“Ngươi cảm thấy Dương Nguyên Tố này không thể tin?” Long Huyền dừng bước, hỏi La Duy. “Ngươi chỉ nói hắn muốn giang sơn Bắc Yến, chẳng lẽ hắn lại không để ý đến giang sơn Đại Chu?” La Duy trả lời: “Ta đã từng ở gần kẻ này, hắn là người dã tâm bừng bừng, giống hệt ngươi vậy, muốn khắp thiên hạ đều thuộc về Đông Thương của hắn.” “Ta biết.” Long Huyền nói: “Ta cũng từng trực tiếp nói chuyện với người này, khi đó ta còn tưởng rằng hắn sẽ không soán vị.” “Dương Nguyên Tố bàn chuyện diệt Yến với ngươi, sao ngươi dám chắc hắn sẽ không bàn chuyện diệt Chu với Tư Mã Thanh Sa?” La Duy nói: “Long Huyền, theo ý ta, Bắc Yến mất Thiên Thủy Nguyên, đã không còn gì uy hiếp với Đại Chu nữa, ngược lại, Đông Thương… Ngươi nên nghĩ nhiều một chút.” “Ngươi muốn ta diệt Đông Thương trước?” “Trước khi diệt Bắc Yến, tốt nhất là ngươi nên diệt Đông Thương, không thì sau khi ngươi diệt Bắc Yến, ắt sẽ có một trận chiến giành thiên hạ với Đông Thương.” “Cùng Đông Thương diệt Bắc Yến, rồi đấu một trận với Dương Nguyên Tố không được sao?” “Có phải ngươi thấy công chúa Khánh Nguyên được bình an ở Đông Thương, cho nên mới tin Dương Nguyên Tố này?” La Duy hỏi Long Huyền: “Ngươi không nghĩ như thế thật đấy chứ?” “Lòng người khó đoán.” Long Huyền đáp: “Ta không có cách nào để biết tâm tư của Dương Nguyên Tố cả.” “Dương Nguyên Tố dã tâm bừng bừng, nhưng hắn có một điểm tốt, chính là chung tình. Những năm gần đây hắn và vợ cả vẫn tình sâu nghĩa nặng.” La Duy nói: “Công chúa Khánh Nguyên ở Đông Thương, theo ta nghĩ chỉ là vô vị, nàng không chiếm được trái tim Dương Nguyên Tố, công chúa chỉ là vật trang trí của ngươi và Dương Nguyên Tố mà thôi.” “Có phải câu này quá khó nghe rồi hay không?” “Lời thật vốn khó nghe.” “La Duy.” Long Huyền nhìn La Duy: “Ngươi có biết là ngươi đang khuyên ta hợp tác với Tư Mã Thanh Sa không đấy?” “Không sai.” La Duy nói: “Ý ta là thế, Thiên Thủy Nguyên vừa xây xong đường sông, mấy năm chiến sự khiến người chết vô số, cây cỏ khô cằn, đánh nữa thì sẽ sao đây? Lần này hợp tác với Dương Nguyên Tố đánh Bắc Yến, thà rằng hợp tác với Tư Mã Thanh Sa còn hơn, dù sao thì vì Bắc Yến, Tư Mã Thanh Sa nhất định sẽ một lòng hợp tác.” Long Huyền nửa ngồi xổm trước mặt La Duy: “Ta sẽ không hợp tác với Tư Mã Thanh Sa, mấy năm nay ta vẫn hận không thể giết hắn! La Duy, ngươi thật sự rộng lượng đến thế sao?” “Đánh Bắc Yến, cho dù ngươi đích thân ra trận, thì nhất định tướng quân vẫn là đại ca ta.” La Duy mặt không chút thay đổi: “Ta không thể nhìn đại ca ta rơi vào nguy hiểm. Chuyện giữa ta và Tư Mã Thanh Sa, không cần ngươi nhúng tay.” “Xin lỗi.” Long Huyền nói. La Duy sửng sốt. “Là lỗi của ta.” Long Huyền định ôm La Duy vào lòng, nhưng cuối cùng lại chỉ đặt tay lên đầu vai y:“La Duy, khi đó ta không biết Tư Mã Thanh Sa có tâm tư với ngươi.” La Duy gỡ tay Long Huyền,“Ngươi hối hận?” Y nói: “Vì giang sơn, không phải ngươi nên làm như vậy hay sao? Không thì chẳng biết bây giờ giang sơn Đại Chu sẽ lọt vào tay ai nữa.” “Ta…” Long Huyền định nói hối hận, nhưng thấy mặt La Duy lạnh như sương như tuyết, hắn biết dù hắn có nói câu hối hận thì La Duy cũng sẽ không tin. “Ngươi và Tư Mã Thanh Sa chỉ là lợi dụng lẫn nhau.” La Duy không muốn nói nhiều với Long Huyền nữa, quay mặt về phía cửa sổ: “Ta không muốn ngươi làm huynh đệ với Tư Mã Thanh Sa, ngươi và các đại thần bàn bạc lại đi, ta vẫn cho rằng không thể tin Đông Thương được.” Long Huyền nói: “Việc này ta không thể bàn bạc với triều thần.” “Cả triều văn võ bá quan, không ai có thể bàn bạc với ngươi sao?” La Duy lúc này mới quay lại, chợt thấy vẻ thương tâm trên khuôn mặt Long Huyền. “Bọn họ có thể nói gì với trẫm chứ?” Long Huyền nói với La Duy: “Tạ Ngữ không tồi, chỉ là hắn đối với trẫm… nhìn thế nào cũng không giống một kẻ trung thành.” “Tạ Ngữ một lòng vì nước, ngươi lại nghĩ về huynh ấy như thế nào hả? Huynh ấy không phải nịnh thần, ngươi muốn huynh ấy nịnh bợ lấy lòng ngươi sao?” Thấy Long Huyền có vẻ nghi ngờ Tạ Ngữ, La Duy có chút nóng nảy,“Ngươi lấy sự hoài nghi triều thần của ngươi để cân nhắc về tâm tư Dương Nguyên Tố đi! Đừng đưa đại ca ta theo, tự ngươi đi mà làm với Dương Nguyên Tố ấy!” “Ngươi không tin ta?” Nghe La Duy nói vậy, Long Huyền đột nhiên hỏi. “Cái gì?” “Ngươi không tin ta có thể là một Hoàng đế tốt, thống nhất thiên hạ?” “Thống nhất thiên hạ?” La Duy tức giận: “Đại Chu bây giờ liệu đã quốc thái dân an, ca múa mừng cảnh thái bình chưa? Trước khi thống nhất thiên hạ, ngươi có nghĩ là nên cai quản thiên hạ Đại Chu tốt hơn không?” “Ta có ngươi bên cạnh mà…” Long Huyền nhỏ giọng nói với La Duy. La Duy ngã trên ghế, dường như bị Long Huyền dọa sợ, “Ngươi nói cái gì? Cái gì mà có ta bên cạnh ngươi? Khi tiên hoàng còn sống, ta đã không hứng thú với thiên hạ này rồi, ngươi còn muốn ta phải nói thêm mấy lần nữa hả?” “Ít nhất trước kia ngươi sẽ không khuyên ta phải cẩn thận trước Dương Nguyên Tố.” Tay Long Huyền mơn trớn trên gương mặt La Duy, “Ta cũng không thể thương lượng với ai khác việc này.” “Ta nói vậy là vì đại ca và nhị ca ta, người phải liều mạng sẽ là bọn họ!” La Duy lạnh nhạt: “Ngươi đừng nghĩ quá nhiều.” “Mặc kệ là vì ai, tóm lại ta cũng có lợi rồi.” Long Huyền vẫn dịu dàng với La Duy: “La Duy, làm ruộng khiến ngươi vui vẻ, hay là cùng ta mưu đồ thiên hạ khiến ngươi vui vẻ?” La Duy nhíu mi, đương nhiên là y vui khi được ở cạnh Vệ Lam, đừng nói là làm ruộng, cho dù cùng Vệ Lam làm ăn xin y cũng bằng lòng. Nhưng cứ nghĩ đến chuyện ba ngày sau Vệ Lam phải tới Vân Quan, mặc kệ bọn họ đánh Bắc Yến hay chuyển sang đánh Đông Thương, thì Vệ Lam đều phải ra chiến trường. Tâm trạng La Duy biến đổi nhiều lần, cuối cùng y len tiếng: “Bây giờ nói những lời này đã không còn ý nghĩa gì nữa.” Long Huyền nghe La Duy nói như vậy, cũng cảm thấy mình vừa hỏi một câu thật ngu xuẩn,“Ta sẽ suy nghĩ lại lời ngươi.” Hắn nói với La Duy: “Chuyện Nam Chiếu, ta sắp xếp xong sẽ nói lại với ngươi.” “Trước khi ngươi tiếp xúc với Khải Triết vương, hãy tìm hiểu xem người này là người như thế nào.” La Duy lại nói thêm một câu. “Ừ, nghe lời ngươi.” Long Huyền đáp. Một Long Huyền như vậy, La Duy thật sự không quen, dứt khoát không nhìn Long Huyền nữa. “Bệ hạ, vương gia.” Ngoài cửa truyền đến tiếng một thái giám. “Vào đi.” Long Huyền nói. Một tiểu thái giám bưng bát thuốc đến. “Lại phải uống thuốc?” Long Huyền nhìn bát thuốc trên tay tiểu thái giám, lập tức hỏi. La Duy nhận bát thuốc trong tay tiểu thái giám, ngửa cổ, một hơi uống cạn. “Một ngày ngươi phải uống bao nhiêu thuốc?” Long Huyền hỏi La Duy, bây giờ hắn đã biết vì sao mà La Duy ăn uống gì cũng như uống thuốc độc rồi, mỗi ngày đều phải uống thuốc đắng như thế, khẩu vị cũng tệ hẳn đi. “Ngươi về điện Trường Minh xử lý công việc đi.” La Duy đưa bát thuốc cho  tiểu thái giám,“Ta không trách gì đâu, dù sao thuốc trong cung cũng không hại chết ta được.” “Vương gia!” Tiểu thái giám nghe La Duy nói vậy, sợ tới mức vội vã nói: “Thuốc này sắc ở Y Cẩm viên, chỉ có một mình nô tài làm thôi ạ.” “Ngươi lui xuống đi.” La Duy nhìn tiểu thái giám cười an ủi, “Ta không nói ngươi, ngươi đừng sợ.” Tiểu thái giám lại nhìn Long Huyền. “Lui ra đi.” Long Huyền nói. “Ngươi cũng đi đi.” La Duy nhìn tiểu thái giám lui xuống như chạy trốn, nói với Long Huyền: “Ta nghĩ ngươi còn rất nhiều chuyện phải làm.” “Tối ta lại đến, để dùng bữa tối với ngươi.” Long Huyền không quan tâm La Duy có đồng ý hay không, nói xong liền đi ra ngoài.