Trọng Sinh Chi Nghiệt Nô Ngược Bạo Quân
Chương 369
Phúc Vận nghe Long Huyền sai gã đưa Triệu Phúc lập tức tới đây, sợ tới mức mặt không còn chút máu: “Bệ hạ, hôm nay đã muộn rồi, ngày mai nô tài sẽ đưa Triệu Phúc đến đây.”
“Ngươi nuôi chó rồi để nó thương lượng với ngươi à?” La Duy cười: “Bệ hạ, không phải là những lúc nhàn rỗi, ngài sẽ bàn chuyện với con chó này đấy chứ?”
Long Huyền mặt không chút thay đổi nhìn Phúc Vận.
“Nô tài tuân chỉ.” Phúc Vận không dám ở đây thêm nữa, vội dập đầu rồi lui xuống.
“Ta có nên để nô tài này tới đây không nhỉ?” Long Huyền hỏi La Duy.
“Để giám thị ta?”
“Để ngươi đánh chửi cho hả giận.” Long Huyền nói: “Ta thấy ngươi có vẻ thích so đo với gã đấy.”
La Duy bĩu môi, “Nô tài này biết quá nhiều chuyện, không rõ ngươi còn định giữ gã đến khi nào.”
“Bởi vì ta còn cần đến gã.” Long Huyền nói: “Ta nói vậy ngươi có vừa lòng không?”
“Bệ hạ là vua của một nước, ta nào dám không hài lòng?” La Duy đáp.
Long Huyền nâng chén uống trà, hắn không khát, cũng hoàn toàn không muốn cãi nhau với La Duy.
La Duy lúc này lại cảm thấy hình như Ngụy thái y đang viết chữ trên cổ tay mình, y liếc nhìn Ngụy thái y, chỉ thấy Ngụy thái y tỏ vẻ nghiêm túc, dường như đang xem mạch cho y, nhưng nói ông đang viết chữ trên cổ tay y cũng chẳng sai. La Duy cẩn thận cảm nhận chữ Ngụy thái y viết trên cổ tay mình, là chữ “Long”.
Ngụy thái y liên tục viết vài chữ “Long” trên cổ tay La Duy, sau đó mới giương mắt nhìn về phía La Duy, ý hỏi ngươi có hiểu hay không đấy?
La Duy lắc đầu, viết chữ Long cho y xem là có ý gì? Nhắc nhở y rằng y cũng mang họ Long? Chuyện này chẳng lẽ y còn cần ai nhắc nhở hay sao?
Ngụy thái y chịu thua, lại viết lên cổ tay La Duy.
Lần này nét bút liền hơn, La Duy cảm nhận vài lần mới nhận ra chữ “kỵ”, Long kỵ… Long kỵ vệ? Y nhìn Ngụy thái y, nhép miệng ba chữ Long kỵ vệ.
Ngụy thái y nhìn La Duy chớp mắt.
La Duy vội hỏi Long Huyền: “Đúng rồi, mấy Long kỵ vệ bên cạnh bệ hạ thì sao?”
Long Huyền bị La Duy hỏi hóa sửng sốt: “Ngươi hỏi bọn họ làm gì?”
“Ta quen năm người trong số đó.” La Duy nói: “Ngươi cũng biết đấy, năm người kia từng theo ta tới Thiên Thủy Nguyên, ta hỏi một chút về họ không được à, bây giờ họ đang hầu hạ ngươi sao?”
“Năm người nào?”
“Thập đến Thập Tứ.” La Duy nói.
“Long kỵ vệ là ảnh vệ của Hoàng đế, ngươi không cần quan tâm đến bọn họ.” Long Huyền nghe vậy liền nói với La Duy: “Nếu ngươi muốn, ta có thể đưa vài người cho ngươi.”
La Duy khẳng định năm người Long Thập đã gặp chuyện không may rồi, “Năm người kia như bằng hữu của ta vậy, nếu bệ hạ thực sự có thể cho ta Long kỵ vệ, thì cứ chọn năm người này đi.”
Long Huyền trầm ngâm một lát rồi nói: “Phụ hoàng hạ lệnh năm người này phải chôn theo người, chờ hoàng lăng của người xây xong, họ sẽ phải chon theo, ta sẽ cử đến đây năm người khác.”
“Không phải ngươi đã nói trừ việc thả ta đi, thì ta muốn gì cũng có thể sao?” La Duy dùng chính lời của Long Huyền để đáp lại hắn: “Lệnh của bệ hạ ta không dám cãi, nhưng chỉ có năm Long kỵ vệ cũng không được sao?”
“Ngươi muốn cứu bọn họ?” Long Huyền không hề nóng ruột: “Muốn tìm vài người trung thành với ngươi đến chết?”
“Chuyện đắc nhân tâm thì sao ta có thể là đối thủ của bệ hạ?” Nếu La Duy biết tình cảnh của năm người Long Thập, chắc chắn sẽ không bỏ mặc: “Bệ hạ miệng vàng lời ngọc, nói ra rồi có thể giữ lời không?”
