.” Các thái y cùng nói tuân chỉ. Long Huyền đi về phía trước vài bước, đột nhiên lại dừng lại, hỏi lão thái y: “Y còn trẻ, thực sự không thể khỏe hẳn sao? Trẫm vẫn nghe nói người trẻ tuổi sẽ mau lành bệnh mà.” Trong giọng nói Long Huyền có kỳ vọng, khiến lão thái y không đành lòng. “Ngươi nói thật với trẫm đi, thật sự không có cách nào khác?” “Bệ hạ.” Lão thái y nói với Long Huyền: “Lão thần y thuật hữu hạn.” Long Huyền ngẩng đầu, bầu trời đầy sao, ánh sao sáng lóe, nhưng trước mắt Long Huyền lại tối sầm, sinh lão bệnh tử, không phải do ai. La Duy… hắn nên giữ lấy La Duy thế nào đây?