Năm người Long Thập, Long Huyền sở dĩ không muốn giữ lại, vì họ khác với các Long kỵ vệ khác, không có mấy lòng trung thành với tân hoàng là hắn. Làm Long kỵ vệ, không có lòng trung, tất nhiên không thể giữ, Long Huyền thấy, để họ chết theo tiên đế cũng là tâm nguyện của bọn họ. Không ngờ hôm nay La Duy lại hỏi đến năm người này, lại nhất định phải cứu họ. Long Huyền ngẫm nghĩ, cuối cùng vẫn nói: “Được rồi, ta đồng ý, để năm người họ theo ngươi, như vậy ta cũng có thể yên tâm về an toàn của ngươi.”
“Đa tạ bệ hạ.” Long Huyền làm chuyện gì cũng tỏ vẻ như là vì y, La Duy thầm chán ghét, nhưng vì năm người Long Thập, y vẫn nói một tiếng tạ ơn Long Huyền.
Ngụy thái y đưa lưng về phía Long Huyền, cười nhe răng với La Duy, ra điều đã hoàn thành tâm nguyện.
La Duy trừng mắt nhìn Ngụy thái y.
“Thân thể y thế nào?” Long Huyền không nhìn thấy động tác nhỏ của Ngụy thái y, nhưng nhìn dáng vẻ La Duy, Long Huyền có thể nhìn thấu vài phần.
Ngụy thái y đã sớm chẩn xong mạch cho La Duy, nghe Long Huyền hỏi, vội làm như nghiêm túc bắt mạch, lát sau mới giả vờ lau mồ hôi trên trán, xoay người nói với Long Huyền: “Khởi bẩm bệ hạ, mạch tượng của vương gia không tốt lắm, cần nghỉ ngơi tĩnh dưỡng, tốt nhất đừng để ai quấy rầy.”
“Trẫm biết không tốt rồi.” Long Huyền nói: “Nhưng cụ thể như thế nào?”
Ngụy thái y vội đọc sách thuốc lên cho Long Huyền nghe, không quan tâm Long Huyền có hiểu hay không, ông chỉ đọc một lèo.
Long Huyền khoát tay ngăn Ngụy thái y lại, “Ngươi định bắt trẫm tự học đấy à?”
“Thần không dám.” Ngụy thái y vội cúi người: “Bệ hạ cũng biết, thần là kẻ ăn nói vụng về mà.”
Long Huyền sao lại nhìn không ra Ngụy thái y đang làm trò với hắn, nhưng y thuật người này cao, hắn không thể sai người lôi ông ta ra ngoài chém được. “Ta giao La Duy cho ngươi.” Long Huyền cũng không hỏi nhiều, chỉ nói với Ngụy thái y: “Nếu y không khỏe lại, trẫm sẽ không tha cho ngươi.”
Lại nữa rồi, Ngụy thái y thầm oán thán, ai cũng chỉ biết nói với ông câu này, quay đầu ai oán nhìn La Duy, người này đúng là khắc tinh của ông mà!
La Duy bất đắc dĩ nhún vai với Ngụy thái y.
“Thần tuân chỉ.” Ngụy thái y đầy vẻ đau khổ hận thù tiếp chỉ.
La Duy bị biểu cảm trên mặt Ngụy thái y chọc cười, đây là lần đầu tiên y cười thật sự trong ngày hôm nay.
Ngụy thái y trong lòng dễ chịu hơn một chút, Vệ Lam xảy ra chuyện, La Duy không phát điên đã là khá lắm rồi, lại còn có thể cười, xem ra La Duy vẫn có thể tự dựa vào bản thân mà sống, ông không lo La Duy sẽ tự tìm đến cái chết nữa.
“Bệ hạ muốn giao năm người Long Thập cho ta, vì sao không hạ chỉ?” La Duy vẫn nhìn chằm chằm Long Huyền mà hỏi. Lời Long Huyền nói không thể tin, giấy trắng mực đen là chắc chắn nhất.
“Người đâu.” Long Huyền bị La Duy nhìn chằm chằm, đành phải gọi người vào.
“Bệ hạ.” Một thái giám chạy vào.
“Đi truyền chỉ.” Long Huyền nói trước mặt La Duy: “Các Long kỵ vệ: Long Thập, Long Thập Nhất, Long Thập Nhị, Long Thập Tam, Long Thập Tứ, năm người ngay hôm nay trở về thượng đô, trẫm có chuyện cần phân công.”
“Nô tài lĩnh chỉ.” Thái giám vội vã tiếp chỉ.
“Bọn họ tiếp chỉ, lúc nào có thể đến?” La Duy vẫn không yên tâm, lại hỏi.
“Một tháng nữa.” Long Huyền nói.
“Là tốc độ nhanh nhất hay chậm nhất?”
“Chậm nhất.” Long Huyền nói: “La Duy, ngươi không tin ta đến thế sao?”
“Không phải.” La Duy nói: “Ta chỉ muốn biết rõ thời gian, để khỏi sốt ruột thôi.”
Truyện khác cùng thể loại
12 chương
7 chương
60 chương
7 chương
30 chương
122 chương